Chương 28: Hạnh phúc của tôi không liên quan đến anh
Giang Ly mở ô bước tới cổng công ty, hắn nhìn tôi một chút, sau đó lại quét mắt liếc qua Vu Tử Phi đang đứng bên cạnh tôi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cái ô lòe loẹt của Vương Khải… cái ô kia thật đúng là thu hút người khác.
Giang Ly đột nhiên vươn tay kéo tôi vào trong lòng, sau đó dùng giọng điệu tiêu chuẩn của nam chủ trong truyện Quỳnh Dao, cúi đầu nói với tôi: “Xin lỗi, anh tới trễ.”
Tôi run rẩy một chút, trong lòng không ngừng cảm thán, kỹ thuật biểu diễn của Giang Ly hình như lại tiến bộ không ít.
Còn chưa hết, hắn đột nhiên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán tôi ra, hung hăng hôn một cái trên trán tôi, sau đó còn nói thêm: “Cưng à, lạnh không?”
Tôi lại run rẩy một chút. Vốn là không có lạnh, nhưng mà một câu “cưng à” này của anh cũng đủ khiến cho cả người tôi phát lạnh rồi.
Giang Ly cười nhẹ một tiếng, nhéo mặt của tôi. Sau đó hắn cởi áo khoác choàng thêm cho tôi, bật ô lên, ôm lấy tôi đi vào trong mưa.
Tôi bị Giang Ly ấn vào trong ngực, ngay cả quay đầu lại cũng không được… Cũng không biết Vu Tử Phi nhìn thấy bộ dáng “Hạnh phúc” của tôi như vậy, có cảm giác thấy thất bại hay không?
Giang Ly đột nhiên lại cúi đầu hôn chụt lên trán tôi một cái, sau đó giọng điệu ung dung mà nói: “Không cần nhìn, cô thắng rồi.”
Tôi giơ tay lên dùng sức cọ cọ rồi lại chà chà cái trán, thắng rồi anh vẫn còn hôn!
Giang Ly cúi đầu liếc nhìn tôi một cái, đột nhiên xấu xa cười nói: “Cô đỏ mặt kìa.”
Nói nhảm, đây là tức giận, tức giận!
“Nhưng mà lúc cô đỏ mặt.” hắn ngừng lại một chút, giống như đang tìm từ thích hợp để hình dung, “thoạt nhìn rất ngu.”
Khốn, nói cái quái gì vậy! Mặc dù khả năng chịu đựng của tôi rất lớn, nhưng mà đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn của Giang Ly, không cho hắn biết tay trắng mắt ra, hắn lại không biết uy vũ của bà đây! Vì vậy tôi cắn răng quyết tâm nhấc chân nhằm thẳng vào giày Giang Ly giẫm xuống.
Giang Ly tựa hồ biết tỏng ý đồ của tôi, bước một bước tránh thoát khỏi sự công kích. mà tôi, lại vì giẫm hụt một bước, làm cho đứng cũng đứng không vững… Để khỏi té ngã, tôi mặt dày mày dạn ôm lấy Giang Ly, dứt khoát dính lên người hắn.
Giang Ly mặt nhăn mày nhíu, nói: “Vừa nãy tôi nói sai rồi.”
Oa, Giang Ly sửa đổi ăn năn hối lỗi rồi? Những câu như thế này mà cũng nói được? Quả nhiên bạo lực chính là sức mạnh mà….
Giang Ly: “Cô không phải thoạt nhìn rất ngu, cô vốn là thực sự rất ngu!”
Tôi, cắn răng mãnh liệt, nhưng lại không có cách nào bắt bẻ hắn.
Giang Ly hoàn toàn không thèm nhìn đến sự bất mãn của tôi, trực tiếp nhét tôi vào trong xe, sau đó rời đi.
Tôi ghé vào trước cửa sổ xe, nhìn qua gương xem Vu Tử Phi cùng Vương Khải. Lúc này hai người bọn họ đứng chung một chỗ, có vẻ như đang nhìn về phía này. Bởi vì trời mưa, cho nên tôi nhìn không rõ lắm, chẳng qua nhìn hai bóng hình mơ hồ kia, tôi đột nhiên thấy xúc động, lẩm bẩm một mình: “Bọn họ hai người thực ra nhìn rất xứng đôi.”
Vừa mới dứt lời, trên đầu Giang Ly liền đột nhiên run lẩy bẩy. Tôi giận, trừng hắn, dựa vào cái gì anh có thể làm đàn ông, còn tôi ngay cả hủ một chút cũng không có tư cách?
Giang Ly nhàn nhã lái xe, thuận miệng hỏi: “Cái tên bạn ảo không biết điều của cô cũng làm ở đây? Hắn có vẻ thực để tâm đến cô đấy.”
Tôi: “Có thì làm sao, anh ghen tị?” Tôi vẫn hoài nghi thái độ của Giang Ly đối với Vương Khải, trừ bỏ chán ghét ra, có khi lại là thèm muốn nhiều hơn. mặc dù thằng nhãi Vương Khải khí chất bỏ đi, nhưng nếu chỉ xét về tướng mạo thôi thì hắn coi như là cực phẩm rồi.
