Chương 45: Loạn
Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy đồng hồ báo thức trên đầu giường đã chỉ đến 8:30, tôi choáng váng, cầm nó lên lắc lắc, cái đồng hồ ch.ết tiệt này hư rồi sao?
Lúc này, Giang Ly bước tới, thấy tôi đang giày vò cái đồng hồ báo thức, liền hời hợt nói: “Buổi sáng tốt lành. Đúng rồi, đồng hồ báo thức của cô kêu, tôi giúp cô ấn tắt.”
Tôi giận: “Anh….”
Giang Ly không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Còn nữa, điện thoại cô để ở phòng khách, lúc nãy kêu, tôi cũng giúp cô ấn tắt.”
Tôi vò vò đầu, tự nói với mình đây không phải là thật đây không phải là thật… Chỉ là Giang Ly biến thái như vậy, vậy nhất định là thật rồi! Thế nên tôi trợn mắt nhìn Giang Ly: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì, anh có biết cứ như vậy tôi sẽ bị trừ lương không hả!”
Giang Ly: “Không sao, cô bị trừ mới tốt.”
Tôi cầm gối đầu ném về phía hắn, md, mới sáng sớm đã chọc tức tôi!
Giang Ly đón được cái gối ném ở trên giường, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Mau rời giường đi, tôi mua bữa sáng rồi… Đương nhiên, cô có thể chọn không ăn.”
Thiện tai, tôi dựa vào cái gì mà không ăn chứ?
Lúc Giang Ly đưa tôi đến chỗ làm, tâm trạng của tôi cực kỳ nặng nề. Nói thật, không phải tôi chưa đi làm muộn bao giờ, nhưng là muộn gần hai tiếng thì vẫn làm người nghe kinh sợ.
Giang Ly đỗ xe ở trước cửa ra vào của công ty tôi, quay đầu nhìn sắc mặt không tốt của tôi nói: “Quan Tiểu Yến, công việc này quan trọng với cô như vậy sao?”
“Nói thừa.” Đây chính là chén cơm của tôi. Tôi nói xong, cũng không để ý đến hắn, xuống xe bước đi.
Giang Ly hạ cửa kính xe xuống, nói vọng từ sau lưng tôi: “Vẫn là nói, ở đây có người quan trọng?”
Tôi cũng không quay đầu lại, mặc xác hắn, người này đúng là chẳng hiểu ra làm sao.
Tôi bước đến cửa phòng làm việc của Vương Khải, tưởng tượng thấy vẻ mặt đòi nợ của hắn lúc trừ tiền lương của tôi, run rẩy gõ cửa…. Không có người đáp trả.
Tôi vừa định gõ tiếp, lúc này bên trong chợt có người đi ra, thiếu chút nữa đụng vào tôi. Tôi lùi về phía sau vài bước, đứng lại nhìn kỹ, hóa ra là Tiết Vân Phong. Đứa nhỏ này thoạt nhìn sắc mặt không được hiền lành cho lắm, thế nên tôi cũng không dám trêu chọc cậu ta.
Tiết Vân Phong gật đầu với tôi một cái, đóng cửa rầm một phát, sau đó mặt cứng đơ bỏ đi. Tôi nhìn bóng lưng cậu ta, không khỏi cảm thán, tiểu mỹ nam này sau khi tức giận thật đúng là khiến người ta sợ hãi, khí thế bừng bừng…
Tôi đang cảm thán trước khí thế của Tiết Vân Phong, cánh cửa phía sau đột nhiên “Cạch” một tiếng mở ra. Tôi quay đầu lại, đã thấy Vương Khải đang đứng ở cửa ra vào, sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi lập tức sợ run cả người cười cười với hắn, vừa định nói chuyện, Vương Khải lại mở miệng trước. Hắn nói: “Thư kí Quan, cô nói với Tiết Vân Phong cái gì?”
Trong lòng tôi run lên, không phải chứ? Tiết Vân Phong, cậu nhanh như vậy đã bán đứng tôi rồi?
Vương Khải thấy tôi không nói lời nào, tiếp tục hùng hổ hăm dọa: “Thư kí Quan, tôi không có trêu cô, không có chọc cô, vì sao cô lại nói với Tiết Vân Phong là tôi dụ dỗ đàn ông của cậu ta?!”
