Chương 81: Làm rõ một chút đầu mối

Người nọ nhìn thấy Yến Hoài đuổi theo, lập tức nhảy xuống cửa sổ! Yến Hoài đuổi kịp, nhìn xuống, thấy người kia dùng tốc độ cực nhanh, hai ba bước đã mất hút vào ánh hoàng hôn!
Yến Hoài lập tức xoay người, cầm dao găm lên, thăm dò những căn phòng khác trong nhà.


Nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng tiến vào, nghĩ xem người vừa nãy đã ẩn núp thế nào, họ dùng cách gì để bắt ba mẹ nuôi của cô đi, Yến Hoài nhắm mắt lại, hình tượng trong đầu.
Nhưng, vừa lúc đó, điện thoại lại vang lên, là điện thoại bàn?


Yến Hoài cả kinh, làm sao lại có người gọi điện thoại tới?
Vội vàng chạy xuống phòng khách bên dưới lầu, cầm điện thoại lên, trầm mặc.
Nhưng, đối phương cũng không nói gì!


Yến Hoài nhìn vào khung màn hình nhỏ trên máy, xem mã số của người vừa gọi tới, nhưng lúc này điện thoại liền bị cúp.
Yến Hoài lập tức tìm số điện thoại trong bộ nhớ, vội vàng gọi lại.
"Bên kia là?" Yến Hoài dè dặt hỏi.


Nhưng, tuy đối phương đã nhận máy, nhưng lại không nói lời nào, khi Yến Hoài nghĩ đến việc mình phải nói câu thứ hai, người kia đã cúp điện thoại!
Yến Hoài nghe một tiếng tút tút, đầu óc cô liền rối loạn, mẹ nó, chẳng lẽ lại bắt mình chạy đi tìm nữa sao?


Ngược lại, lúc này điện thoại di động vang lên, Yến Hoài nhìn vào màn hình, là từ Khấu Kiệt.
"Em có sao không? Vẫn ổn chứ?" Khấu Kiệt hỏi với giọng quan tâm.


available on google playdownload on app store


"Ừ, không có việc gì." Yến Hoài đè xuống nỗi lo lắng trong lòng, ở đây một mình, có người ở bên kia vẫn luôn lo lắng, quan tâm, nhưng mà bây giờ trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi, cảm giác cứ như có người đang dõi theo mình.


"Tốt nhất em nên nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì nhất định phải nói với anh, tin tưởng anh được không?" Lúc này Khấu Kiệt lại nói.


Yến Hoài ngẩn ra, nhưng, bản thân cô cũng không biết ngày mai còn có thể trở về hay không, hơn nữa, anh ấy đi theo mình, chẳng phải sẽ tăng thêm nguy hiểm cho anh ấy hay sao? Anh ấy còn ông nội, làm sao cô có thể để cho ông phải thất vọng được cơ chứ? Khiến cho một người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh?


Nhưng, cô thì khác, cô đi là vì để cứu cha mẹ của mình, anh ấy không phải, anh ấy còn có anh em, cô thì chỉ có một mình!
Chỉ có cô mới có thể giúp được chính cô, tuy cô không chắc chắn nhưng ít nhiều gì cũng phải thử một lần!


"Em làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?" Lúc này Khấu Kiệt đang ngồi trước màn hình máy tính, nghiên cứu bản vẽ của dự án khu Nam, nhưng lại có cảm giác như Yến Hoài đang thất thần, khiến anh cũng có chút lo lắng.


"Không có, anh đừng có xen vào nhiều chuyện như vậy được không?" Tâm trạng Yến Hoài phiền não, giọng nói cũng có chút nặng nề.
Khấu Kiệt sững sờ, cô ấy đang nói gì vậy? “Em nói, anh xen vào quá nhiều?”


"Đúng! Anh xen vào rất nhiều! Em đang ở trong nhà của mình, làm sao có chuyện gì được? Anh cứ đi lo việc của anh là đủ rồi!" Trong đầu Yến Hoài thoáng qua một tia lo lắng, nếu như ngày mai cô không về được, vậy anh ấy phải làm thế nào?


Khấu Kiệt đứng lên, nói vào trong điện thoại: “Em đang rất bực bội có phải không? Em cho là anh rất vô dụng đúng không? Anh biết, anh không thể cứu được ba mẹ của em khiến cho em cảm thấy rất phiền não. Điều này anh có thể hiểu được, em yên tâm, ngày mai anh sẽ đến tìm em, anh đã bảo Ý đưa bọn Nguyệt Sát tới. Cho anh một chút thời gian, nhất định anh có thể giải quyết được những thứ này, nhất định. . . . . ."


"Anh không cần phải tới tìm em." Yến Hoài ngồi xuống ghế sofa, nhớ tới năng lực của người ban nãy, nghĩ đến người bắt ba mẹ của mình chính là người đàn ông cao lớn kia, bản lĩnh của ông ta không một ai có thể sánh kịp! Làm sao có thể chứ? Đây chẳng phải là chịu ch.ết sao?


Khấu Kiệt nghe thấy những lời này, nhìn máy vi tính, sững sờ hồi lâu, trầm mặc.
"Em mới vừa nói cái gì?" Một lúc sau Khấu Kiệt mới có thể nói ra những lời này, vừa rồi nhất định là anh nghe lầm! Nhất định là nghe lầm!


"Em nói anh không cần phải đến tìm em nữa!" Yến Hoài hạ quyết tâm, buộc mình phải nói ra câu này, tay trái cầm điện thoại, tay phải bịt lấy miệng của mình.


"Nhất định là anh nghe lầm! Nhất định là nghe lầm rồi!" Khấu Kiệt vung một đấm đánh vào bàn làm việc, nhất thời một cái lỗ to tướng hiện ngay trên mặt bàn.
Thương Truy Ý nghe thấy tiếng vang từ căn phòng sát vách, lập tức chạy tới nhìn xem, đứng gõ cửa bên ngoài.