Giang Ly nghe xong lời tôi nói, giễu cợt cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, tôi ghen tị, cô xem mà xử lý đi.”
Tôi xem mà xử lý? Tôi làm sao bây giờ? Thiện tai, bà đây mới được tăng gấp đôi tiền lương, chẳng nhẽ lại từ chức? Đùa hay sao, vì Giang Ly hắn đào hoa, bà đây phải buông tay cho tiền lương gấp đôi? Nghĩ đến đây, tôi chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu: “Muốn tôi từ chức, không có khả năng.”
“Ừ.” Giang Ly đáp một tiếng, không có nói tiếp vế sau.
Tôi có chút sợ hãi, cái tên Giang Ly này, đúng là giết người không thấy máu ấy, nhỡ đâu hắn trả thù tôi, làm sao bây giờ?…Vì vậy tôi lại chân chó mà cười cười nói, “Kia cái đó, lần sau tôi lừa anh ta về nhà, sau đó tùy anh xử trí.”
“Không cần,” Giang Ly lắc đầu, “Cái loại mặt hàng này, tôi không thèm.”
Oh, té ra là hắn không hợp khẩu vị của ngài. Trong đầu tôi chợt hiện lên bóng dáng của Tiết Vân Phong, vẫn là tiểu mỹ nam như vậy ăn ngon miệng hơn.
Giang Ly cứ tự mình lái xe, không hề nói với tôi một câu. Đến lúc gần tới nhà, hắn đột nhiên nói: “Tên bạn ảo của cô họ Vương, hắn cùng với Vương Thành Hải có quan hệ gì sao?”
Tôi: “Vương Thành Hải? Tên này nghe quen quen.”
Giang Ly lại giải thích: “Vương Thành Hải là đại cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, công ty của cô chính là do tập đoàn Nam Tinh khống chế cổ phần.”
Tôi vỗ trán, nghĩ ra: “Đúng rồi, Vương Thành Hải là cha anh ta.”
Đột nhiên, cái xe lập tức phanh lại, tôi một chút chuẩn bị cũng không có, càng thêm hoảng sợ.
Tôi quay đầu vừa định chất vấn Giang Ly, nhưng lại phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn tôi. Trong tình huống bình thường, ánh mắt kiểu này chính là biểu thị hàm nghĩa, Quan Tiểu Yến đã phạm sai lầm, Giang Ly rất không hài lòng. Tôi bị Giang Ly nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn hắn. Mặc dù tôi cũng không biết mình sai ở chỗ nào, nhưng mà… tôi sợ lắm…..
Quan Tiểu Yến quả nhiên là một kẻ không có triển vọng.
“Quan Tiểu Yến, “Giọng nói của Giang Ly vang lên, có điểm âm u lạnh lẽo, lá gan bé nhỏ của tôi, lại run rẩy gấp đôi rồi, “Cô càng ngày càng biết cách quyến rũ rồi, nhỉ?”
Oa, ch.ết tiệt, là hắn ta quyến rũ tôi có được hay không! Hơn nữa tôi vẫn kiên cường bất khuất mà không có bị hắn ta quyến rũ!
Buổi tối, tôi đang ngồi gọt táo cho Giang Ly… Được rồi, đây chính là địa vị của tôi trong cái nhà này, Giang Ly hắn chính là địa chủ, nhà tư bản, không vắt kiệt mồ hôi sương máu của tôi thì tuyệt không bỏ qua. Về phần vì sao hắn có thể khiến cho Quan Tiểu Yến tôi ngoan ngoãn làm việc cho hắn, đùa hay sao, bạn cho rằng, Quan Tiểu Yến có thể đấu thắng Giang Ly sao? Đừng nói là một, kể cả mười Quan Tiểu Yến, có thể đấu thắng được Giang Ly sao?
Thiện tai, lại nhắc đến chuyện thương tâm rồi. Không nói nữa không nói nữa, tôi tập trung gọt táo đi, nếu mà gọt không tốt, Giang Ly sẽ mất hứng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Tôi mới gọt được một nửa quả táo, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là tin nhắn. Tôi mở to đôi mắt đáng thương nhìn Giang Ly, có thể cho phép tôi đây xem tin nhắn một chút? Hắn híp mắt vung tay lên, xem như cho phép rồi.
Tôi buông quả táo, cầm điện thoại di động lên xem. Là một dãy số lạ.
Nội dung của tin nhắn chỉ có tám chữ ngắn ngủi: “Yến Yến, em thật sự hạnh phúc sao?”
Giang Ly cầm lấy quả táo gọt tiếp, vừa gọt vừa hỏi: “Tìn nhắn của ai vậy?”
Tôi nhìn dãy số xa lạ kia, nói: “Là Vu Tử Phi.” Trên thế giới này, chỉ có một người gọi tôi là “Yến Yến”
Động tác của Giang Ly không có dừng lại, ngay cả đầu cũng chẳng thèm nâng: “Sau đó?”
