Chương 43: Tổng giám đốc, anh rất có tài!
“Tổng giám đốc, anh rất có tài!”
Hạ Úc Huân nhìn năm cái kẹp folder cùng năm cái kẹp nhỏ trên quần áo mình, khóe miệng run rẩy vài cái.
Lãnh Tư Thần chôn đầu xử lý công sự, trên mặt gió êm sóng lặng, nội tâm lại là gió nổi mây phun, vừa rồi cư nhiên…… Thiếu chút nữa mất khống chế, mà đối tượng vẫn là Hạ Úc Huân.
Đây không khỏi cũng bụng đói ăn quàng……
Cứ như vậy mãi cho đến lúc tan ca, Hạ Úc Huân đã nằm ở trên sô pha ngủ rồi, dù sao cô như vậy cũng không có biện pháp đi ra ngoài.
“Hạ Úc Huân, dậy đi!”
Hạ Úc Huân mơ mơ màng màng mà xoa xoa đôi mắt, “A, A Thần, mấy giờ rồi……”
Lãnh Tư Thần trái tim run rẩy, cảm giác như trở về thời trung học, mỗi lần tan học, Hạ Úc Huân ghé vào bàn ngủ liền sẽ vừa lau nước miếng, vừa hỏi anh mấy giờ.
Ngoại trừ lần cô ở trong thang máy hôn mê kia, giống như thật lâu không nghe cô gọi mình là A Thần, có lẽ bởi vì lần trước mắng cô quá mức.
Hạ Úc Huân vốn dĩ duỗi cái lưng mệt mỏi một chút, nhưng suy xét đến bây giờ quần áo trong tình huống rất nguy hiểm, cho nên vẫn là từ bỏ.
“Đem cái này thay đi.” Lãnh Tư Thần ném cho cô một cái túi.
“Anh mua quần áo khi nào?” Hạ Úc Huân cào cào đầu có chút kinh ngạc.
“Buổi tối có mộtcuộc xã giao.”
“Tôi đây……”
“Cùng nhau.”
“A? À……” Hạ Úc Huân vốn là muốn nói cô ở trong xe chờ anh như trước đây, không nghĩ tới anh cho cô đi cùng.
Sao lại cảm thấy anh có chút quái quái, là ảo giác sao?
-
“Cô rốt cuộc xong chưa?” Lãnh Tư Thần đứng ở bên ngoài toilet không kiên nhẫn mà thúc giục.
“À, lập tức ——” Hạ Úc Huân vội vội vàng vàng mà từ toilet một chân nhảy ra, còn có một chiếc giày cao gót chưa mang xong.
Một chiếc váy tiểu công chúa đáng yêu tôn cả người cô lên hệt như một búp bê tinh xảo phương tây, cổ áo cắt may hình chữ V ôm sát người cô khiến cho ngực cô tuy rằng không lớn nhưng hình dạng đẹp đẽ thoạt nhìn cũng có vài phần nữ tính.
Chỉ là……
“Hạ Úc Huân, cô thật sự đủ rồi!”
Lãnh Tư Thần hết thuốc chữa mà liếc nhìn cô một cái, vài bước đi qua, đoạt lấy chiếc giày trong tay cô, sau đó hơi hơi cúi người mang vào cho cô, lại cài xong khóa thủy tinh của chiếc giày bên kia.
Hạ Úc Huân ngây người……
Lãnh Tư Thần trên dưới đánh giá cô một lần, lại đem bong hoa trước cổ áo cô, đai lưng, mép váy tất cả đều chỉnh sửa ngay ngắn.
Hạ Úc Huân tiếp tục dại ra, tùy ý vẻ mặt anh nghiêm túc mà loay hoay.
“Ngây ngốc ra đó làm cái gì, đi a!”
“Đi đâu?”
……
Mười phút sau, Hạ Úc Huân xuất hiện trước hội sở tạo mẫu xa hoa.
Sau đó, cô ngơ ngẩn mà bị Lãnh Tư Thần đẩy cho một người đàn ông nhuộm tóc xanh, ăn mặc một thân áo sơmi hoa.
“Jason, tôi chỉ có nửa giờ.”
Người đàn ông tóc xanh kia nhìn Hạ Úc Huân một đầu tóc bù xù, búng ngón tay, nói: “Lãnh tổng, vẫn là anh hiểu tôi! Tôi thích nhất làm những việc có tính khiêu chiến.”
Tóc xanh không nói hai lời liền muốn đến gỡ bỏ mắt kính Hạ Úc Huân xuống.
Vì thế, Hạ Úc Huân vẫn luôn đang trong trạng thái không rõ ràng mơ hay thực đột nhiên thức tỉnh.
Cô nhanh chóng đem tay đặt trên bả vai tên yêu nghiệt kia, tiếp theo một cái quăng ngã tiêu chuẩn qua vai……
Nhà tạo mẫu cao 1 mét 8 kia cứ như vậy chật vật mà ngã trên mặt đất.
Trong phòng mọi người đều ngây người, chỉ còn lại thanh âm rên rỉ của người đàn ông kia.
Lãnh Tư Thần vừa muốn phát hỏa, Hạ Úc Huân liền vạn phần ủy khuất lui về bên cạnh anh, ôm một cánh tay anh, nói: “A Thần, tôi không muốn ở chỗ này!”
Hết thảy mưu toan cướp đi mắt kính của cô đều là hồng thủy mãnh thú!