"Anh không có nghe lầm." Yến Hoài quyết tâm lần nữa, nếu như nói, sớm muộn gì cũng đau, chi bằng đau sớm. Cô đã có ý liều ch.ết thì cũng không cần phải nghĩ tới đường lui!


"Không cần đến tìm tôi, tôi…" Yến Hoài chuyển hướng nhìn vào bức ảnh gia đình, sửng sốt một giây, sau đó tiếp tục: “Thật ra thì tôi không hề yêu anh."


Tim của Khấu Kiệt tựa như đang bị ai đó hung hăng bóp chặt, hai mắt vô hồn nhìn vào máy tính trước mặt, cả nửa ngày trôi qua cũng không buồn nói tiếng nào, mà Yến Hoài cũng không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng thở, và cả cảm nhận cơn giận của anh.


Nhưng, đã nói đến nước này rồi, cô không thể quay đầu lại nữa!


Cứ tức giận đi! Không sao cả, tức giận mà không ch.ết, mà có thể buông tay cô ra là tốt rồi. Nếu như cô may mắn sống sót, có thể giải thích một chút, nhưng, giải thích sẽ có ích lợi gì sao? Yến Hoài lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn lên bứa ảnh gia đình trước mặt. Vốn dĩ cô muốn nghe thấy tiếng Khấu Kiệt gác máy, nhưng, anh lại lần lữa.


Một lúc sau, rốt cuộc Yến Hoài cũng gác điện thoại.
Một người bần thần ngồi trên ghế sofa, hai tay giữ lấy bức ảnh gia đình, nhìn vào khuôn mặt của từng người, miêu ta đường nét của họ.
——


Thương Truy Ý nhìn qua tấm kính thủy tinh, thấy Khấu Kiệt sững sờ cầm điện thoại mà chẳng nói chẳng rằng, hoài nghi, liền dùng sức vặn nắm cửa, mở ra, đi vào.
"Cậu làm sao vậy?" Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, liếc mắt nhìn lên mặt bàn, nơi đó có một lỗ thủng to tướng.


Trong lòng không hề cảm thấy ngạc nhiên, hiện tại cơn giận của cậu ta quá lớn, nhìn qua là biết rồi biết, một đấm đánh vỡ cả mặt bàn!
Nhưng, Khấu Kiệt cũng không thèm nhìn: “Cậu nói xem, làm sao Yến Hoài lại như vậy?"


"Như thế nào?" Thương Truy Ý khó tin trước vẻ bình tĩnh của Khấu Kiệt, muốn nhích ghế đến gần anh thêm một chút thì Khấu Kiệt đã tông cửa xông ra!
"Kiệt! Kiệt!" Thương Truy Ý lập tức đứng lên, toan đuổi theo, nhưng, lúc này Nhạc Không Thượng đã đi tới: “Ý, đã có một chút kết quả!"


Nhìn Thương Truy Ý muốn đuổi theo Khấu Kiệt, còn Khấu Kiệt thì bước đi nhanh thoăn thoắt, Nhạc Không Thượng có chút khó hiểu: “Cậu tau sao vậy?” Dứt lời, chỉ vào Khấu Kiệt.


"Không biết, cậu ta vừa bảo, làm sao Yến Hoài lại như vậy. Sau đó liền phóng đi, đoán chừng là đi tìm Hoài đó!" Thương Truy Ý quay đầu nhìn Nhạc Không Thượng đang mặc áo blouse trắng, xem ra là vừa ở trong phòng nghiên cứu.


"Như thế nào?" Thương Truy Ý đến gần anh: “Nghiên cứu sao rồi? Đến phòng nghiên cứu thảo luận, chuyện của bọn họ trước hết để cho bọn họ tự giải quyết, mình nghĩ, bọn họ không có việc gì đâu."


Đi vào phòng nghiên cứu, Nhạc Không Thượng liền lấy ra một cái túi nhỏ, hai người lập tức đi vào một gian phòng họp.


"Mấy con trùng này, mình phát hiện, miễn là ở dưới nhiệt độ cao, hoạc là trong thời tiết hanh khô, sẽ tự nhiên biến mất, mà độc tính của bọn chúng cũng sẽ không hiển hiện ra." Nhạc Không Thượng cầm cái túi nhỏ lên: “Muốn giải quyết bọn chúng, chỉ cần tăng thêm một thao tác.”
"Thao tác gì?"


"Sau khi hàng hóa đến nơi, liền tiến hành quay dưới nhiệt độ nóng, chỉ cần tăng thêm một thao tác trong dây chuyền sản xuất, mà vẫn có thể đảm bảo được chất lượng hàng hóa không bị mấy con trùng này phá hỏng!" Nhạc Không Thượng nói: "Hơn nữa, những mặt hàng này sẽ được đóng gói vào thùng, thế nên cũng khó có thể làm hỏng đi chất lượng sản phẩm, chỉ là lúc mở thùng ra, những con trùng này tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì sẽ phóng ra độc tính của bọn nó.”


Thương Truy Ý gật đầu một cái, bày tỏ ý tán thưởng.
Lúc này, Khấu Kiệt liền gọi điện thoại tới.
Thương Truy Ý lập tức nhận máy: “Như thế nào? Mới vừa nãy cậu sao thế?"
"Hoàn thành dự án giúp mình, mình đi tìm Yến Hoài." Dứt lời, Khấu Kiệt liền cúp điện thoại.


Thương Truy Ý tắt máy, nhìn Nhạc Không Thượng: "Không có việc gì, vậy cậu nghiên cứu ra tác dụng của cây châm kia chưa?"


Nhạc Không Thượng lắc đầu, cất chiếc túi nhỏ vào: “Trong khoảng thời gian này, có ai đến gần Tử Liên hay không? Chúng ta đặt ra giả thiết, nếu như có người dùng ngân châm khống chế Tử Liên, vậy khi hắn phát hiện ra Tử Liên không còn ngân châm nữa, nhất định sẽ tìm thời cơ, tiếp cận Tử Liên, dủng nó để khống chế con bé."


