Chương 7
Cầm đôi đũa ngồi trong lòng Diệp Hạo, Nhân Nhân bất mãng chu mỏ xoay lại nhìn anh " Hạo, cho Nhân Nhân muỗng được không? " Nhân Nhân không biết dùng đũa nha
Nhìn bụng lép xẹp đang kêu ỉ ôi của mình Nhân Nhân uất ức nhìn anh. Diệp Hạo phì cười với tay đút cho cô một muỗng cơm
Nhìn cô híp híp đôi mắt to miệng phồng lên phồng xuống trong đáng yêu ch.ết người mà. Diệp Hạo khẽ động hôn vào môi cô một cái
Nhân Nhân bất mãn nhìn anh, anh muốn cướp cơm của cô sao?
" Hạo ngốc, trong chén còn rất nhiều nha " Nói rồi lấy tay chỉ vào miệng mình " Nhân Nhân ăn rồi không ăn được đâu "
Diệp Hạo phì cười nhìn cô, rõ ràng hôn cô lại suy ngĩ thành hành động cướp thức ăn có chịu nỗi không chứ
" Nhân Nhân đó là hôn nha, không phải cướp đâu "
" Hôn? "
" Đúng rồi, Nhân Nhân thật giỏi. Ăn cơm tiếp nào "
Ăn cơm xong Diệp Hạo quyết định cải tạo cho cô gái nhỏ của mình. Cứ nhìn bộ váy bạc màu trên người cô xem, cả mái tóc dài qua mắt của cô nữa. Không biết nửa đêm nửa hôm chạy đi đâu cũng may là gặp hắn nếu gặp phải kẻ xấu thì sao đây????
Cô ngây thơ như vậy bị lừa bán đi cũng không chừng. Thật may mà.... Vòng tay Diệp Hạo siết lấy eo cô thật chặt. Nhân Nhân đang ăn cũng bất giác dừng lại nhìn anh nhưng cái đầu nhỏ chả suy nghĩ được gì tiếp tục ăn cơm trong miệng mặc anh ôm
Diệp Hạo quyết định ôm cô đi dạo trung tâm mua sắm
Ngồi trên xe cái đầu nhỏ của Nhân Nhân nhìn dáo dác. Trên khuôn mặt nhỏ không kiềm được hưng phấn cùng lo lắng
" Hạo, nó biết chạy nha. Thật giỏi " Nhân Nhân trên xe nhìn tới nhìn lui
" Hạo, thật nhiều nhà nha "
" Hạo bên kia có con gì kìa " tay chỉ vào vài nhân viên tiếp thị mặc đồ hình thú đứng chào đón khách hàng
Diệp Hạo có cảm giác bà xã tương lai hắn từ cổ đại xuyên tới rồi. Ngây ngây ngô ngô đến đáng yêu.