Chương 31: Blog - Ảnh nóng

Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm.
Giữa trưa, tôi đang lên mạng, Giang Ly đột nhiên nói: “Quan Tiểu Yến, vào blog của cô nhìn xem.”
Vì vậy tôi bi thương mà dùng thân phận của khách đi xem blog của mình, để coi xem Giang Ly lại làm ra cái trò quỷ gì.


Giang Ly quả nhiên không khiến tôi thất vọng, vừa nhìn thấy tiêu đề của bài viết mới nhất trong ngày, tôi có một loại cảm giác muốn đập đầu để biểu lộ sự xúc động của mình.
Cái tiêu đề bài viết rực rỡ kia tung bay trên đầu trang blog: Đêm khuya chụp lén ảnh nóng ông xã mê người của tôi !


Trong nháy mắt tôi rùng mình một cái, được rồi, mặc dù tôi cũng phải thừa nhận, mấy tấm ảnh kia của anh quả thật rất XX cũng cực kỳ XX, nhưng mà anh lại đem mấy thứ đó dùng mấy lời buồn nôn như vậy nói ra hết lại còn lấy danh nghĩa của tôi, tôi thật sự có chút không thể tiếp thu…Càng huống chi chính anh tự đánh giá mình như vậy, da mặt anh cũng không phải dày bình thường đâu nha….


Tôi lại nhìn qua trang nhật ký của hắn, rất ngắn gọn, đại khái nói một chút rằng chủ blog này yêu ông xã của cô ấy bao nhiêu, ông xã của cô ấy mê người cỡ nào…Trừ bỏ khiến cho dạ dày tôi có chút nhộn nhạo ra thì những chỗ khác coi như bình thường.


Sau đó chính là ảnh chụp, Giang Ly coi như vẫn còn lý trí, chỉ chọn mấy tấm không rõ mặt đăng lên, cấp độ cũng không đến mức quá cao, nhưng mà nhìn qua thì đúng là “ảnh nóng” cực kỳ “mê người”.


Mấy tấm ảnh kia tôi cũng đã xem hết rồi, những tấm nặng hơn tôi còn xem rồi nữa là, cho nên tôi lướt qua vài lần, liền bỏ qua, xem bình luận phía dưới.


available on google playdownload on app store


Lượt view của blog tôi vốn chẳng có gì đặc biệt, chứ đừng nói đến bình luận. Kết quả hôm nay vừa tung ra ảnh chụp của Giang Ly, phía dưới giống như bùng nổ rồi, bỗng chốc có bao nhiêu là bình luận. Trong đó đại đa số là đối với mấy tấm “ảnh nóng” của Giang Ly “chảy nước miếng”. Đối mặt với mấy cô sắc nữ như vậy tôi không còn gì để nói, nếu như mấy cô nàng biết Giang Ly là gay, không biết có còn phản ứng mãnh liệt được như vậy hay không?


Đương nhiên, so với bình luận của mấy cô nàng sắc nữ, phản hồi của Giang Ly càng làm cho tôi không còn gì để nói. Tỷ như:
Bạn A: ông xã bạn không mặc đồ nha !
Chủ blog trả lời: đúng vậy, tôi cũng không có mặc.
(anh đúng là không có mặc, nhưng mà bây giờ anh đang thay mặt cho tôi !)


Bạn B: hai người tối qua làm cái gì vậy?
Chủ blog trả lời: tôi nói cái gì cũng không làm, bạn tin sao?
(anh ấy, say thành như vậy, nói anh làm được cái gì, tôi cũng không tin!)
Bạn C: ông xã bạn thật là đẹp trai nha! Bạn chắc cũng là đại mỹ nữ đúng không?


Chủ blog trả lời: tôi không phải đại mỹ nữ, tôi mặt mũi không đẹp, không ngực không dáng người, lại còn rất ngốc.
( lật bàn! lão tử có mặt mũi có thân hình có được hay không! Không phải chỉ là ngực hơi nhỏ một chút thôi hay sao… nhưng vẫn tính là có!)
….


Tôi càng xem càng bi thương, quyết định nhanh chóng mà để lại cho bài viết này một câu: Gã này vừa nhìn đã biết là gay, có cái gì hay mà khoe khoang!


