Chương 70: Chạm mặt khi dùng cơm tối

Rau cải? Đậu hũ? Ặc, củ cải trắng? Mầm đậu?
Khấu Kiệt nhìn đến choáng váng mặt mày, món canh rắn mình mới vừa gọi đâu? Vi cá đâu? Tôm hùm nữa? Đi đâu hết rồi?
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Khấu Kiệt, ngược lại Yến Hoài cảm thấy rất vui vẻ trong lòng.


"Ăn những món chứa nhiều dầu mỡ rồi, bây giờ ăn mấy món nhẹ một chút, sẽ tốt hơn.” Yến Hoài cười cười.
"Uống rượu mà không có thịt thì không còn nghĩa lý gì cả.” Khấu Kiệt bất đắc dĩ nói.


"Em không uống rượu." Yến Hoài từ tốn đẩy bình rượu về phía Khấu Kiệt, dùng đũa gắp một cọng rau cải thả vào trong miệng của mình: "Vị rất ngon."
"Được rồi. . . . . ." Khấu Kiệt kéo dài giọng, uống xong rượu đỏ, rồi gắp một ít rau cải cho vào trong miệng.


Ngay ngưỡng cửa, có hai cô gái vừa đi tới, hiển nhiên, bọn họ cũng không trông thấy hai người đang ngồi dùng cơm trong một góc nhỏ, mà xông xáo đi đến một bàn trống, ngồi xuống. dien dan le quy don


"Anh trai của chị muốn chị hỏi em chuyện này, tại sao hôm qua giá cổ phiếu của tập đoàn Dương thị lại tăng nhanh đến như vậy, là có người đang giúp đỡ? Người kia là nam hay nữ?" Dương Miêu Miêu thử thăm dò Khấu Tử Liên.


Khấu Tử Liên nhai miếng đùi gà trong miệng: “Là có một nhân vật tầm cỡ đang giúp đỡ, nhưng, là ai, em sẽ không cho chị biết.” Khấu Tử Liên mở to mắt, nhìn chằm chằm Dương Miêu Miêu.


available on google playdownload on app store


"Không phải chúng ta là bạn bè sao? Có chút chuyện nhỏ cũng không nói cho chị biết?” Dương Miêu Miêu vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Anh ta không cho phép em để cho bất kỳ người nào biết được thân phận của anh ta.” Khấu Tử Liên cực kỳ nghiêm túc.


Dương Miêu Miêu nheo mắt lại, rõ là, con bé Khấu Tử Liên này còn có gì đó mờ ám thì phải? Hừ!
Trầm mặc, ăn cơm.
Mà vào ngay lúc này, tiếng đàn vĩ cầm du dương được truyền đến từ một góc khuất phía xa.


Là bài Hôn lễ trong mộng, một ca khúc khiến tất cả những người yêu thích âm nhạc đều điên cuồng vì nó. Thật ra thì, hơn hết là do những ca từ bên trong lời bài hát, ý nghĩa ẩn dụ, hôn lễ, cái tên nói rõ lên hàm ý, là một tình yêu say đắm không thể chia xa cho đến bạc đầu. Mà trong mộng, cũng là giấc mộng đẹp nhất, dĩ nhiên, hôn lễ trong mộng sẽ đưa đến một buổi hôn lễ thật sự trong thực tại.


Không biết vị tiểu thư nào có thể may mắn như vậy, ở ‘Tiểu Gia Viên’ này lại có thể nghe được một ca khúc như thế, hơn nữa còn đích thân được xướng lên vì mình.
Dương Miêu Miêu cực kỳ đố kỵ trong lòng, còn Khấu Tử Liên cũng thầm ao ước trong tim, vị kia sao lại có vận mệnh tốt như thế.


Còn mấy vị thực khách kia đều tỏ lòng hâm mộ, đồng thời cũng nhắm mắt lại thưởng thức ca khúc tuyệt vời này.
Kết thúc giai điệu, Khấu Kiệt nhẹ nhàng thì thầm bên tai Yến Hoài: "Có thể mở mắt."


Yến Hoài cố kềm chế đáy lòng đang trào dâng vì kích động, nghe thấy một ca khúc như vậy, tâm tình của cô cũng tốt hẳn lên, giai điệu chậm rãi ngân vang, cảm giác như đáy lòng của cô cũng hòa vào trong ấy, thăng hoa.
Yến Hoài mở mắt, liền trông thấy một sợi dây thun!


Đây là món quà gì vậy? Những người bạn trai khác ít nhiều gì cũng tặng dây chuyền, nhẫn, hình như Khấu Kiệt đã từng tặng nhẫn rồi, nhưng mà, sao bây giờ lại tăng một sợi dây thun?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, Khấu Kiệt làm giãn sợi dây thun ra, rồi lại trả nó về kích thước ban đầu.


“Với sợi dây thun này, anh hy vọng, mình có thể đích thân buộc lên mái tóc dài của em, bởi vì em thuộc về anh. Mà dây thun, có độ co dãn, anh hy vọng em sẽ căng, chùn vừa phải trong cuộc sống này, vĩnh viễn nằm trong lòng của anh.” Dứt lời, Khấu Kiệt kéo sợi dây thun thành một hình trái tim.


Yến Hoài ngẩn ra trong lòng, không ngờ anh ấy nghĩ như vậy. Đúng, những món trang sức kia thì có nghĩa lý gì? Chỉ cần anh ấy muốn, thứ gì mà không thể có được? Những món càng bình thường, thì càng không ai để ý tới, mà những thứ càng vụn vặt, thì người nghĩ đến được nó chắn chắn là một người tỉ mỉ.


Yến Hoài chìa bàn tay ra ngoài.
Khấu Kiệt thả sợi dây thun vào trong lòng bàn tay của cô.
Mà ngay lúc này, chung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay tán dương, tiếng vỗ tay ấy, là chúc phúc cho bọn họ, là khen ngợi tấm lòng của Khấu Kiệt.
Người đàn ông nào mà lại có suy nghĩ như vậy?


Người đàn ông nào có thể tỉ mỉ thế chứ?
Rất ít.
Khóe mắt Yến Hoài rưng rưng, nhưng sợ người khác nhìn thấy, cố kềm lại.


Còn Dương Miêu Miêu và Khấu Tử Liên thì muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang muốn chơi trò lãng mạn ở đây. Cả hai liền kéo nhau ra xem, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, nhất thời nổi sùng máu! dien dan le quy don
Lúc này, Yến Hoài và Khấu Kiệt cũng nhìn thấy hai người kia.


Người chung quanh nhìn thấy tình huống này, không biết giữa bọn họ đang xảy ra chuyện gì, nhưng, cũng không muốn để ý đến, liền tản ra.
"Ăn no chưa?" Khấu Kiệt dùng giọng nói cưng chiều ngọt đến ch.ết người hỏi.
"Rồi.” Yến Hoài không nhìn hai kẻ ‘đứng hình’ kia, gật đầu.


"Đi." Khấu Kiệt đứng lên, nắm tay Yến Hoài: “Anh đưa em về."
"Anh trai!" Khấu Tử Liên nhất thời rống lên: “Giá cổ phiếu của công ty chúng ta đang tụt xuống rất nghiêm trọng, anh không muốn trở về xem một chút sao? Ba giao tập đoàn lại cho anh, là muốn anh quan tâm đến nó chu đáo một chút."
~Hết Chương 70~






Truyện liên quan