Chương 102: Mộng du

Những lời này đã đủ kinh sợ, mà cái tên nhóc xui xẻo Nam Cung Mặc kia cư nhiên còn ngại Hạ Úc Huân đêm nay chịu kinh hách không đủ nhiều đè sau gáy cô, bẹp một tiếng trên môi cô một cái.
Nhóc con xui xẻo này, cư nhiên dám ăn đậu hủ của bà cô này! Cậu có phải hay không ăn gan hùm mật gấu!


Tiểu tử thúi cậu ch.ết chắc rồi! Bà cô không đánh cậu hoa đào nở đầy trời……
Bên này Hạ Úc Huân đang muốn phát tác, không nghĩ tới Nam Cung Mặc coi như không có việc gì mà xoay người trở về phòng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra nằm lên giường, ngủ rồi.
Hạ Úc Huân: “……”


Hạ Úc Huân nửa ngày chưa phục hồi tinh thần lại, cuối cùng mới phản ứng kịp, cậu đoán chừng lại là thần trí không rõ ràng như lần trước……


Đã sớm biết qua về sự phức tạp trong tính cách của cậu, Hạ Úc Huân ít nhiều đã coi như không thấy gì, tức giận trong chốc lát cũng không có nghĩ nhiều, vội vàng tắm rửa một cái rồi đi ngủ.


Xác thực mà nói là trong đầu tất cả đều là Lãnh Tư Thần, không có dư thừa dung lượng não mà nghĩ nhiều.


Hạ Úc Huân nằm trên giường, đem đầu chui vào trong chăn, tay che trước ngực mình, nhớ tới lúc nãy cùng Lãnh Tư Thần ngẫu nhiên gặp khiến trái tim cô cho tới bây giờ còn chưa khôi phục sự bình tĩnh.
Lãnh Tư Thần, anh thật là độc dược của tôi!
Mà tôi, vẫn luôn giải khát bằng rượu độc.


available on google playdownload on app store


Cai nghiện thật là một chuyện rất thống khổ, nhưng, tôi không có lựa chọn nào khác.
-
Sáng ngày hôm sau, Hạ Úc Huân trở mình lại phát hiện eo mình đnag bị ai đó ôm, hai chân cũng bị đè chặt.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Nam Cung Mặc phóng đại ngay trước mắt.


Hạ Úc Huân lấy gối sau đầu không chút do dự đập qua, hét lên: “Cút, lần sau còn dám tùy tiện vào khuê phòng lão nương, lão nương đánh gãy chân cậu!”
Lúc ăn sáng, Hạ Úc Huân thực nghiêm túc hỏi: “Bạn Bắc Đường, bạn có biết bạn bị mộng du hay không?”


“Vốn là không biết, hiện tại đã biết.” Nam Cung Mặc vẻ mặt hưởng thụ mà ăn cháo, nhìn không rat ay nghề nấu nướng của cô cũng không tồi.


Cậu trước nay liền không ăn cơm ở nhà, đều là trực tiếp đi ăn cơm bên ngoài. Toàn bộ tâm tư Lâm na đều dùng để lấy lòng Nam Cung lâm, tất nhiên sẽ không quản cậu. Đến nỗi Nam Cung lâm, đối với đứa con trai này, trước nay đều là trang trí, ông nhìn cũng sẽ không liếc mắt hơn một cái, đâu ra quan tâm.


Có người thay mình làm bữa sáng, sau đó gọi mình dậy ăn cơm cảm giác thật sự rất tốt, hơi nóng trong chén tràn ngập con ngươi cậu.


Hạ Úc Huân có chút lo lắng nói, “Cậu có muốn đi bệnh viện khám một chút hay không! Tuy rằng đây không có gì trở ngại, nhưng lỡ như cậu mộng du chạy loạn gặp cái gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”


Nam Cung Mặc cảm thấy cô có chút lo lắng quá độ, nói: “Em 17 năm trước đây vẫn đều rất tốt, có thể có cái gì nguy hiểm?”
“A! Thì ra Mặc cậu mười bảy tuổi a!” Hạ Úc Huân hệt như phát hiện ra châu lục mới hưng phấn mà nói.


Nam Cung Mặc vẻ mặt âm trầm,nói: “Em còn có hai tháng lẻ bảy ngày nữa liền mười tám tuổi. Còn nữa, không được gọi em là Mặc, thực ghê tởm.”


“Rất êm tai a! Nơi nào ghê tởm!” Hạ Úc Huân bĩu môi, sau đó lẩm bẩm, “Xem ra về sau phải đem cửa sổ trong nhà đóng chặt, đỡ phải cậu nửa đêm mộng du chạy ra ngoài lạc đường tìm không thấy nhà.”
Nam Cung Mặc nghe chữ “Nhà” trong miệng cô, trái tim run rẩy.


“Còn nữa, cửa phòng tôi cũng phải khóa kỹ.” Hạ Úc Huân bổ sung một câu.
Nam Cung Mặc lập tức lộ vẻ khinh thường, nói: “Làm ơn đi, em không có đến mức bụng đói ăn quàng đâu nha!”
Ha ha, tối hôm qua là ai ba ba chạy tới gặm cô, hướng cô nói chị đừng đi xem mắt, em cưới chị……


Dáng vẻ này, thật là quá trêu chọc người rồi!
Bất quá, Hạ Úc Huân đã lười nhắc lại lời nói tối hôm qua của cậu, làm chuyện gì, dù sao cậu nhất định sẽ không thừa nhận.


Một người hai người tất cả đều có tật xấu a, có phải hay không kẻ có tiền đều có điểm cổ quái khác hẳn với thường nhân?






Truyện liên quan