Tôi lại lên mạng một lát, sau lại nhớ đến blog của mình, muốn coi một chút xem mọi người phản ứng với chuyện Giang Ly là gay như thế nào. Song, khi tôi nhấn vào trang nhật ký kia, lại chứng kiến một tràng mắng chửi oanh liệt ở phía dưới, trừ bỏ mấy người hay gây rối ủng hộ ra, phần lớn mọi người đều nói tôi ghen ghét, âm hiểm, không có ý tốt… So với những phản hồi của quần chúng không biết rõ chân tướng thì phản hồi của Giang Ly vẫn còn nhã nhặn hơn nhiều lắm, nhưng mà lại khiến tôi càng thêm phẫn nộ.


Hắn nói: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của bạn, nhưng mà tôi không đồng ý với cách làm của bạn.” Hắn không phải muốn nói tôi đây ghen ghét với chủ blog này có ông xã tốt sao? Muốn mắng thì cứ mắng, còn giả bộ với lão tử cái gì!


Mặc dù phẫn nộ, nhưng tôi cũng không có cách nào khác. Nhìn lại khung phản hồi một dãy toàn đi theo tên Giang Ly kia mà khinh bỉ tôi, tôi coi như đã hoàn toàn bại trận. Quên đi, quên đi, bà đây rộng lượng, không cùng hắn so đo!
…..


Buổi tối hôm nay công ty muốn tổ chức một buổi vũ hội hóa trang, nghe nói là vì thúc đẩy phong trào văn hóa văn nghệ của công ty, đẩy mạnh sự giao lưu giữa nhân viên với nhân viên cùng với lãnh đạo vân vân, tóm lại, chỉ một câu: buổi vũ hội hóa trang này có ý nghĩa rất trọng đại. Mặc dù tôi đối với điểm ý nghĩa trọng đại này vẫn tạm thời không có ý kiến, chẳng qua Vương Khải nói, không đi thì trừ lương, vì vậy tôi đành ngoan ngoãn nghe lời.


Tôi hỏi Giang Ly: “Anh nói xem tôi hóa trang thế nào thì đẹp?”
Giang Ly nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói với tôi rất nhiều động vật, như là heo, hồ ly, con nhím…
Tôi liếc mắt khinh bỉ, bất mãn nói: “Anh có thể nói cái gì đó liên quan đến người được không?”


Giang Ly đáp: “Vậy thì cô bé lọ lem đí, rất hợp với khí chất của cô.”
“Tôi không muốn, tôi muốn đóng công chúa Bạch Tuyết!” Cô bé Lọ Lem rất bi tình, không thích hợp với tôi.


Giang Ly liếc mắt nhìn tôi một cái, dùng ánh mắt khinh thường trước sau như một của hắn, nói: “Bây giờ công chúa cũng mất giá ghê gớm.”
Này!
….


Vũ hội hóa trang kỳ thật có thể dùng một cụm từ để hình dung, đó chính là – quần ma loạn vũ. Bạn nhìn xem, bạn nhìn xem, đầu lâu xương trắng, hải tặc, yêu nữ, quỷ hút máu, phù thủy,… Đặt mình trong một đám người như vậy, tôi đột nhiên phát hiện, tôi rất chi là bình thường.


Muốn nhận ra một người ở vũ hội hóa trang kỳ thật cũng không khó, mặc dù trên mặt mọi người đều mang mặt nạ, nhưng mà trên tính cách thì không có mang. Tỷ như, bộ trang phục vừa lẳng lơ vừa sặc sỡ kia, giống như một chú chim khổng tước màu sắc lộng lẫy lại còn cực kích thích ánh mắt của người khác, vừa nhìn đã thấy không phải thứ hay ho gì, luôn quanh quẩn bên cạnh những người phụ nữ khác nhau, tám phần chính là Vương Khải. Còn có vị kia mặc trang phục tối màu, nhìn giống như một sát thủ, cúi mình mà trốn ở một góc một mình chậm rãi uống rượu, có thể chính là Vu Tử Phi. Đương nhiên là có những người mà ngoại hình đặc trưng quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức cho dù anh ta có mang một cái mặt nạ Pharaon Ai Cập ngồi chồm hỗm ở trong góc không nhúc nhích, quần chúng vẫn có thể liếc một cái là nhận ra anh ta, giống như giám đốc của phòng kế hoạch, thân thể của anh ta chính là một trái bóng (đây không gọi là ác mồm )…


