Chương 35: Trời xanh! Ai tới cứu anh!
“Đem bàn tay của anh từ trên người chị đây lấy xuống mau!” Hạ Úc Huân giương nanh múa vuốt mà giãy giụa.
Âu Minh Hiên tay không có ý muốn thả lỏng chút nào, nói: “Tôi không buông, cô có thể đem tôi như thế nào? Đây chính là tự cô nhào vào lòng tôi!”
“Anh không buông tôi lại cắn anh!” Đôi mắt quay tròn nhắm nhắm.
“Lại cắn? Tôi nói cô cái tật xấu động một tí là cắn người có thể sửa được hay không a?” Âu Minh Hiên nhéo nhéo mặt cô.
Hạ Úc Huân thừa dịp anh thả một tay ra nhéo má mình, ngoan độc bóp một cánh tay còn lại anh đặt bên hông mình một phen, sau đó ba chân bốn cẳng mà bò dậy, ngồi trở lại ghế điều khiển phụ, trịnh trọng lên án nói: “Âu Minh Hiên, anh đừng nói sang chuyện khác! Bộ quần áo trên người tôi là bản giới hạn toàn cầu năm nay của nhà thiết kế Adrian. Quần áo ông ấy thiết kế giá không thấp hơn mười vạn. Bộ trên người tôi người ta nói, ít nhất phải hai mươi vạn! Người ta còn nói cái này không thể nào là hàng nhái, bởi vì dòng chữ “PinkSunshine”trên cổ áo này là một ấn trứ nhất chính nhất phản guiống như đường chỉ bạc trên tiền giấy. Anh cư nhiên đem bộ quần áo đắt tiền như vậy tùy tiện đưa cho tôi mặc, làm hại tôi bị người ta tưởng rằng tôi ở cạnh người lắm tiền! Âu Minh Hiên, anh nói anh có phải hay không đi cướp ngân hàng hả?”
Âu Minh Hiên sau khi nghe cô lòng đầy căm phẫn mà nói xong, nhướng mày, nói: “Ai nói cho cô biết, thật sự rất chuyên nghiệp!”
Bất quá, người nọ nói sai một chút rồi, bộ quần áo này không phải hai mươi vạn, mà là chín mươi tám vạn. Vốn là chỉ có hai mươi vạn, nhưng bị đẩy giá quá cao, đến lúc vào tay anh thì đã tăng gấp vài lần.
“Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi!” Hạ Úc Huân nhất quyết không buông tha.
Âu Minh Hiên lúc này mới từ từ ngồi dậy, đem ghế điều khiển đẩy về vị trí cũ, phong khinh vân đạm mà nói:“Có cái gì đáng ngạc nhiên đâu, anh đây chẳng lẽ bộ quần áo cũng không thể mua nổi đưa cho em?”
Hạ Úc Huân sắp sửa phát điên, nói “Làm ơn đi! Đây là một trăm khối vài bộ quần áo trên đường phố sao? Đúng rồi, còn chiếc xe này, BMW màu bạc? Nhất định cũng là thuê đi! Thật nhiều đàn ông lúc muốn theo đuổi phụ nữ trọng hình thức sẽ đi thuê danh xe. Chẳng lẽ anh mới vừa đi đưa mỹ nữ nào đó về nhà, cho nên thuận đường lại đây đón tôi sao?”
Âu Minh Hiên xoa xoa ấn đường, hít sâu một hơi, nói: “Tôi nói Hạ Úc Huân, tôi rốt cuộc làm chuyện gì, khiến cô cho rằng tôi nghèo đến mức phải thuê xe tán gái?”
Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, hiển nhiên nói: “Anh làm rất nhiều chuyện a! Năm đó anh mỗi ngày đều đi căn tin xin cơm của cô, ngay cả lên mạng bao đêm đều để tôi trả tiền, người ta theo đuổi mỹ nữ đều là hoa hồng nhẫn kim cương, nhưng anh thì chế giễu, cư nhiên làm cắt giấy làm đèn thả đến mức đỉnh ký túc xá nơi nơi đều là đèn, còn kém chút nữa đốt cháy dây điện trường học, hoa hậu giảng đường lúc ấy khóc thảm như vậy, nhất định là bị anh làm cho tức điên!”
Âu Minh Hiên giữ ngực, một bộ dáng vẻ bị thương hộc máu.
Trời xanh! Ai tới cứu anh!
Anh cùng cô xin cơm đó là bởi vì muốn tránh né những nữ sinh đó mời, lấy cô làm lá chắn.
Lên mạng bao đêm để cô trả tiền đó là bởi vì trên người chưa bao giờ có tiền lẻ.
Về phần hoa hậu giảng đường kia, rõ ràng là cảm động đến khóc lóc thảm thiết?
Âu Minh Hiên thật sự là không còn cách nào với cô, với chỉ số của cô căn bản giải thích cũng không hiểu, cuối cùng đành phải lừa cô là có tiền người bạn nào đó đưa cho, cô lúc này mới buông tha cho anh.
-
Hai người lái xe, nửa giờ sau, đi vào vùng ngoại ô, nhìn thấy chong chóng đo chiều gió trong truyền thuyết của “Tinh võ quán”.
Mới vừa đi đến ngoài cửa chính liền có hai người vật thể bay không xác định từ trong sân bay lại đây, Hạ Úc Huân một chân như gió xoáy đem UFO kia đá trở về, tức khắc, trong sân truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.
Tiếp theo, lần lượt từng cái UFO bay ra tới, Hạ Úc Huân xinh đẹp liên hoàn đá làm chúng tất cả đều trở về nơi xuất phát.
Trong sân tiếng kêu rên không dứt bên tai.
“Hừ, chút tài mọn! Cư nhiên còn dám xuất ra làm mất thể diện!”
Hạ Úc Huân hừ lạnh một tiếng đẩy vòng đồng cửa chính có vài phần cổ phong ra, hai mươi chàng trai nhanh nhẹn đứng thành hai hàng, cùng cung kính kêu lên: “Sư tỷ ——”