"Không xong rồi!" Thương Truy Ý liền đứng lên ngay tức khắc: “Tớ chỉ để con bé ở nhà một mình, không biết có chuyện gì hay không."
"Không phải có người giúp việc sao?"
"Năm con bé chín tuổi cũng có người giúp việc ở bên cạnh." Thương Truy Ý vừa dứt lời, đã chạy nhanh về phía thang máy, đi xuống.


——
Yến Hoài ngồi ngơ ngác một hồi lâu mới miễn cưỡng đi lấy chút thức ăn, điều này lại nhắc cô nhớ về thuở ban đầu, lúc Khấu Kiệt vừa đến nhà trọ này, liền làm bữa ăn sáng cho cô, nhưng bây giờ đã không còn nữa.


Nửa đêm, vẫn chưa ngủ, Yến Hoài bò dậy, ngồi bên bàn sách, dưới ánh đèn mờ, cầm lấy giấy bút, bắt đầu viết vài dòng.


Biết đâu nếu Khấu Kiệt tìm đến đây, nhìn thấy những dòng chữ trước mặt này, cũng sẽ hiểu ra. Không được, nếu như cô thất bại, còn muốn cho anh ấy xem tờ giấy này hay sao? Chẳng lẽ lại để anh ấy vì mình mà trả thù? Đây không phải là lại đi chịu ch.ết ư?


Yến Hoài chống cằm, nhìn tờ giấy ngay trước mặt mình bị gió đêm khẽ thổi lên.
ch.ết thật, nếu mà như thế, thà rằng không nói.


Nhưng, nếu như vậy? Cũng không được, vẫn phải viết vài dòng gì đó. Không biết anh ấy có tìm ra nơi này hay không, mà có tìm được thì cũng không biết là khi nào, có lẽ sẽ ra thôi, nếu chuyện đã trải qua một thời gian thì chẳng còn gì phải sợ.


Yến Hoài cầm lấy bút, viết ra những điều mình muốn nói.
Khấu Kiệt một mình lang thang trên đường phố, nhìn phố xá phồn hoa, trong lòng càng thêm buồn bực, anh không hiểu, tại sao cô lại nói những lời đó với anh?
Ngẩng đầu, thấy chính là Dạ Thành Túy Sinh.


Nghĩ đến lúc ban đầu, chính chỗ này mình cùng cô gặp mặt, lại trời xui đất khiến mà muốn cô.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khấu Kiệt cảm thấy có chút buồn cười, nhấc chân liền đi vào.


Thấy ông chủ đi vào, nhất thời, người bên trong Dạ Thành Túy Sinh vội vàng muốn tiến lên phục vụ, nhưng, Khấu Kiệt khoát tay, tự mình đi vào gian phòng lúc đầu hoan ái, nơi đó, có lẽ còn có một chút mùi hương của cô.
Kể từ sau ngày khi đi đó, mình cũng đã lâu chưa có tới nơi này.


Đi vào gian phòng VIP này, Khấu Kiệt gọi người lấy ra một chai Louie XIII.
Một mình nhìn về vào khoảng không, từ từ uống rượu, yên lặng ngửi mùi hương độc nhất vô nhị, mùi hương trong không khí này khiến người ta tan nát cõi lòng.


Từ nơi này nhớ lại quá khứ, nghĩ tới tất cả đã trải qua, nghĩ tới khi cô cười, cau mày, thẹn thùng, hơi thở của cô!
Khấu Kiệt nhìn ly rượu đỏ trước mặt, nhớ tới cô thế mà chủ động cho mình uống rượu, nhưng cũng đem đẩy anh ra.


"Không đúng!" Khấu Kiệt đột nhiên đứng lên, nhớ ra cái gì đó, "Cô ấy cho mình uống rượu, là không muốn cho mình đi mạo hiểm, lần này, cô dùng ngôn ngữ khích tướng, là phương pháp làm của cô? Nhất định là có chuyện gì! Suy nghĩ một chút. . . . . ."


Khấu Kiệt đến gần cửa sổ, nhớ lại chuyện sáng sớm hôm nay, cô nói qua, người đàn ông kia đã từng tới tìm cô. . . . . . Có lẽ bọn họ nói những thứ gì đó? Hơn nữa, tại sao muốn mình rời đi, mà không để cho người khác cùng ở lại?


Lúc này, trong lòng Khấu Kiệt đã rõ ràng, vừa mới mở cửa ra, vào lúc này Thương Truy Ý gọi điện thoại tới.
Khấu Kiệt có chút không vui, bây giờ muốn đi tìm bằng được Yến Hoài!
Nhưng, nếu tiếp điện thoại, không phải chuyện khẩn cấp, Thương Truy Ý sẽ không gọi điện thoại tới!


"Chuyện gì?" Khấu Kiệt vừa đi, vừa nói điện thoại.
"Không thấy A Liên!" Thương Truy Ý khẩn trương nói, hơi thở dồn dập, nhất định hắn đã chạy lên chạy xuống, tìm thật lâu mới tự nói với mình!
"Không phải để cho cậu trông coi sao em ấy sao?" Khấu Kiệt chui vào trong xe, "Tớ trở lại ngay!"


Lúc mới từ thành phố M trở về, Nhạc Không Thượng Thương Truy Ý đều đem chuyện tình nói cho Yến Hoài và Khấu Kiệt biết, nhưng vào lúc này Khấu Kiệt mới chú ý tới tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Vào lúc này có hai sự lựa chọn, một là tìm Khấu Tử Liên, hoặc tìm Yến Hoài!


"Chúng tớ tìm khắp nơi đều không có tìm thấy em ấy, cũng không biết em ấy đi nơi nào!" Thương Truy Ý có chút ảo não, nhưng trong mơ hồ, lộ ra lo lắng.


