Chương 106: Vô tâm cắm liễu
Đây thật đúng là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng rậm Amazon……
“Anh anh…… Anh đừng lại đây! Sắc mặt kém hệt như ma, hiện tại với anh tôi sẽ có bóng ma……” Hạ Úc Huân ghét bỏ mà quay mặt đi.
“Hạ! Úc! Huân!” Lãnh Tư Thần hiển nhiên xem nhẹ, một phen nắm cằm cô, lực độ mạnh đến mức có thể đem cằm cô bóp nát.
“Đau đau đau! Buông tay!” Hạ Úc Huân đau đến nước mắt sắp sửa trào ra.
“Cô đánh thức tôi, liền phải chịu trách nhiệm.” Người nào đó rời giường thật sự tức giận. Đặc biệt là đang trong lúc bệnh.
“Tôi phụ trách còn chưa được sao? Hai ngày không ăn, anh không đói bụng sao? Tôi tôi…… Tôi đi nấu cơm cho anh!” Cô quá hiểu anh, người này tuyệt đối không có khả năng tự mình nấu ăn. Sinh bệnh cũng sẽ không đi khám bệnh, dựa vào sức khỏe vốn tốt, liền muốn làm gì thì làm.
“Uhm, đói……” Lãnh Tư Thần cúi đầu hôn môi cô.
Có một số việc, một khi bắt đầu, liền khó có thể khống chế.
Hạ Úc Huân, cô nên cảm thấy may mắn tôi đối với cô còn có một tia thương tiếc, nếu không, để cô làʍ ȶìиɦ nhân của tôi, cũng chưa chắc không thể.
Hạ Úc Huân khẩn trương đến tim sắp sửa nhảy ra khỏi cổ họng, ha ha nói, “Liền biết anh đói, bụng đói đều ăn quàng!”
Lãnh Tư Thần buồn cười một tiếng, đang muốn hoạt động, lại không biết nghĩ cái gì, thần sắc ảo não mà chợt rời khỏi cô.
Ánh mắt mê ly của cô chọc đến anh thiếu chút nữa không màng tất cả mà bay qua.
Lãnh Tư Thần quay đầu đi, kịch liệt mà ho khan.
Hạ Úc Huân đau lòng không nhịn được, lập tức vừa vỗ phía sau lưng anh vừa oán giận nói, “Không được thì không cần thể hiện sao!”
Cô mới vừa nói xong liền phản ứng lại tự mình nói sai, nhanh chóng chạy vào bếp, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
Lãnh Tư Thần không nói lời nào, chỉ là đôi mắt nhỏ như mang theo hỏa dao lăng lăng mà nhìn cô.
Hạ Úc Huân ho khan một tiếng, “Anh sinh bệnh, tôi không nên làm anh bực bội, nhưng tôi thật không phải cố ý.”
Lãnh Tư Thần lúc này mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, “Giống lần trước.”
Thẳng đến khi Lãnh Tư Thần trở về phòng ngủ, Hạ Úc Huân mới phản ứng kịp, như trút được gánh nặng mà đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Cháo nấu trong lò vi ba, Hạ Úc Huân thừa dịp này, đem nhiệt kế đưa qua.
Lãnh Tư Thần nằm bất động trên giường, chỉ nhìn cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đo nhiệt độ cơ thể! Há mồm, a ——” Hạ Úc Huân dùng tay nhỏ vặn bung miệng anh ra, chính là đem nhiệt kế bỏ vào.
Lại sờ sờ trán anh, mày nhíu chặt, nói: “Rất nóng, anh rốt cuộc sốt mấy ngày rồi? Đầu nóng quá làm sao bây giờ? Nếu không thích đi bệnh viện, mời bác sĩ riêng về khám cho cũng được mà!”
Nói xong đem chăn kéo lên đắp cho anh: “Liền tính…… Liền tính anh không muốn người ngoài nhìn thấy dáng vẻ sinh bệnh của anh, vậy ít nhất cũng gọi vị hôn thê của anh lại đây mà chăm sóc chứ!”
Hạ Úc Huân cầm lại nhiệt kế, híp mắt xem, nói: “A……39 độ 5……”
Hạ Úc Huân hét lên một tiếng, “Anh cư nhiên còn chưa sốt thành tên ngốc a!” Cô đã hoàn toàn hết chỗ nói với người đàn ông chà đạp sức khỏe mình rồi.
“Hạ Úc Huân, cô ngồi xa một chút.” Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường nhìn cô.
Hạ Úc Huân cố nén ủy khuất đầy bụng, ngồi vào góc cách anh xa nhất, cúi đầu nói: “Tôi biết bản thân rất đáng ghét, tôi chờ hạ sốt sẽ đi ngay, sẽ không ở đây vướng mắt anh.”
Lãnh Tư Thần muốn nói gì đó lại thôi. Chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
Phòng bếp truyền đến tiếng hơi nước bốc hơi, Hạ Úc Huân chạy tới đóng lò vi ba, múc thêm một chén cháo nữa, dùng khăn lông ướt bao lót đế chén đưa vào trong phòng.
Trước đem cháo đặt trên tủ đầu giường, sau đó trải một khăn lông khô trên chăn đệm của anh.