Sau này tôi từng hỏi qua Giang Ly, hắn có thể liếc mắt một cái mà nhận ra tôi trong vũ hội hóa trang hay không, lúc ấy Giang Ly giống như đinh đóng cột mà trả lời, có thể. Tôi hỏi hắn tại sao, hắn nói, trong đám người kia kẻ nào đơn thuần nhất, người đó nhất định chính là Quan Tiểu Yến… Bạn nói coi, người này nói có ngang hay không cơ chứ…


Bởi vì đặt mình giữa một đám yêu quái, nhân vật công chúa Bạch Tuyết của tôi có chút bình thường, hơn nữa không sáng tạo, cho nên cũng không thu hút nhiều ánh mắt. Đương nhiên, bản thân tôi cũng không muốn cùng một đống nhân vật đủ hình đủ dạng thường xuyên xuất hiện trong phim kinh dị khiêu vũ, cho nên dứt khoát một mình cúi người mà trốn ở một góc tối tăm ăn ăn uống uống . Dù sao không phải tôi bỏ tiền, tôi cực kỳ dân thành thị mà nghĩ như vậy.


Ở một chỗ khác sát thủ tiên sinh đã phát hiện thấy công chúa Bạch Tuyết, vì vậy anh ta bước tới. Sát thủ tiên sinh không mời tôi khiêu vũ, mà ngồi ở phía đối diện tôi. Mặt tôi không chút thay đổi (cho dù có anh ta cũng không nhìn thấy) mà tiếp tục ăn ăn uống uống, hoàn toàn không để ý đến anh ta.


Sát thủ tiên sinh cũng không nói gì, hai tròng mắt nhìn thẳng vào tay của tôi. Trong lòng tôi thật buồn bực, cũng cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Sau đó, tôi lại càng có thể khẳng định, vị sát thủ tiên sinh đang ngối đối diện tôi chính là Vu Tử Phi.
Bởi vì trên ngón trỏ của tôi có một cái nốt ruồi.


Bốn năm rồi, anh ngay cả cái nốt ruồi trên tay tôi cũng chưa có quên sao? Nhưng mà, mượn một câu mà đồng chí Giang Ly từng nói qua, bạn đã sớm là quá khứ rồi?


Vu Tử Phi vừa định nói chuyện cùng tôi, lúc này, con chim khổng tước màu sắc lòe loẹt kia đã đi tới. Hắn cúi người một chút, nói: “Quý cô xinh đẹp này, tôi có thể mời cô nhảy một điệu chứ?” Mặc dù dùng lời lẽ rất lễ phép, nhưng tôi vẫn còn ngửi thấy mùi lỗ mãng trong đó. Vì vậy tôi lại càng thêm chắc chắn, con chim khổng tước này chính là Vương Khải.


Đầu tiên là tôi khiêu vũ rất kém, tiếp theo là tôi không muốn khiêu vũ với một con chim khổng tước, tiếp nữa là tôi càng không muốn cùng tên củ cải hoa tâm Vương Khải khiêu vũ. Tổng hợp lại những nguyên nhân trên đây, tôi kiên định mà lắc đầu, dứt khoát trôi chảy mà đáp: “Không thể.”


Vương Khải phát huy đẩy đủ ưu thế của da mặt hắn, dứt khoát vén quần áo ngồi bên cạnh tôi. Mấy đám lông vũ màu đỏ rực trên mặt nạ của hắn cứ rung qua rung lại trước mắt tôi, rung đến mức tôi thấy choáng váng đầu óc.


Thế là mỗ khổng tước vô sỉ mà nói: “Tôi đây cùng cô tâm sự nói chuyện phiếm đi.”
Nói thật, tôi cảm thấy ăn cái gì đó còn thú vị hơn một chút.


Lúc này, người chủ trì đột nhiên tuyên bố đến lúc chơi trò chơi rồi. Chơi thì chơi đi, tôi ở chỗ hội họp tụ tập đều luôn nhìn người khác chơi đùa, vừa ăn vừa xem biểu diễn, cũng không gọi là nhàm chán.


Quy tắc trò chơi cũng không có gì đa dạng, đại khái chính là rút thăm trước, lựa chọn một người bị đùa, sau đó lại từ trong cách thức chơi đùa rút ra một cái, cách thức chơi đùa kia giống như là cách thức xử phạt hơn, chẳng qua chỉ là để cho vui thôi.


Tôi cảm thấy hôm nay tôi thực xui xẻo, bởi vì người thứ nhất bị rút phải lại chính là tôi.


Được rồi, rút trúng thì rút trúng đi, dù sao tôi đây da mặt cực dày, cắn răng một chút cũng có thể qua được. Song, lần bốc thăm kế tiếp, người chủ trì lại ngẫu nhiên rút phải một kẻ da mặt so với tôi còn dày hơn… Vương Khải.