"Tớ hiện tại trở lại ngay, cậu cùng Hòa Thượng xem em ấy có thể đi nơi nào hay không." Khấu Kiệt khởi động xe, trước tìm được A Liên đã! Ông trời ơi, ông nhất định phải để tôi tìm được họ! Thật vất vả, A Liên mới biến trở về dáng vẻ lúc trước, mình không muốn vì vậy mà mất đi em ấy! Còn nữa, Hoài, em không cần một mình đi mạo hiểm! Anh sẽ thời khắc ở bên cạnh em!


Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt lập tức gọi điện nhưng thật lâu không có ai nghe điện thoại.
"Đem người mang trở về thành phố M cho tôi, tôi để cho các ngươi tìm một người, nếu như không tìm được, các ngươi cũng chớ trở về gặp tôi!" Giọng của Khấu Kiệt lạnh lẽo âm u lâm, giống như từ địa ngục ra lệnh.


Đối phương là phụ nữ, sảng khoái đáp một tiếng liền cúp điện thoại.
Đây là một lợi thế mạnh mẽ! Khấu Kiệt gia tăng tốc độ, phòng về phía biệt thự Khấu thị.


"Lúc đó A Liên đang ở trong phòng ngủ của em ấy, cũng không có đi ra ngoài, tớ chỉ đi ra ngoài pha một ly trà, sau đó đến trong phòng khách gọi em ấy tới uống trà, nhưng, em ấy đã biến mất!" Lý Hoàn Suất nhìn ba người đàn ông trước mặt này, xoa tay, "Ngượng ngùng."


Khấu Kiệt không nói lời nào, lập tức đi vào phòng ngủ của Khấu Tử Liên.


Đẩy cửa ra, thấy một phòng đầy hoa tươi, giống như trở về trước kia, lúc ấy, người một nhà đều cùng ở một chỗ, một lần đi du lịch trở về, trong phòng của Khấu Tử Liên liền chất đầy hoa tươi, vì lúc trên đường đi du lịch thấy được một biển hoa.


Là mình bỏ quên em ấy lớn lên sao? Tại sao em ấy thay đổi lớn như thế? Để cho mình không kịp trở tay!
Khấu Kiệt đứng ở cửa phòng, mà Thương Truy Ý và ba người cũng nhìn mà trầm mặc.
"Khi còn bé em ấy thích nhất đi nơi nào?" Khấu Kiệt hỏi.
"Giáo đường." Thương Truy Ý nói.


"Trường học." Nhạc Không Thượng nhìn Khấu Kiệt nói, "Có lẽ là những chỗ này?"
"Chia nhau đi tìm." Khấu Kiệt thở dài một cái, xoay người rời đi.
Nhạc Không Thượng Thương Truy Ý, Lý Hoàn Suất cũng đi ra ngoài, nhưng Khấu Kiệt vẫn ngồi ở chỗ đó.
——


Yến Hoài rốt cuộc viết xong thư, cũng viết cho cha mẹ. Nhìn tờ giấy trước mặt có một chút hài lòng.
Quay đầu, vào lúc này nhìn đến cánh tay phải của mình thế nhưng một chút cũng không có chuyện gì! Đã tốt như lúc ban đầu! Mình mới vừa rồi viết thư không có chút nào cảm giác bị mệt mỏi!


Hắn rốt cuộc là đang giúp mình hay đang hại mình? Yến Hoài nhìn tay mình, nằm lại trên giường.


Khi mình bị thương, hắn gọi điện thoại tới để nói cho mình chú ý không nên đụng nước! Hơn nữa, người kia ở bến tàu chính là hắn —— người đàn ông mặc áo gió màu đen, còn nữa, hắn hẹn mình ra ngoài vì cái gì lại xem cánh tay của mình có sao không! Sau đó còn trị thương cho mình? Nhưng sau khi hắn đi, dĩ nhiên Triều Trạch cũng chạy đến, hơn nữa muốn lấy tính mạng của mình.


Chuyện liên tiếp xảy ranhư vậy, khiến Yến Hoài không rõ rốt cuộc người đàn ông này muốn cho mình sống hay là ch.ết?


Chỉ là, hắn hẹn ngày mai, vậy ngày kia sẽ xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ một mình tới? Lấy sinh mạng cha mẹ ra để uy hϊế͙p͙, nhưng lại chậm chạp không nói ra điều kiện. Cho dù có điều kiện cũng tự mình làm hư rồi, nhưng hắn lại không có tức giận?
Những thứ này nói rõ?


Nói rõ, hắn cũng không có ác ý? Chỉ hù dọa mình?
Yến Hoài ngồi thẳng người, vì cái suy nghĩ của mình mà cảm thấy sợ, hắn cho dù giúp mình, nhưng cũng không cần đến giúp đỡ đến như vậy chứ?


Huống chi không cần thiết! Còn có một chút không hiểu, hắn đang cùng Dương Miêu Miêu và Dương Giới Thừa, bọn họ đối đầu với Khấu thị, cũng không khác muốn đối đầu với mình muốn mình đi vào chỗ ch.ết? Còn giúp Dương Giới Thừa tới giành vị trí thị trưởng của mình? Những thứ này giải thích như thế nào?


Yến Hoài mặc quần áo vào, mở đèn lên, làm cả đang phòng sáng lên.
Yến Hoài nhếch miệng, chỉ cần qua ngày mai là có thể giải thích được tất cả có đúng không?


Nghĩ tới đây, Yến Hoài đi vào trong một mật thất (nơi bí mật), bên trong có số thứ mình thích, những thứ này, trong lúc vô ý mình phát hiện được ba tới nơi này cầm gậy gộc rèn luyện thân thể.


Không nghĩ tới, nơi này còn đại đao, đoản kiếm, trường kiếm, trường thương, kích, đã từng hỏi ba cô, ba cô nói, trong nhà mở võ quán , sau khi xuất ngũ trong quân đội, đã đến nơi này mở võ quán nhỏ, cho nên còn giữ những thứ đồ này.
Mình cũng không hỏi, tại sao hiện tại không mở.


