Chương 46: Gần đây tôi thích ăn ngọt
“Tư Thần!” Một mỹ nữ gợi cảm nhẹ giơ ly rượu đi tới bên này.
Lam Hạo Dương chế nhạo mà dùng khuỷu tay thọc thọc một bên Lãnh Tư Thần, nói: “Cái loại này mới là khẩu vị của anh? Không quấy rầy anh liệp diễm(*)! Bye ~”
(*): tán tỉnh người đẹp.
Lạc Vi này trong giới giải trí hô mưa gọi gió, nhân vật đẳng cấp, nhưng lại trước nay chưa từng truyền ra tai tiếng cùng đàn ông nào, là loại mỹ nữ ngạo mạn có thể nhìn từ xa mà không thể ɖâʍ loạn, bao nhiêu đàn ông đối với cô đổ xô như xua vịt cô đều không nhìn lấy một cái, lại đối với Lãnh Tư Thần yêu sâu sắc.
“Tư Thần, vừa rồi, chú mèo nhỏ bên cạnh anh là ai? Nhìn không ra, rất biết uống, không giống Bạch Thiên Ngưng không uống rượu, thật sự yếu ớt.” Lạc Vi thử thăm dò nói.
“Uhm, còn có thể.” Lãnh Tư Thần lập lờ nước đôi mà ứng phó.
Lạc vi chút nào không thèm để ý đến vẻ lạnh nhạt của Lãnh Tư Thần, tiếp tục bắt chuyện nói: “Tư thần, anh thật sự muốn cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn? Anh không phải thực chán ghét bị trói buộc sao?”
“Kết hôn cũng không thể thay đổi cái gì, huống chi, chỉ là đính hôn.”
“Phải……” Thần sắc Lạc vi hơi thả lỏng, ôn nhu nói, “Đúng rồi, em vừa mang đến một chai Laffey cực phẩm, buổi tối có muốn cùng nhau uống một chén hay không?”
Lãnh Tư Thần nhíu nhíu mày, nói: “Buổi tối có việc.”
“A, vừa mới nói không thể thay đổi cái gì, như thế nào hiện tại liền bắt đầu thủ thân?” Lạc vi chế nhạo.
“Tôi gần đây thích ăn ngọt.”
Lãnh Tư Thần ném một câu nói mà Lạc vi không thể hiểu được, liền đi nhanh về phía vừa rồi rời tầm mắt liền không thấy tin tức kia.
-
“Làm sao vậy? Tìm cái gì vậy?” Lý Vân Triết thấy Hạ Úc Huân tựa như tám con chuột chui tới chui lui có chút buồn cười mà truy vấn.
“Kính sát tròng của tôi rớt một cái.”
Hạ Úc Huân vừa nói vừa mở to đôi mắt sờ soạng, đều do chính mình không tiền đồ, vừa thấy Lãnh Tư Thần cùng phụ nữ khác nói chuyện liền kích động.
Lý Vân Triết nhìn cô một cái, sau đó lập tức kinh hô một tiếng: “Đôi mắt của cô……”
Hạ Úc Huân một phen che miệng anh lại, nói:“Kêu la cái gì? Dám nói ra anh nhất định phải ch.ết có biết hay không?”
Lý Vân Triết ra sức gật đầu, Hạ Úc Huân lúc này mới buông anh ra.
“Bất quá Tiểu Hạ, màu sắc đôi mắt cô cũng thật đặc biệt a! Cư nhiên là màu tím, mắt màu này thật sự rất hiếm thấy, là di truyền ba cô hay là mẹ cô?”
Hạ Úc Huân thân mình cứng đờ một chút, nói: “Anh quản tôi!” Trong tay động tác mò mẫm tìm kiếm càng nóng nảy.
“Thôi, cùng nhau tìm đi! Cô rớt chỗ nào?” Lý Vân Triết hỏi.
“Hình như là dưới cái bàn.”
“Phanh ——”
Hai người tìm đến mức đầu đâm vào nhau.
“Ngao, đau ch.ết mất! Tiểu Hạ, đầu cô rốt cuộc là cấu tạo từ cái gì? Như thế nào lại cứng thế!” Lý Vân Triết ôm đầu đau đớn kêu lên.
“Chính là cấu tạo như bộ phận của người bình thường mà thôi.”
Hạ Úc Huân rốt cuộc thành công nhặt lên kính áp tròng nho nhỏ kia, nhẹ nhàng thở ra rồi ngồi trở lại trên sô pha.
Uống quá nhiều, tay Hạ Úc Huân có chút run run, nói: “Xong rồi, đeo không được rồi!”
“Thôi, tôi giúp cô!” Lý Vân Triết nhìn dáng vẻ đau khổ kia của cô, trong lòng mình đã gấp thay cô.
“Anh làm được chứ?” Hạ Úc Huân có chút hoài nghi.
“Ít nhất tôi không có say!”
“Ý của anh là tôi say?” Hạ Úc Huân không vui mà căm tức nhìn anh, hai má ngà say, đỏ bừng vô cùng đáng yêu.
Lý Vân Triết khoanh tay trước ngực nhìn cô, nói: “Cô không có say? Có bản lĩnh cô dùng chiếc đũa gắp viên ngọc trai nhỏ trong khay lên cho tôi!”
“Nhàm chán! Tôi không say cũng gắpkhông lên được.”
Lý Vân Triết ho nhẹ một tiếng, cô xác thật còn có vài phần tỉnh táo.
Cuối cùng, Hạ Úc Huân vẫn là tự mình gian nan mà đem kính sát tròng đeo vào.
“Mắt cô rất đỏ, có phải bị đau hay không?” Lý Vân Triết thò lại gần, nhìn mắt cô đỏ hệt như mắt thỏ, thiếu chút nữa bật cười.
“Không thể nào! Có chút đau, vừa rồi không cẩn thận dùng tay dụi mắt.” Hạ Úc Huân chớp chớp mắt.
“Tôi giúp cô nhìn xem!”
Kết quả, Lý Vân Triết mới vừa nghiêng người qua, Hạ Úc Huân đã bị một bàn tay to lớn chắn ngang rồi nhấc lên, sau nửa vòng xoay tròn, cả người vựng vựng hồ hồ mà đâm vào một lồng ngực rắn chắc.
“Ách, tổng giám đốc……?”