Chương 38: Quà sinh nhật

Vất vả lắm mới đến cuối tuần có thể nghỉ ngơi một chút, lúc này lại có người hẹn tôi đi dạo phố. Hơn nữa, người này lại chính là kẻ làm cho tôi hộc máu vô hạn Tiết Vân Phong.


Tôi thật sự nghĩ không ra, tiểu thiếu gia này làm sao lại chạy tới tìm tôi? Tôi thứ nhất không phải bạn cậu ta, thứ hai không phải người yêu cậu ta, hơn nữa tôi còn là bà xã của bạn trai cậu ta… Thân phận kiểu này đối với cậu ta mà nói thì phải nên thấy bất tiện mới đúng.


Đương nhiên, tôi càng không thể tin đây là bởi vì sức quyến rũ của bản thân mình quá mạnh mẽ… Người như tôi vẫn luôn biết mình biết ta.
Vì vậy tôi nghi hoặc hỏi cậu ta: “Tại sao lại tìm tôi đi dạo phố?”
Cậu ta trả lời vừa cụ thể lại vừa mơ hồ: “Bởi vì tôi cần cô giúp đỡ.”


Thế nên tôi càng thêm hoang mang. Chẳng qua sau khi tôi bị tiểu chính thái này nước mắt lưng tròng mà nhìn tôi chớp chớp năm phút đồng hồ, bản năng của người mẹ trong lòng tôi lại không hợp thời mà trỗi dậy, thế nên tôi cắn răng mà đáp ứng yêu cầu của cậu ta.


Tiểu chính thái hoan hô một tiếng, ôm lấy tôi, trong miệng còn nói: “Tôi biết là cô sẽ giúp tôi mà! Ha ha ha ha…”
Tôi giãy dụa đẩy cậu ta ra, tâm tình cũng không đến nỗi tệ: “Vị đệ đệ này tôi van cậu, phiền cậu tự trọng một chút ha.”


Tiết Vân Phong buông tôi ra, trên mặt hơi có chút chán ghét mà nhìn tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào ngực tôi mà nói: “Thật chướng mắt!”
Tôi: “….”


available on google playdownload on app store


Tôi nghẹn lời, răng run run đánh vào nhau mà móc khăn tay ra lau mồ hôi. Lúc này tâm trạng của tôi rất phức tạp, cực kỳ tươi sáng nhưng cũng rất ưu thương. Tươi sáng là vì, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có một người chú ý đến bộ ngực của tôi…Ưu thương chính là, cậu ta lại nói ngực tôi chướng mắt.


Đang lúc tôi đang bị một câu nói của Tiết Vân Phong làm cho không biết làm sao. Giang Ly đã mở cửa chiếc BMWs hợm hĩnh của hắn ra, đỗ trước của công ty. Tôi có chút xấu hổ, vì vậy không đợi Giang Ly xuống xe, vội vàng chạy qua luôn.


Tiết Vân Phong đột nhiên gọi tôi lại từ phía sau, tôi quay đầu lại, chỉ thấy cậu ta vẻ mặt hung ác mà nhìn tôi: “Cô nếu có dũng khí cướp Giang Ly của tôi, tôi liền…” Cậu ta vừa nói, vừa làm động tác cắt cổ với tôi.


Trong lòng tôi run lên, cười gượng mấy tiếng nói: “Làm sao có thể, làm sao có thể….”
Tôi Quan Tiểu Yến làm sao lại suy đồi đến độ đi đoạt đàn ông với đàn ông? Như vậy tôi còn chạy không kịp….


Tôi bước vào xe của Giang Ly, ghé vào cửa sổ nhìn về phía Tiết Vân Phong đang nhìn chằm chằm chúng tôi cách đó không xa, trong lòng có chút tư vị tội lỗi.
Giang Ly đột nhiên nói: “Cô với cậu ta rất quen thuộc?”