Nhìn những thứ này trước mặt đã bị phủ một lớp bụi bậm dầy, Yến Hoài cười khổ một cái.
Lấy một chậu nước tới đây, liền lau chùi những thứ đồ này.
Đã từng hỏi ba, tại sao muốn nhận nuôi mình, có phải cùng cha ruột Yến Tư Thiểu có quan hệ không?
Ba chỉ cười không trả lời.


Bây giờ nhớ lại, giống như lại nghe thấy tiếng cười sang sảng kia.
Lau qua xong, Yến Hoài nhìn những thứ đồ trước mặt này, tiện tay chọn môt cây đoản kiếm, cầm trên tay, thấy thuận tay cực kì.


Khoa tay múa chân một lúc, Yến Hoài mới để xuống, nhưng lúc này, Yến Hoài sờ thấy trên thân đoản kiếm có khắc chữ "Tần"!


Vì sao khắc cái chữ này lên? Yến Hoài nhìn đoản kiếm, mới phát hiện, mình cầm đoản kiếm của ba mà ba nhiều lần nhắc nhở với mình không nên động vào nó, nhưng lúc này cô quên mất liền rút ra nhìn!
Tần.


Yến Hoài nhẩm trong miệng cái chữ này, hình như đã từng thấy qua cái chữ này ở đâu đó?


Đúng rồi, ở phi trường! Yến Hoài nhìn đoản kiếm, Tần phu nhân? Tần Liễm? Chẳng lẽ có quan hệ gì sao? Yến Hoài ngồi vào trên ghế, cầm trong tay đoản kiếm, lúc ấy hỏi Tần phu nhân có phải biết cha ruột của mình là Yến Tư Thiểu không, nhưng ánh mắt của bà ấy tránh né! Tại sao bà ấy muốn tránh né?


Yến Hoài đứng lên, đặt đoản kiếm về vị trí cũ, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Chẳng lẽ, Tần phu nhân biết chuyện của ba? Yến Hoài nằm ở trên giường nhìn trần nhà.


Nếu như biết, giữa bà ấy và ba đã xảy ra chuyện gì? Yến Hoài đem gối đầu ôm vào trong lòng, thở dài một hơi, vừa định ngủ, lại nghe thấy một chút âm thanh!


Nhất thời, Yến Hoài cảnh giác, lập tức lật người xuống giường, đem đèn tắt, từ cửa sổ nhìn xuống, thấy hai người đàn ông mặc quần áo màu đen cùng nhau nâng một cái bao tải lớn, bên trong phình , Yến Hoài kết luận, bên trong nhất định có người!


Rốt cuộc là người nào bị bắt cóc rồi hả ? Hơn nữa, là ai chỉ điểm hai người kia tiến hành bắt cóc?
Yến Hoài lập tức cầm ống nhòm cũ lên, nhìn xuống dưới, nhìn về chỗ đó.
Hai người kia mang bao tải lớn tới một gian nhà đối diện với phòng Yến Hoài.


Yến Hoài xoay người, vội vàng mặc một cái áo khoác màu đen vào, cất hai cây dao găm xong, thừa dịp bóng đêm, lặng lẽ xuống lầu, dần dần đến gần gian nhà nhỏ.
Bên trong thế nhưng không có người? Yến Hoài tìm kiếm, chậm rãi tới gần.
Nghe tiếng vang trong này, giống như không có người tồn tại!


Yến Hoài nheo mắt lại, nghiêng tai nghe tất cả bên trong, từ từ di chuyển bước chân.
Dưới ánh đèn mờ mịt, chỉ còn lại một cái bao tải lớn ở chính giữa phòng.
Yến Hoài nhìn từ xa, nhưng trừ bao tải đó, đã không có người nào nữa?


Đi vào trong phòng, chân đạp trên mặt đất, nơi đó ánh đèn lờ mờ chập chờn, ngược lại không thấy hai người đàn ông mới vừa rồi.


Yến Hoài đến gần cái bao tải đó, nhìn hình dáng, rõ ràng là phụ nữa. Yến Hoài nhìn trên lầu một chút, bên trong cửa phòng nửa che, căn nhà này vẫn bị bỏ hoang, kể từ lúc đến tới nơi đây, ba cũng đã nói, không nên tới gần căn nhà này, cũng không cần vào xem nơi này!


Tối nay, ruốt cuộc để cho mình tìm tòi!
Hạ quyết tâm, Yến Hoài nhìn bao tải trên đất, không động vào nó, từ từ lên lầu.


Ánh đèn trên lầu cho tới bây giờ cũng chưa có phát sáng, chân đạp ở trên sàn nhà, phát ra âm thanh "Khanh khách", Yến Hoài dừng lại, nghe chung quanh, lúc này theo tiếng gió, thế nhưng nghe được đầy tiếng bước chân từ xa đến gần!
Chẳng lẽ vừa mới rời đi, hiện tại đã quay trở về?


Nghĩ tới đây, Yến Hoài lập tức liền đến gần bao tải.
Một tay cầm đao, một đao đem sợi dây trói chặt bao tải cắt đi! Yến Hoài vạch đầu người ở bên trong bao tải ra .


Vừa nhìn, mẹ nó! Khấu Tử Liên? Yến Hoài cau mày, nhìn lên người con gái trước mặt này, cô ta tại sao phải ở chỗ này? Là chơi trò xiếc gì sao? Mình chính không có quên cô ta đã từng làm gì đối với mình! Đứng lên vừa nghĩ muốn rời khỏi, nhưng lại phát hiện không đúng.


Khi đó nghe Nhạc Không Thượng nói, Khấu Tử Liên có cái gì không đúng? Sau đó còn nói cái gì cô ta thay đổi? Đến cùng có chuyện gì xảy ra? Vào lúc này cô ta bị người ta bắt cóc, là âm mưu gì?
Tiếng bước chân đã tới gần.


Yến Hoài lập tức kéo Khấu Tử Liên từ trong bao tải ra, nhìn chung quanh xem có nơi nào có thể ẩn thân, liền cố gắng kéo người đến trong bóng tối, giấu kỹ.
Mới vừa làm xong đây tất cả, một nhóm người đàn ông mặc quần áo màu đen xông vào.