Tôi cúi đầu nhìn tin nhắn tám chữ kia: “Sau đó chẳng qua là gửi lời hỏi thăm một chút.”
“Ừ.” Người nào đó tiếp tục gọt táo.
Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn của Vu Tử Phi ngây ngẩn trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Giang Ly, tôi cảm thấy tất cả thật vô nghĩa.”
“Ừ… Hử?” Giang Ly ngẩng đầu nhìn tôi, khó hiểu.
“Tôi muốn nói, diễn trò trước mặt Vu Tử Phi, thật vô nghĩa. Anh nói xem hai chúng tôi chia tay cũng đã bốn năm rồi, đã trần về bụi đất về thổ rồi, tôi vẫn còn tranh hơn thua với anh ta làm gì chứ? Ngay cả bản thân tôi cũng thấy mình vô vị rồi.”
Giang Ly đã gọt xong quả táo, lúc này hắn đang đem quả táo cắt thành từng miếng nhỏ, vừa cẩn thận cắt, vừa thờ ơ mà phụ họa tôi: “Đúng vậy, cô thực vô vị.”
Này!
Tôi: “Giang Ly, nếu anh gặp lại người yêu cũ của anh, anh sẽ làm thế nào?”
Giang Ly: “Nên làm thế nào thì làm như thế.” Đây không phải nói thừa sao.
Tôi: “Thế nếu như người yêu cũ của anh cởi sạch quần áo nằm trên giường anh, anh sẽ làm gì?”
Giang Ly: “Đá văng ra.”
Tôi: “Tôi không thèm tin, anh làm sao có thể tránh được cám dỗ chứ.”
Giang Ly: “Nếu không thì tiện tay chụp vài tấm □, nhân cơ hội kiếm một khoản.”
Tôi: “Anh thực ti bỉ!”
Giang Ly: “Quên đi, hay là khởi tố đi, đột nhập nhà dân, xâm phạm ȶìиɦ ɖu͙ƈ.”
Tôi: “…”
Tôi đơn giản chỉ sùng bái bốn chữ “Xâm phạm ȶìиɦ ɖu͙ƈ.”
Giang Ly còn nói thêm: “Quan Tiểu Yến, con người cô, quá cố chấp, cố chấp đến cực đoan.”
Tôi cúi đầu, vô tội nói: “Không có nha, con người của tôi cực kỳ hiểu biết gió chiều nào xoay chiều ấy.”
Giang Ly: “Trong ý thức của cô, rời đi chẳng khác nào vứt bỏ, vứt bỏ chẳng khác nào phản bội. Cho nên rời khỏi cô, chẳng khác nào phản bội cô.”
Tôi nháy mắt mấy cái: “Không phải vậy sao?”
Giang Ly lắc đầu: “Ai quy định người khác phải ở bên cạnh cô, không thể rời bỏ cô? Cho dù là vứt bỏ, cũng không thể nói họ đã làm chuyện sai trái, nói không chừng chính là cô đã chọn sai người.”
Tôi nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ thật lâu, rốt cục nói: “Anh ta… Anh ta đã nói sẽ ở bên tôi cả đời…”
Giang Ly chỉ hận sắt không thành thép mà lắc đầu: “Cô đã bao nhiêu tuổi rồi, làm sao còn có thể tin những lời như vậy? Hứa hẹn có khi còn không đáng giá bằng một bãi phân trâu.”
Tôi sửng sốt. Đúng vậy, hứa hẹn đã là cái gì chứ, tôi và Hạp Tử luôn luôn nói chuyện không tính toán gì hết. Ngay cả một chuyện nhỏ tôi thừa sức có thể mà tôi cũng thất tín, huống chi là chuyện cả đời? Chẳng qua chỉ là lời ngon tiếng ngọt nghe trong chốc lát thôi, buồn cười ở chỗ lúc ấy, tôi lại coi toàn bộ những điều đó là sự thật.
“Giang Ly, sau này tôi sẽ không.”
Giang Ly: “Cái gì?”
Tôi: “Sẽ không tin vào hứa hẹn, bất luận là ai.”
Giang Ly: “Kỳ thật cô thỉnh thoảng cũng có thể tin tưởng tôi một chút, nhân phẩm của tôi từ trước đến nay vẫn không tồi.”
Tôi: “Tôi thật sự nhìn không ra anh cũng với hai chữ nhân phẩm này có nửa điểm quan hệ gì.”
Giang Ly nheo mắt: “Thật sự?”
Tôi rùng mình một cái, vội vàng sửa lại: “Không phải không phải, nhân phẩm của anh tốt lắm, cực kỳ tốt!”
TNND, anh ngay cả quyền tự do ngôn luận cũng không cho tôi, vẫn còn không biết xấu hổ mà nói chuyện nhân phẩm với tôi #?
Trước buổi đêm, tôi nhắn lại cho dãy số xa lạ kia một tin nhắn: “Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc. Hơn nữa, hạnh phúc của tôi, không liên quan đến anh.”