“Không có,” tôi quay đầu lại, cẩn thận hỏi: “Giang Ly, anh… anh rốt cuộc có thích Tiết Vân Phong hay không?”
Giang Ly tựa hồ có chút bất ngờ: “Hỏi chuyện này làm gì? Có phải cô có ý đồ gì với cậu ta không hả?”


Tôi cảm thấy dáng vẻ nói chuyện của Giang Ly lúc này rất chăm chú, như vậy có lẽ chứng minh rằng hắn rất quan tâm đến chuyện “Tôi có ý đồ gì đối với Tiết Vân Phong hay không”, như vậy, trong lòng hắn kỳ thật vẫn có Tiết Vân Phong phải không? Vì vậy tôi cười ha ha mà đáp: “Đâu có đâu có, tôi làm sao dám chứ… Tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ, tại sao chưa thấy anh với cậu ta hẹn hò bao giờ…”


Giang Ly nhướn mày, tựa hồ có chút bất mãn: “Tôi hẹn hò với cậu ấy, làm sao có thể để cho cô nhìn thấy?”
Tôi ngượng ngùng mà cười cười nói: “Cũng đúng, nhưng mà sao cũng không thấy anh qua đêm ở bên ngoài vậy…” Tôi nói thể đủ rõ ràng rồi chứ ?


Giang Ly khẽ cong khóe miệng lên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Được thôi, tôi đây hôm nay liền qua đêm ở bên ngoài, để xem cô một mình có ngủ được hay không.”


Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng lắc đầu cười nịnh nọt: “Dưa hái xanh thì không ngọt, hai người hay là cứ tiếp tục tu luyện, tu luyện đi, ha ha ha ha…”
Giang Ly vì vậy cũng thù hồi nụ cười âm u, mắt không chớp lấy một cái mà lái xe.


Tôi đột nhiên nhớ đến vẻ mặt căm ghét lúc Tiết Vân Phong nhìn đến bộ ngực của tôi, có phải tất cả gay đều chán ghét ngực của phụ nữ không vậy? Vì vậy tôi tò mò len lén nhìn Giang Ly một cái, nói: “Cái kia…Giang Ly à… tôi hỏi anh… Anh nói xem, của tôi….ách….ngực của tôi, có phải rất chướng mắt đúng hay không?”


Giang Ly cực nhanh nhìn lướt qua tôi một cái, lập tức giống như không có chuyện gì đáp: “Không chướng mắt, có thể xem nhẹ.”
Tôi: “….”
Tôi lần nữa móc khăn tay ra, lau… nước mắt.
….


Cuối tuần nắng thật đẹp. Tôi từ trên xe taxi bước xuống, đã thấy Tiết Vân Phong đang đứng trước cửa trung tâm thương mại cách đó không xa. Đúa nhỏ này vô luận bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, cũng chọn lựa trang phục rất cẩn thận, hơn nữa ngoài khuôn mặt tinh xảo ánh mắt lơ đãng, khí chất quý công tử mười phần. Trên người cậu ta còn có vẻ đẹp không phân rõ giới tính, không giống với sự âm nhu của phụ nữ cùng với dương cương của đàn ông, vẻ đẹp của cậu ta như một dòng suối ngọt ngào, nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, thấm vào lòng người. Lúc này Tiết Vân Phong đang chán muốn ch.ết mà đứng ở cửa trung tâm thương mại, liền thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của người qua đường, cho dù là nam hay nữ. Tôi không khỏi cảm thán, người như vậy có thể mê đảo Giang Ly cũng hợp tình hợp lý.


Tôi cười ha ha mà chạy tới, sau khi chào hỏi vài câu với Tiết Vân Phong xong liền cùng nhau đi vào trung tâm thương mại. Tôi vừa đi vừa hỏi: “Cậu rốt cuộc định mua cái gì?”
Tiết Vân Phong: “Quà tặng.”


Noel với năm mới cũng sắp tới rồi, người này mua quà tặng cũng hợp tình hợp lý, nhưng mà vì sao cậu ta phải lôi tôi theo chứ?
Tiết Vân Phong nhận ra sự nghi hoặc của tôi, vì vậy nói: “Tôi mua quà tặng cho Giang Ly, đương nhiên phải cần cô giúp.”


