Chương 42: Ôm em đến Thiên Hoang Địa Lão*
(Lâu như trời đất)
Ở đây đang là đường lớn đó! Nhưng, bởi vì là đêm khuya yên tĩnh, nên không có bao nhiêu người nhìn thấy một màn mập mờ thế này.
Yến Hoài lúng túng đẩy đẩy phía trên của Khấu Kiệt, hờn dỗi: “Đứng lên."
Tên đàn ông phát huy đầy đủ tính vô lại và tinh thần giả điên của anh ta, tiếp tục đè ép Yến Hoài, bàn tay bất giác sờ lên trên….
"Đừng giả vờ với em!” Yến Hoài bị động chạm có chút không thở nổi, lại đẩy anh lần nữa.
Nhưng mà, Khấu Kiệt đã hôn lên. Nụ hôn ấy rất dịu dàng, hết sức triền miên, khiến Yến Hoài cũng không khỏi mất kiểm soát mà đón nhận.
Tuy rằng đây đã là lần thứ hai, nhưng, Khấu Kiệt vẫn cảm giác có chút gì đó không lưu loát đáp trả lại.
Khấu Kiệt vui sướng trong lòng, cũng không ngại cả hai đang ở trên đường lớn (nhưng thật sự là đêm khuya cũng chẳng còn ai cả), liền đưa tay mò mẫm vào bên trong.
"Đừng!" Yến Hoài co rúm người lại, mở to hai mắt nhìn Khấu Kiệt, gương mặt hiện rõ vẻ rối rắm, lẩm bẩm trong miệng.
Khấu Kiệt nhìn cô, hôn một cái, mình vẫn không đành lòng làm tổn thương cô ấy, không thể làm gì khác hơn là rút tay về, hôn lên gò má của cô rồi mới chịu buông tha.
Đoán chừng là đè cô ấy sắp bẹp rồi, hắc hắc, Khấu Kiệt cười khúc khích kéo Yến Hoài dậy.
"Anh sẽ chờ đến ngày em đồng ý.” Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, khóe miệng tươi cười: “Thật sự bây giờ anh rất muốn em.”
Yến Hoài cúi đầu: “Em. . . . . ."
"Anh biết em có nỗi ám ảnh trong lòng, bằng không, sẽ không cự tuyệt anh đâu…..” Khấu Kiệt lại hôn lên gò má của cô, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn quanh một chút: “Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đi, ngày mai thị sát xong xuôi, sau đó trở về thành phố D, đi thăm ông nội một chút. Ông nội vô cùng tha thiết muốn gặp mặt cháu dâu đấy!” Khấu Kiệt cười to, lập tức khụy gối xuống ôm Yến Hoài lên.
"A!" Yến Hoài chỉ cảm thấy mình đột nhiên bay vút lên không, hoảng hồn hét to lên một tiếng, nói: “Không phải tay của anh bị thương sao? Còn ôm em như vậy?”
"Em là bầu trời của anh, cho nên, bất luận có bị thương như thế nào, anh đều ôm được hết.” Khấu Kiệt khẽ cười cười: “Đi, đi ăn, đói bụng rồi!"
Yến Hoài không nói lời nào, tựa đầu vào lồng ngực của anh, cảm giác này, thật sự rất yên bình. Không có chém giết, không có huấn luyện, không có cướp đoạt, không có thù hận.
Hai người ôm nhau vào một khách sạn gần đó, khi mấy người bên trong khách sạn vừa nhìn thấy Khấu Kiệt bế Yến Hoài đi vào, liền nhìn họ với ánh mắt ước ao ghen tị, hô hấp dồn dập, thẹn thùng.
Yến Hoài nhìn thấy tình cảnh này, có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng hướng về phía Khấu Kiệt, nói: "Thả em xuống đi! Nhìn như vậy không hay cho lắm."
"Hì hì, không đâu." Dứt lời, Khấu Kiệt đã cầm lấy chìa khóa phòng, đi về phía thang máy.
"Bao nhiêu tầng?" Yến Hoài lơ đãng hỏi một câu.
"Mười chín tầng." Lúc này Khấu Kiệt đã bế Yến Hoài đi được một thời gian rồi, nghĩ muốn thả cô xuống, nhưng lại muốn ôm nhiều hơn, thế nên vẫn tiếp tục kiên trì.
Cũng có một vài người cùng chờ thang máy.
"Thả em xuống đi, nhiều người ở đây, thật ngại quá." Gương mặt Yến Hoài nóng hừng hực, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tình cảnh này, giống như là mình đang bị gì đó, đứng cũng không vững, chứ nói chi đến đi bộ, sau đó thì được người đàn ông của mình (đương nhiên là Khấu Kiệt) bế đi, vẫn cứ bế.
Người chung quanh cũng nhìn họ với ánh mắt khác thường, còn hướng về phía bọn họ, nở nụ cười không rõ ý vị.
"Không có gì, bọn họ ghen tị chúng ta ân ái với nhau.” Khấu Kiệt cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Anh muốn ôm em cho đến Thiên Hoang Địa Lão*."
(*Thiên hoang địa lão: lâu như trời đất)
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Khấu Kiệt rất lịch sự, nhường những người kia đi vào trước, chờ đến mình là người vào sau cùng.
Tuy Khấu Kiệt là lão đại của Hoa Long bang, nhưng, cũng bởi sự giáo dục từ bé của Tham mưu trưởng Khấu Đức, nên anh là người rất có lễ độ.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn lễ độ của anh, Yến Hoài bất giác cười cười.
Mà ngay lúc ấy, một phụ nữ có thai cũng vừa đi tới.
Nhìn lên hai người trước mặt, cảm thấy có hơi lúng túng.
Vì, nếu như Khấu Kiệt và Yến Hoài cũng tiến vào thang máy, thì thai phụ ấy sẽ không thể đi vào, bởi vì không gian có hạn.
"Hoài, chi bằng chúng ta đi cầu thang bộ, như thế nào? Phải nhường thang máy cho chị gái này rồi.” Khấu Kiệt không chờ Yến Hoài trả lời, đã ôm lấy cô đi về phía cầu thang bộ.
Yến Hoài nhìn thai phụ kia bước vào thang máy, gật đầu một cái: “Ừm.” Dù sao thì anh ấy cũng ôm mình đi đến cầu thang rồi.
"Yến Hoài."
"Hả?"
~Hết Chương 42~