Quả nhiên, cái cậu Tiết Vân Phong này, thật đúng là không đáng tin cậy! Tôi nhướn mày, dứt khoát đập bình thì đập cho nát, nói: “Không có mà, tôi chỉ cảm thấy Giang Ly có thể thích anh thôi…”
Mới nói đến đây, Vương Khải đột nhiên cười ha hả, tôi lại càng hoảng sợ, ngỡ ngàng nhìn hắn. Hắn lôi tôi kéo vào trong văn phòng, đóng cửa lại, sau đó tựa người trên cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi mỉm cười.
Lòng tôi trống rỗng: “Sao… làm sao vậy? Tôi thực sự không nói gì khác…”
Khóe mắt chân mày của Vương Khải đều mang theo sự vui vẻ, làm cho người tôi hoàn toàn không tưởng tượng ra hắn vừa rồi còn đang nổi cơn thịnh nộ. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, cười nói: “Quả nhiên là cô nói.”
Trong đầu tôi tối sầm, giở trò, tôi rút lui. Cái trò này xưa như Trái Đất rồi nha, lại khiến người ta khó lòng phòng bị… Giang Ly cũng từng dùng chiêu này để lừa Tiết Vân Phong.
Vương Khải trầm tư một chút, đột nhiên vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi bảo mà, ông xã cô không bình thường, rõ ràng anh ta là gay? Lại còn là bạn trai của Tiết Vân Phong?”
Tôi không nói gì, xong rồi, hắn biết hết rồi… Tôi sao lại đần như vậy chứ!
Lúc này, Vương Khải một tay chống cằm, giống hệt như là nhà trinh thám đang chìm trong suy nghĩ, cũng lẩm bà lẩm bẩm theo: “Nhưng mà nếu anh ta là gay, sao cô còn kết hôn với anh ta? Cô thiếu tiền? Có vẻ thế, chẳng qua vấn đề tiền bạc cũng dễ giải quyết thôi. Cô bị anh ta ép buộc ư? Chắc là vậy rồi, gay đều rất khó lấy được vợ… Mặc kệ cô là bởi vì thiếu tiền hay bị anh ta ép buộc, tôi đều có thể giải cứu cô khỏi bề khổ, đúng, chính là như vậy.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai tay đặt lên vai tôi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cực kỳ chân thành mà trịnh trọng nói: “Tiểu Yến Yến, tôi quyết định, tôi sẽ giải cứu cô.”
Tôi ngây ngẩn, sững sờ nhìn hắn, nghi ngờ nói: “Giải cứu cái gì?”
Vương Khải hiếm khi cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, hắn nói: “Tôi biết cô kỳ thật không muốn gả cho Giang Ly, có khó khăn gì cứ tìm lãnh đạo. Nói đi, cô muốn tôi làm cái gì?”
Tôi đẩy cánh tay của hắn ra, nhìn hắn mỉm cười, nói: “Tôi muốn anh quên hết những chuyện vừa rồi, như vậy đi.”
Vương Khải rõ ràng cực kỳ khiếp sợ: “Tôi không nghe lầm chứ? Anh ta là đồng tính luyến ái đấy.”
Tôi: “Sau đó thì sao?”
Vương Khải: “Anh ta không thể khiến cô hạnh phúc.”
Tôi: “Tôi lại không cần.”
Vương Khải: “Vậy cô vì sao lại kết hôn với anh ta?”
Tôi: “Tôi không muốn kết hôn, lại không thể không kết, sau đó thì kết.”
Vương Khải mở to mắt nhìn tôi: “Như vậy cũng được sao? Vậy sao cô không tìm tôi nha, nói không chừng tôi còn quen biết cô sớm hơn so với anh ta ấy.”
Tôi: “Tôi cho rằng, gả cho gay so với gả cho một sắc lang vẫn an toàn hơn một chút.”
Vương Khải cười nói: “Tiếu Yến Yến, cô đừng nói như vậy mà, tôi đối với cô là toàn tâm toàn ý.”
“Vương tổng, anh tỉnh lại đi. Không có việc gì tôi ra ngoài trước.” Tôi vừa nói, liền định đi mở cửa.
Vương Khải lại gắt gao chắn trước cửa, hắn thu hồi khuôn mặt tươi cười, nói: “Cô thật sự không cân nhắc đến tôi?”
Tôi nhíu mày: “Lời này anh đã nói qua bao nhiêu lần, anh có mệt hay không hả?”
Vương Khải rũ mắt xuống, một lát sau, nói ra: “Lần này là thật.”