Yến Hoài nhìn xuyên qua tiểu lan can, thấy trên mặt đất có vài đôi giày da màu đen.
"Người đâu?" Một nam sinh thô lỗ ép hỏi .


Mà đoán chừng mới vừa rồi phụ trách đưa người tới đây người đàn ông lập tức bối rối ...: "Mới vừa rồi còn ở chỗ này! Tôi rõ ràng cùng hắn đem người tạm thời để ở chỗ này, sau đó đi đón các anh tới đây nhìn người! Ai biết, người nào đã dẫn cô ta đi?"


"Phế vật!" Người đàn ông một cước đá ngã người kia trên mặt đất, "Lục soát cho tôi! Đoán chừng chưa chạy xa được!"
Lập tức, đã có người vội vàng lục soát từng cái góc nhỏ.


Yến Hoài nhìn chỗ này, nhìn thấy sẽ có người lục soát tới nơi đây, tim cũng nhảy lên đến tận cuống họng!


Người đàn ông mới vừa bị đá đang đến gần chỗ cô, Yến Hoài lấy dao găm ra, vừa nghĩ tới phải ra tay giải quyết những người này, một người chạy vào, đem ánh mắt của mọi người đều chú ý tới.


"Lão đại, tôi mới vừa thấy có một chiếc xe từ nơi này đi qua!" Người kia thở hổn hển, dùng tay chỉ về phía chiếc xe kia đang chạy.
Người đàn ông xoay người, "Đi, mau đuổi theo!"


Yến Hoài nhất thời tỉnh táo lại, quay đầu, nhìn Khấu Tử Liên quen thuộc đang ngủ bên cạnh mình, lúc này Khấu Tử Liên ngủ ngược lại điềm tĩnh, mấy phần đáng yêu nhiều hơn!
Ước chừng những người đó đã đi xa, Yến Hoài mới đưa người ra ngoài, vội vàng kéo về phía nhà mình.


Một đêm, Yến Hoài cũng chăm sóc Khấu Tử Liên, chỉ muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.


"Có nên gọi điện thoại cho Khấu Kiệt hay không? Dù sao anh ấy là anh trai của cô ta." Yến Hoài nhìn điện thoại, nhưng lại nghĩ, "Không thể, nếu như gọi đến, anh ấy sẽ tìm tới chỗ này, làm tất cả như thế đều uổng phí! Hay là chờ đến ngày mai, sẽ nhắn lại, để cho anh ấy nhanh chóng tới nơi này đưa về!"


Bên này, ba người ngược lại tìm đến tóc tai rối loạn, thật lâu mới về đến biệt thự, đều ủ rũ cúi đầu.
"Không sao." Khấu Kiệt từ tốn nói mà một câu.


Ba người ngơ ngác nhìn anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc anh trở lại, thấy Khấu Tử Liên biến thành dáng vẻ và trí nhớ dừng lại năm chín tuổi, lúc đó nói không liên quan đến chuyện đã xảy ra gần đây, Khấu Kiệt lúc ấy không phải rất vui mừng sao? Tại sao bây giờ cái gì cũng không để ý?


Khấu Kiệt lúc này đứng lên, "Tất cả giải tán đi!"
Ba người sững sờ, "Không tìm nữa sao?"
Thương Truy Ý đứng ra, tay khoác lên bả vai Khấu Kiệt, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu và A Hoài thế nào?"


Khấu Kiệt đem tay hắn lấy ra, "Không có việc gì, chỉ qua cô ấy muốn tự mình đối mặt với tất cả, hình như tớ cho tới bây giờ cũng chưa có đi vào đến trái tim của cô ấy, điều này làm cho tớ có cảm giác thất bại mà thôi."
Ba người ngây người như phỗng, không ngờ tới anh sẽ nói lời như vậy.


"Hoặc cậu không nghĩ đến, cô ấy không muốn để cho cậu đi cùng, vì sợ cậu bị thương." Thương Truy Ý nhìn phương xa, a, không phải mình cũng giống vậy sao? Chưa bao giờ để cho người khác đi vào, vì vậy, mình cũng không thể đi vào trái tim bất luận người nào.


"Tớ không sợ bị thương, cậu hiểu không?" Khấu Kiệt đối mặt với Thương Truy Ý, "Tớ không hiểu, thật không hiểu!" Khấu Kiệt xoay người, lập tức rời khỏi nơi này.
"Cậu đi đâu vậy?" Thương Truy Ý nhìn về phía bóng lưng của anh nói.


"Tớ đi tìm cô ấy, các cậu tiếp tục tìm A Liên, sẽ không có chuyện gì đâu! Không có chuyện gì!" Khấu Kiệt vừa đi vừa quát to.


Nhạc Không Thượng nghe hai người nói, lắc đầu một cái, mà Thương Truy Ý cũng tiến lên phía trước nói: "Hòa Thượng, cậu tiếp tục nghiên cứu cây ngân châm rốt cuộc là cái gì, chúng ta nhất định phải tr.a rõ, cậu biết chứ."
"Ừ." Nhạc Không Thượng gật đầu.


"Hoàn Suất, cậu cũng nên đến thành phố M một chuyến." Thương Truy Ý nhìn Lý Hoàn Suất, "Nơi đó, là địa bàn của cậu đúng không?"
"Đúng." Lý Hoàn Suất cười gật đầu một cái.
Thương Truy Ý xoay người đi vào gian phòng của mình, được rồi, vẫn phải chiến đấu tiếp! Vì anh em!


Khấu Kiệt ngồi ở trong xe, nhớ lại chỗ dừng xe sáng hôm nay, lập tức khởi động xe lên đường đến thành phố M.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào trên giường, Yến Hoài thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, vẫn là ở trong nhà tốt hơn!