Tôi đột nhiên bi thương mà phát hiện, thằng nhãi này đúng là cái loại âm hồn bất tán, đi đâu cũng có hắn.


Sau đó người chủ trì lại ngẫu nhiên rút ra cách thức chơi đùa, cách thức này, cho dù da mặt tôi rất dày, cũng đỏ mặt tại trận….Thiện tai, rốt cuộc là ai lại nghĩ ra cái trò vô vị như thế!
Trên mẩu giấy kia viết, hai người bị rút trúng tên bất kể là nam hay nữ, đều phải hôn môi!


F*ck f*ck f*ck, mẹ nó chứ, cả nhà nó chứ, bà nội nó….
Vương Khải vừa nhìn thấy mẩu giấy kia, trong mắt tràn ngập ý cười. Hắn xấu xa mà nhìn tôi, giống như đang nói, cô phải chơi đấy, vẫn phải chơi đấy, vẫn phải chơi đấy?


Tôi tôi tôi tôi tôi… tôi không chơi! Tôi xoay người, vừa định kháng nghị với người chủ trì, cổ tay lại bị Vương Khải túm được.
Hắn cười đến chói lọi: “Trò chơi thôi mà, cần gì coi là thật?”
Nhưng mà, trò chơi cũng không thể là cái cớ để bà đây bị chấm ʍút̼ được!


Vương Khải tựa hồ như đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, hắn đỡ lấy vai tôi, nói: “Hai ta nếu hôn môi, chưa biết ai chiếm tiện nghi của ai đâu.”
Tôi: “…”


Tôi sớm đã biết, thằng nhãi Vương Khải này cùng với Giang Ly chính là cùng một loại mặt hàng, đều mẹ nó thiếu ăn đòn, thiếu người chỉnh, thiếu dạy bảo…
.


Ngay lúc tôi đang thất thần do phẫn nộ, Vương Khải nhanh chóng nắm được thời cơ chiến lược, cúi đầu xuống. Hắn dán trên môi tôi, nhẹ nhàng cắn một chút, sau đó đầu lưỡi khẽ lướt qua cánh môi tôi ɭϊếʍƈ một cái…
Chờ tôi có thể phản ứng lại, hắn đã buông tôi ra.


Xung quanh truyền đến một tràng ồn ào, mà tôi ngay lúc đó, trong một tràng tiếng ồn, mặt đỏ gay.


Tôi chẳng dễ chịu gì, nhưng mà tôi cũng không có lý do gì để tức giận, dù sao mọi người cũng đều đang chơi đùa trò chơi, mà tôi cũng đã qua cái tuổi ngây thơ kia rồi, bị người ta đùa một chút, nếu như làm ầm ĩ lên, trái lại sẽ thành quái đản. Vì vậy tôi chỉ giống như gặp phải vận xui, tùy ý theo Vương Khải rời đi khỏi đám người náo nhiệt.


Vương Khải nắm lấy tay tôi, đột nhiên nói: “Vị mỹ nữ này, lúc tôi hôn cô, cô có cảm giác… toàn thân bị điện giật hay không?”
Tôi gạt tay hắn ra, cả giận nói: “Lão tử không có bị sét đánh, làm sao mà lại có điện?”


Vương Khải lại cười ha hả mà nói: “Nhưng mà tôi có đấy, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu.”
Cái loại đùa giỡn công khai này, tôi đã không thèm sợ làm gì: “Vị tiên sinh này, có bệnh phải đi bệnh viện nhanh một chút, không thể kéo dài.”


Vương Khải không sao cả mà cười cười, tôi tưởng rằng hắn sẽ quên đi, không ngờ rằng hắn lại đột nhiên nắm lấy bả vai của tôi. Tôi dùng sức giãy dụa, hắn cũng không buông ra.
Vì vậy, tôi phát hỏa: “Vương Khải, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”


Vương Khải cúi đầu nhìn vào mắt tôi, ánh mắt kia làm cho tôi giật cả mình…Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Vương Khải nghiêm túc như thế bao giờ, ngay cả khi hắn họp, cũng chưa từng chăm chú đến như vậy.


Vương Khải nhìn chằm chằm tôi, từ tốn mà mạnh mẽ nói: “Quan Tiểu Yến, làm công chúa của anh, thế nào?”






Truyện liên quan