Tôi đột nhiên nhớ tới lần trước ở vũ hội hóa trang, khi đó nét mặt của hắn so với bây giờ còn nghiêm túc hơn nhiều, kết quả thì sao? Cho nên lời nói của người như Vương Khải bạn cũng vĩnh viễn đừng cho là thật, nhất là chuyện tình cảm. Vì vậy, tôi lại vỗ vai hắn một cái, nói: “Rồi tôi biết rồi, như vậy tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì ngài gọi tôi, Vương tổng.”
Tôi mới rời khỏi văn phòng của Vương Khải được vài bước, hắn đột nhiên tử phía sau gọi tôi lại. Hắn nói: “Quan Tiểu Yến, kỳ thật hai người chúng ta có thể thử nói chuyện yêu đương lâu dài.”
Tôi cũng không quay đầu lại: “Thôi cho qua đi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Sau buổi sáng hôm đó, Vương Khải không khác gì so với bình thường, vẫn là dáng vẻ bất cần đời hoa hoa công tử, đương nhiên chỉ trừ lúc làm việc. Hắn cũng thường xuyên đùa giỡn tôi, đối với chuyện này tôi cũng đã nhìn quen lắm rồi, đương nhiên không thèm để ý. Tôi nghĩ, người có da mặt dày như tôi, thật sự là rất hiếm thấy.
…
Đến cuối năm, tất cả lãnh đạo các tầng mở hội nghị tổng kết cuối năm xong, sẽ rủ nhau đến một nhà hàng ăn cơm. Bữa cơm này lúc mới bắt đầu còn vô cùng chính thức vô cùng long trọng. càng kéo dài càng về sau, lại hoàn toàn biến thành chén to cụng chén nhỏ, dù sao người Trung Quốc cho dù nói cái gì, đều thích bàn bạc trên bàn rượu hết, điều này cũng dễ hiểu thôi. Sau này tôi chợt nghĩ đến một câu cổ ngữ, cái gì mà “Một người đắc đạo, gà chó lên trời”, tôi phỏng chừng chính là gà chó của Vương Khải, người khác khách khí với tôi, cũng đều là do nể mặt hắn.
Xem ra lãnh đạo chính là lãnh đạo mà, tuy rằng vị lãnh đạo này quả thật khiến cho tôi tôn kính không nổi.
Dù tôi đối với rượu cồn có thể chất miễn dịch, nhưng là tôi không thể không thừa nhận, thứ này thật sự vô cùng khó uống, không có đã bằng uống cocacola. Nếu như không phải có tâm sự, uống bao nhiêu khó chịu bấy nhiêu. Được rồi, tuy tôi không uống say, nhưng mà tôi có thể giả say. Tôi diễn trò không giỏi, nhưng giả say thì cực kỳ thành công, so với tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong không kém chút nào.
Vì vậy sau khi đổ vài chén rượu xuống bụng xong, liền lẩm bẩm ghé vào trên mặt bàn không chịu ngồi dậy, bà đây say rượu là như vậy đấy, tính sao thì tính!
Người say đến bất tỉnh nhân sự thì không thể chủ động đòi về được, bởi vậy tôi chỉ đành ngoan ngoãn ghé vào trên mặt bàn giả bộ ngủ, mọi người cũng dần dần không để ý đến sự tồn tại của tôi, tiếp tục ăn uống linh đình. Tên Vương Khải này coi như có chút lương tâm, chính hắn cũng uống tương đối nhiều, liền lôi tôi dậy, nói tạm biệt với mọi người rồi rời khỏi đó… Tôi giả vờ mở đôi mắt say lờ đờ quay đầu nhìn lại, những người còn tỉnh táo ở đây, tám chín phần nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái, aiz, người ta bây giờ, làm sao đều không trong sáng như vậy…
Vương Khải móc chìa khóa ra muốn đi lấy xe, tôi sống ch.ết không đồng ý, ôm cái cột ở cửa khách sạn không chịu buông tay, trong miệng la hét: “Không muốn không muốn, say rượu lái xe là trái pháp luật!” Thiện tai, anh không muốn sống, tôi muốn.
Vương Khải cười ha hả xoa đầu tôi, nói: “Không sao, ở trong nội thành chỉ có tắc đường ch.ết người, không có đâm ch.ết người.”
Tôi hoàn mỹ diễn vai một con ma men ngoan cố, ôm cái cột ngửa cổ, nói linh tinh cái gì đó.