Tôi nhức đầu, cười nói: “Thì ra là vậy à, vậy cậu định tặng anh ta cái gì?”
Tiết Vân Phong phẫn hận nói: “Tôi nếu biết tặng anh ấy cái gì, còn tìm cô đến làm gì?”
Cũng đúng, tôi quả nhiên là bị sắc đẹp của cậu ta làm cho mê hoặc rồi, đầu óc lung tung hết cả.


Tiết Vân Phong suy nghĩ một chút, lại giải thích thêm: “Tôi muốn tặng quà sinh nhật, không phải là quà noel.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Sắp đến sinh nhật Giang Ly rồi sao? Bao giờ?”


“Cô không biết sao? “Trong mắt Tiết Vân Phong đột nhiên sáng lên, vẻ mặt rất hưng phấn. “Sinh nhật của anh ấy chính là ngày 25 tháng 12 đấy, cô vậy mà lại không biết! Có thể thấy Giang Ly thực sự không để ý đến cô, thật tốt quá…”


Tôi lau mồ hôi, Giang Ly không để ý đến tôi, lại là chuyện đáng để vui mừng đến thế sao?
Tôi lấy lại bình tĩnh, lập tức phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ: “Sinh nhật Giang Ly trùng ngày với Jesus, chẳng trách anh ta lại biến thái như vậy!”


“Sai!” Tiết Vân Phong trợn mắt liếc tôi một cái, sửa lại, “Phải nói là, sinh nhật của Jesus trùng ngày với Giang Ly mới đúng, cô hiểu chưa?”
Ách, có gì khác nhau sao?


Mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng mà trong trung tâm thương mại cũng không đông lắm, nguyên nhân có vẻ rất đơn giản —– những thứ kia rất đắt.


Tôi đi theo phía sau Tiết Vân Phong, nhìn một loạt những cái mác giá được xếp thành một hàng kia, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh toát. Thì ra ở trong xã hội chủ nghĩa xã hội của chúng ta, cuộc sống của giai cấp bóc lột đã sa đọa đến mức này!


Tôi đang đầy bụng căm phẫn, Tiết Vân Phong đột nhiên quay đầu lại nói với tôi: “Tôi nói cô rốt cuộc có biết Giang Ly thích cái gì không hả?”


Tôi buông tay: “Đùa hay sao, tôi ngay cả sinh nhật anh ta còn không biết là ngày nào, cậu cảm thấy tôi sẽ biết anh ta thích cái gì sao? Tôi trừ bỏ biết anh ta không thích ăn cay ra, những cái khác hoàn toàn chằng biết gì cả được chưa?”
Tiết Vân Phong nhíu mày: “Vậy tôi đây chẳng phải là mất công tìm cô rồi?”


Tôi gật đầu: “Hoàn toàn chính xác.”
Tiết Vân Phong đáng thương phụng phịu mà nhìn tôi: “Tôi đây bây giờ phải làm sao đây?”


Thiện tai, bình thường đều khinh thường bà đây, lúc cần giúp đỡ thì lại bắt đầu dùng mỹ nam kế, lại còn giả bộ đáng thương với tôi, tiểu chính thái này quả thực cực kỳ đáng giận! Nhưng mà, nhưng mà… tôi hết lần nầy đến lần khác lại chỉ thích cái kiểu như thế này, vừa mới thấy dáng vẻ đáng thương mong chờ của cậu ta, trong lòng tôi liền bắt đầu co rút….