Cho dù quá mệt mỏi, cũng có thể vẫn ngủ, không bị bất kỳ người nào đến quấy rầy, cũng không có cơn ác mộng nào.
Ánh mắt phóng tới Khấu Tử Liên ở trên giường đối diện, lúc này Khấu Tử Liên còn chưa tỉnh lại.


Yến Hoài xuống giường, đến gần Khấu Tử Liên, nhìn dáng vẻ lúc ngủ của em ấy.
Tối hôm qua, có người đã làm cho cô ta hôn mê, sau đó bắt đến đây, nên Khấu Tử Liên vẫn ngủ, cũng chưa có tỉnh lại.


Được rồi, làm bữa ăn sáng cho cô ấy ăn một chút! Yến Hoài nhìn cô ta còn đang ngủ, cũng không quấy rầy, chân tay nhẹ nhàng đi phòng bếp, sau đó làm bữa ăn sáng.
"A!" Một lát sau, có một tiếng thét lên vang lên, Yến Hoài vội vàng ném đồ trong tay xuống, chạy vội vào trong phòng.


"Cô không sao chứ?" Yến Hoài nhìn Khấu Tử Liên đang co rút thành một cục, mở miệng nói, "Không có sao chứ?"
"Tôi tại sao lại ở chỗ này?" Lúc này Khấu Tử Liên ngược lại tỉnh táo nhìn Yến Hoài.
"Cô không phải biết tôi sao?" Yến Hoài nghi ngờ, chẳng lẽ không nhớ chút nào sao?


"Chị? Không biết." Khấu Tử Liên nhìn Yến Hoài, lắc đầu một cái, "Nhưng tôi ngửi thấy mùi thơm của bữa ăn sáng!" Nói một tiếng Khấu Tử Liên đã đi xuống, "Là hắn ta để cho tôi ở trong này với chị sao? Tôi đã từng nói, muốn ở trong một gian phòng nhỏ ngủ một giấc, không ngờ thành sự thật!"


Yến Hoài im lặng, cô gái này là giả bộ? Hay là thật? Còn ít tuổi này so với mình có phần hiểu đời hơn? Còn giả bộ nai tơ?
Nhưng nhìn cái dáng vẻ hiện tại của em ấy cũng không giống như đang giả bộ. . . . . .


"Chuyện tối hôm qua cô không biết gì sao? Làm sao cô tới được đây cũng không biết?" Yến Hoài đi theo phía sau em ấy, " Đợi lát nữa bữa ăn sáng mới làm xong."


"Em đang ngủ ở trong nhà em, sau đó tỉnh lại đã ở đây với chị rồi, đoán chừng là các chị đang cùng với em chơi trò ảo thuật biến đổi, ha ha ha. . . . . ." Khấu Tử Liên cười, khóe miệng cười hiện ra má lúm đồng tiền.


Khóe miệng Yến Hoài co giật, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ta, tuyệt đối không thể lấy dáng vẻ người phụ nữ ngang ngược trước kia, cùng Dương Miêu Miêu thông đồng mà liên hệ với nhau!
"Anh em đâu?" Khấu Tử Liên ăn bữa ăn sáng, "Anh ấy trở lại chưa? Đúng rồi, chị tên là gì?"


"Yến Hoài." Yến Hoài ăn bữa ăn sáng, "Anh em hai ngày nữa mới có thể trở lại, trước em cứ ở chỗ này, nơi nào cũng không cần đi." Bây giờ Khấu Tử Liên nói vậy hẳn là bị người ta thừa dịp lúc ngủ làm cho hôn mê rồi bắt đến đây, nhưng tại sao muốn bắt cóc cô ấy?
Bị người ta lợi dụng?


Trong đầu Yến Hoài toát ra cái từ này .
Khấu Tử Liên ngược lại nhìn Yến Hoài im lặng ăn bữa sáng, cũng đành im lặng.
Ăn xong bữa ăn sáng, Yến Hoài để cho cô ấy chơi một mình, còn mình đi chuẩn bị cho buổi quyết đấu ngày mai.


Một lúc sau, Yến Hoài từ phòng ngủ của mình vào trong mật thất, phát hiện Khấu Tử Liên đang ở bên trong!
Nhất thời Yến Hoài tức lên, tại sao cô ấy có thể tùy tiện đụng vào những thứ đó?


"Cô đi ra ngoài!" Yến Hoài nhìn Khấu Tử Liên ở bên trong loay hoay những thứ kia đao đao kiếm kiếm, trong lòng không vui. Trời ạ, em ấy thật sự trí nhớ chỉ dừng lại ở chín tuổi, hay là thông minh đây? Chỉ có chín tuổi thôi sao? Tuổi của em ấy nhưng không khác mình là mấy a!


Khấu Tử Liên bĩu môi, nhìn Yến Hoài đi tới đây, trong tay còn cầm kia thanh đoản kiếm có khắc chữ "Tần".
"Để xuống!" Yến Hoài lạnh lùng nói, đoản kiếm của ba tại sao có thể để cho người ta tùy tiện chạm tới?
"Không thả, đây là của mẹ em!"


Yến Hoài vừa nghe, nhất thời kinh ngạc nhìn cô, "Mẹ em? Tần Liễm sao?"
"Ừ, mẹ em rất thích thanh kiếm này, làm sao có ở nhà chị?" Khấu Tử Liên nắm thật chặt kiếm này.


Có thể giải thích, có hai cây kiếm, ba có một thanh , Tần phu nhân có một thanh. Vậy rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì? Yến Hoài nhìn Khấu Tử Liên vẫn còn vuốt đoản kiếm kia, liền nói: "Em trước cứ để xuống đã! Kiếm vẫn để ở đây, không cần lấy đi, sẽ luôn luôn ở nơi này, người khác cũng cầm thể không đi." Rất dụ dỗ, làm cho Yến Hoài cảm giác giống như đang dụ dỗ một cô bé!


Thật là rối rắm.
Khấu Tử Liên ngược lại nghe lời gật đầu, buông kiếm rồi theo Yến Hoài đi ra khỏi mật thất.