Vương Khải bất đắc dĩ đành phải cất chìa khóa xe đi, dìu tôi đi đón xe taxi. Hắn một tay giữ lấy cánh tay tôi, một tay ôm lấy vai tôi, gần như đem cả người tôi kéo vào trong lòng. Tôi đối với tư thế này rất bất mãn, nhưng mà xét thấy bây giờ tôi đang là một con ma men, thế nên đạnh phải chịu đừng không phản kháng.
Tôi dựa vào ngực Vương Khải, lảo đảo bước đi, vừa đi vừa nói đứt quảng: “Đưa… đưa tôi về nhà…”
Giọng nói của Vương Khải từ trên đỉnh đầu tôi vang lên: “Được được được, biết rồi. Cô cái người này, đã say thành như vậy rồi mà vẫn còn biết đề phòng tôi.”
Tôi sợ hắn nhìn ra sơ hở, đành phải nói hươu nói vượn lung tôi lung tung một hồi.
Vương Khải nắm tôi nhét vào xe taxi, nói với lái xe địa chỉ nhà tôi, lúc này tôi mới yên lòng lại. Nói thật người như Vương Khải, tôi cũng không thể nói hắn thiếu đạo đức, chỉ có thể nói, tư tưởng của người này quá mức cởi mở, hắn tựa hồ như chưa bao giờ đem chuyện lên giường với phụ nữ là thật sự, hơn nữa, trong ý thức của hắn, tựa hồ như những phụ nữ khác cũng nghĩ như vậy. Bởi vậy hôm nay tôi không thể không đề phòng hắn, nhỡ đâu mọi người say rượu loạn tình bụng đói ăn quàng thì làm sao.
Vương Khải lôi tôi nhét xuống ghế sau, hắn cũng chui vào, sau đó hắn lại kéo tôi vào trong ngực hắn. Tôi giãy dụa giật giật, hắn lại ấn tôi xuống, nói: “Đừng nhúc nhích, tôi sợ cô bị cụng đầu.”
Lý do của hắn chính đáng như vậy, tôi lại cảm thấy mình có chút làm kiêu. Vậy nên tôi đành ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, nhắm mắt làm bộ ngủ.
Vương Khải vén vén mấy sợi tóc trên trán tôi, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Tiểu Yến Yến, người cô yêu nhất là ai?”
Tôi mơ hồ đáp: “Mẹ.”
“Ha ha, thật là một đứa con hiếu thuận, tôi thích.” Hắn nói, lại vuốt vuốt đầu tôi.
Vương Khải lại nói tiếp: “Tiểu Yến Yến, tôi có thể hôn cô không?”
Tôi: “Không thể.”
Vương Khải: “Cô rốt cuộc có uống say hay không đấy?”
Tôi: “Tôi không có say, thật sự không có say.”
Vương Khải: “Ừ, cô say rồi, thật sự say.”
Vương Khải: “Tiểu Yến Yến, tôi không thể hôn cô, vậy ai có thể?”
Tôi: “Mẹ.”
Vương Khải: “Trừ mẹ ra?”
Tôi: “Cây xoài.”
Vương Khải: “Cây xoài là ai? Bạn trai cô?”
Tôi: “Cây xoài là bạn trai của cây quýt.”
Vương Khải: “Cây quýt là ai, bạn tốt của cô?”
Tôi: “Ừm.”
Vương Khải: “Cô đoạt bạn trai của bạn tốt của cô?”
Tôi: “Ừm, chúng nó không ngại.”
Vương Khải: “Bạn bè của cô là đám người thế nào vậy.”
Tôi: “Chúng nó đều là mấy con chó nhỏ, rất đáng yêu.”
Im lặng.
Một lát sau, Vương Khải lại nói: “Tiểu Yến Yến, Giang Ly có thể hôn cô sao?”
Tôi: “Không thể.”
Vương Khải: “Như vậy Vu Tử Phi?”
Tôi: “Không thể.”
Vương Khải: “Tiết Vân Phong?”
Tôi: “Có thể.”
Vương Khải: “Cô thích Tiết Vân Phong?”
Tôi: “Ừm, cậu ta là con nuôi của tôi.”
Lại im lặng lần nữa.
Trên đường đi, tôi và Vương Khải cứ lặp đi lặp lại những mẩu đối thoại thiếu muối như vậy, tôi ậm ờ trả lời vấn đề của hắn, tận lực khiến hắn tin rằng tôi đã say, mong hắn nhanh chóng đưa tôi về nhà cho xong việc.
Tôi cảm thấy sống chung với Giang Ly ở một chỗ lâu ngày cũng có chỗ tốt —– ít nhất khả năng diễn xuất của tôi đã tiến bộ không ít.