Vì vậy tôi vỗ vỗ bả vai của tiểu chính thái, lời lẽ sâu xa mà nói: “Như vậy, chúng ta trực tiếp hỏi anh ta là được mà.”
Tiếu chính thái quay đầu đi: “Muốn hỏi cô đi mà hỏi.”
Tôi khó hiểu càng thêm bất mãn: “Tại sao? Rõ ràng là cậu muốn mua quà tặng anh ta…”


Cậu ta dậm chân: “Tôi mắc cỡ mà… ” Vừa nói, lại dùng ánh mắt hết sức đáng thương mong chờ nhìn tôi mười phút.
Tôi run rẩy run rẩy rút điện thoại cầm tay ra, tôi hỏi, tôi hỏi được chưa?
“A lô, chuyện gì vậy? “Giọng nói của Giang Ly không có bực mình, tốt quá tốt quá.


Tôi cười hắc hắc một chút, tận lực dùng một loại giọng điệu thoải mái nói: “Anh chàng đẹp trai, anh thích cái gì?”
Đầu bên kia Giang Ly trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Quan Tiểu Yến, cô không gọi nhầm số đấy chứ?”


Vã mồ hôi, một chút cảm xúc hài hước cũng không có. Tôi chỉ đành nói thẳng vào vấn đề: “Giang Ly à, sinh nhật anh sắp đến rồi, muốn được tặng quà gì?”


“Quà?” Giọng nói Giang Ly rất sung sướng rất êm tai, cái này chứng minh tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, xem ra tôi chọn đúng thời điểm rồi.
Bên kia, Giang Ly lại nói tiếp: “Quan Tiểu Yến, cô cũng tiến bộ lên đấy nhỉ.”


Tôi có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn biết tôi đang ở cùng với Tiết Vân Phong? Có tiến bộ là có ý tứ gì, là nói tôi có can đảm cua bạn trai hắn sao? Như vậy, đây là một câu uy hϊế͙p͙ trắng trợn rồi? Tôi rùng mình một cái, cẩn thận từng tí mà nói: “Cái này… tôi giải thích với anh sau. Nói mau, anh muốn cái gì?”


Giang Ly trêu đùa: “Tôi muốn cô, cô có cho không?”
Tôi suýt nữa không đứng vững, thiếu chút nữa ngã sõng soài dưới đất, may mà Tiết Vân Phong kịp thời nâng tôi dậy.


Thiện tai, tôi đã sớm biết, thằng nhóc Giang Ly này, nếu trở nên trơ trẽn, cũng là nhân tài xuất chúng. Tôi cảm thấy Giang Ly người này thật chẳng biết suy nghĩ, bạn nói xem tôi đang bị ánh mắt của bạn trai hắn uy hϊế͙p͙ đi chọn quà tặng cho hắn, mà hắn lại nhàn nhã thản nhiên mà giày vò thần kinh yếu ớt của tôi, hơi quá đáng!


Tôi đứng vững một lần nữa, lấy lại bình tĩnh mà nói: “Anh nói mau, muốn cái gì!”
Giang Ly rốt cục cũng bị khí thế của tôi trấn áp xuống (tôi cho là như vậy), vì vậy hắn miễn cưỡng mà đáp: “Tùy thôi, tặng cái gì tôi cũng thích. Dù sao thứ tôi muốn có cô cũng không tặng được.”


Một câu này của Giang Ly, khiến tôi càng thêm xác định, hắn biết tôi đang ở cùng với Tiết Vân Phong, hơn nữa biết người mua quà là Tiết Vân Phong, mà không phải là tôi… Giang Ly anh í, quá thần thông đấy, anh và Gia Cát Lượng có giao tình gì sao?


Tôi cúp điện thoại, Tiết Vân Phong tràn ngập mong mỏi mà nhìn tôi, khẩn trương nũng nịu mà hỏi thăm: “Anh ấy có nói muốn cái gì không?”
Tôi an ủi mà vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói: “Yên tâm đi, anh ta nói tùy cậu tặng cái gì, anh ta cũng thích hết.”
Tiết Vân Phong hai mắt sáng lên: “Thật sao?”


Tôi gật đầu, đột nhiên cảm thấy thế gian này thật bi thương, thật sự. Vì sao lời tâm tình giữa hai người bọn họ lại còn cần đến tôi nhắn gửi chứ…






Truyện liên quan