Một ngày rất nhanh sẽ đã qua, Yến Hoài dọn dẹp trong nhà, phân phó cho Khấu Tử Liên ở trong nhà đợi, cũng không cần đi chỗ khác, phải chờ Khấu Kiệt tới đón cô. Khấu Tử Liên ngược lại rất nghe lời, vẫn gật đầu.


Dọn dẹp xong, Yến Hoài liên lạc với thủ hạ của mình thật lâu cũng không có liên lạc qua, những thủ hạ kia đã từng đi theo Triều Trạch, chỉ có số ít còn đi theo mình.


Yến Hoài biết rõ mình gọi người tới, ai đáng để tin tưởng mới có thể nói cho bọn họ biết. Nếu như không phải chuyện quá khẩn cấp, mình tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ lại vì mình mà bán mạng! Nhưng làm cho người ta vui mừng, kêu một tiếng, sẽ có hưởng ứng.


Yến Hoài mặc trang phục màu đen, tóc dài búi lên, trên chân chính là đôi giầy đặc biệt để đánh nhau, cả người càng nhìn càng lên tinh thần, lão luyện, cặp mắt sắc bén, nhìn chằm chằm tất cả trước mặt, giống như đem thế giới nắm trong tay.


Chỉ chốc lát sau, Yến Hoài một mình đi ra ngoài, đẩy cửa chính ra, xoay người, nhìn lên căn nhà nhỏ trước mặt này, nhìn nơi mình lớn lên, Yến Hoài cười cười.
Lên tắc xi, lập tức đến gần địa điểm đã hẹn trước.


Khấu Kiệt qua điều tr.a của Nguyệt Sát mới biết địa chỉ nhà của Yến Hoài, không nói hai lời, Khấu Kiệt lập tức lên đường đến nhà Yến Hoài .
Nhìn tốc độ xe từ từ tăng lên, Khấu Kiệt vẫn cảm thấy chiếc xe chạy quá chậm!


Lúc này Lý hoàn Suất đang điều động cảnh lực (lực lượng cảnh sát), lên đường đi đến bến tàu, tự mình quyết định liên thủ cùng với hải cảnh (cảnh sát biển), nhất định phải tìm cho ra rốt cuộc ai đang đứng sau chuyện này!


Mà Khấu Kiệt ra lệnh người của Nguyệt Sát đều phải nhà của Yến Hoài, bảo vệ cô.
Yến Hoài xuống tắc xi, đeo kính đen, nhìn tòa nhà cao ốc trước mặt mình, nhưng hắn ta không có nói mình phải lên tầng nào, chuyện này. . . . . .
Lúc Yến Hoài đang chần chờ, điện thoại của Yến Hoài đã vang lên.


"Nói đi! Tôi đã tới!" Yến sông Hoài lạnh nhạt nói.
"Lầu chín, tôi chờ cô." Người đàn ông âm trầm nói một câu, liền cúp điện thoại.
Yến Hoài vừa muốn cất điện thoại di động đi, thì Khấu Kiệt đã gọi điện thoại đến!
"Em đang ở đâu?" Khấu Kiệt vừa lái xe, vừa gọi điện thoại.


Yến Hoài nghe được âm thanh này, muốn nói chuyện, nhưng lời nói lại nghẹn ở trong cổ họng, vẫn là quên đi.
Chờ lúc trở về, sẽ gọi lại cho anh.
Nghĩ tới đây, Yến Hoài tắt điện thoại.
Sáu thủ hạ của mình đang ở gần đây, Yến Hoài cười cười, có một chút thản nhiên.


Tòa cao ốc này cũng bỏ hoang, Yến Hoài nhìn chung quanh địa hình một chút, chung quanh có thể ẩn núp, chỗ phòng ngự, tấn công có lợi, đều ghi nhớ vào trong đầu.
Bước chân thong thả đi lên lầu, cảnh giác tất cả nơi này, ánh mắt nhìn lên trên từng lầu một.


Người đàn ông mặc áo gió màu đen liếc mắt nhìn vào trong góc có hai người đang trùm khăn màu đen che kín đầu, thở dài một cái, tuồng vui này, rốt cuộc không thành công hay thành công, xác định vào giờ phút này rồi !


Người đàn ông đưa ánh mắt vào trong máy vi tính, trong máy vi tính tất cả các góc có thể nhìn thấy.
Không nghi ngờ chút nào, nơi này mỗi một các góc nhỏ cũng được đặt máy quay thu hình.


Người của hắn tất cả đều ở trong các góc bí mật, người đàn ông cười cười, nhìn Yến Hoài lúc này đang bước chân thận trọng, còn có sáu thủ hạ nghiêm chỉnh huấn luyện của cô đang chậm rãi tới gần nơi này, người đàn ông có một chút chần chờ, rốt cuộc lần hành động này có đáng giá không?


Nó đã trưởng thành rồi phải không? Nhưng không được, người đàn ông nghĩ tới tối hôm trước.
Những người đêm hôm đó, không phải người của mình, một thế lực khác đã lẻn vào, hơn nữa có thể chính là bọn họ!


Người đàn ông nhắm mắt lại, nhìn bóng dáng của Yến Hoài trong máy vi tính.
Yến Hoài nhìn trên cầu thang mỗi một chỗ máy quay thu hình, đưa chúng nó chiếu vào trong đầu của mình.
Còn một tầng cuối cùng, Yến Hoài chọn chính xác mục tiêu, từ chỗ máy quay không thấy được lấy ra dao găm.


Một giây kế tiếp, viên đá nhỏ trong tay Yến Hoài bay ra ngoài! Máy quay trong góc rơi vỡ trên mặt đất! Bóng dáng Yến Hoài giống như ma quỷ, phi thân lên lầu chín!
Đến tầng chín, nhìn người đàn ông mặc áo khoác màu đen ở nơi không xa, hòn đá nhỏ trong tay Yến Hoài nhanh như tia chớp liền phóng ra!






Truyện liên quan