Chương 64: Em phải ở bên anh
Giang Ly nổi giận đùng đùng nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, có phải em xem phim truyền hình nhiều quá nên hỏng não rồi sao?”
Toàn thân tôi cứng ngắc, hai chân mềm nhũn. Tôi nói: “Giang Ly, anh… anh đừng quá kích động mà…”
Giang Ly lớn tiếng nói: “Anh làm sao có thể không kích động! Là chính em nói sẽ ở bên cạnh anh, bây giờ thì sao? Em ở bên anh như vậy sao?”
Tôi khép mắt lại không dám nhìn Giang Ly: “Em…Cái đó….”
Giang Ly: “Em đừng tưởng là anh không biết cái gì! Hôm nay cô ta đến tìm em đúng không? Cô ta nói hươu nói vượn gì với em đúng không?”
Tôi: “Nhưng mà Giang Ly, xQ của anh…”
Giang Ly hét lớn một tiếng ngắt lời tôi: “Anh không cần xQ, anh cần em!”
Tôi khiếp sợ nhìn Giang Ly, tôi chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, có chút bi thương, có chút kích động, còn có chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn tất cả, chính là sự quyết tuyệt. Hơi thở của anh dồn dập bất định, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt kia phảng phất như muốn xuyên thủng tôi. Tôi bối rối, hoang mang cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống lã chã. Tôi không rõ lắm điều gì đã tạo nên những giọt nước mắt này? Là cảm động? Là xấu hổ? Hay là lo lắng?
Lúc này Giang Ly gắt gao ôm lấy tôi, tôi bị anh ấn vào trong lòng, chặt đến mức hít thở cũng có chút khó khăn. Giang Ly dùng cằm dụi nhè nhẹ lên cổ tôi, ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Quan Tiểu Yến, sao em lại ngốc vậy, em làm sao lại có thể ngốc đến vậy,”
Giang Ly: “Em cho là rời khỏi anh là xong chuyện sao? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không hả?”
Tôi: “Em…”
Giang Ly: “Em vừa mới đồng ý sẽ ở bên anh, tại sao lại không muốn cùng anh đối mặt với mọi chuyện?”
Tôi: “Nhưng mà…”
Giang Ly: “Em câm miệng!”
Tôi: “….” Giang Ly anh đã hoàn toàn nóng nảy rồi….
Giang Ly: “Anh biết là em muốn tốt cho anh, nhưng anh không thích vậy.”
Giang Ly: “Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi, đây là chuyện không thể thương lượng.”
Tôi ghé vào trong lòng anh, rầu rĩ nói: “Nhưng mà Tuyết Hồng cô ta….”
Giang Ly: “Em không cần phải để ý đến cô ta, cô ta có bệnh.”
Giang Ly: “Cô ta thực sự chọc giận anh rồi, anh sẽ cho cô ta biết tay.”
Tôi: “Nhưng mà….” Nhưng mà xQ đánh không lại Ngải Thụy….
Giang Ly xoa xoa đầu tôi. “Em không cần lo lắng những chuyện này, em chỉ cần yên tâm ở bên cạnh anh là được rồi.”
Giang Ly: “Anh sẽ không để cho bọn họ thực hiện được mục đích, cùng lắm thì cá ch.ết lưới rách.”
Cá ch.ết lưới rách… không tốt đâu…
Giang Ly: “Yên tâm đi, cá ch.ết lưới rách chỉ là biện pháp tệ nhất thôi. Tuyết Hồng kia chẳng qua chỉ là một đứa ngu ngốc, cũng không khó đối phó. Anh chỉ lo đến lão cáo già cha cô ta thôi.”
Tôi: “…” Tuyết Hồng mà cũng bị anh nói là là ngu ngốc, em đây gọi là gì?
Giang Ly đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, anh trừng tôi một cái, nói: “Em là đứa ngốc trong tất cả những đứa ngốc.”
Tôi lau mồ hôi: “Giang Ly, em tốt xấu cũng là bà xã của anh, anh làm sao có thể hạ thấp em như vậy….” Tuy rằng thỉnh thoảng tôi có làm chút chuyện ngu ngốc thật, nhưng mà đấy chỉ là thỉnh thoảng thôi nha > __
Giang Ly thở phì phỉ nói: “Em vẫn còn nhớ em là bà xã của anh sao?”
Tôi cúi đầu, Giang Ly em biết em sai rồi còn không được sao…
Tôi phát hiện Giang Ly nói đúng, tôi thực sự đã xem quá nhiều phim truyền hình nên hỏng não rồi, cứ cho rằng vì đối phương mà hy sinh bản thân mình một chút mới gọi là tình yêu, nhưng bây giờ ngẫm lại, hoàn toàn không phải vậy… Hai người nếu quyết định bước đi cùng nhau, thì nhất định phải cùng nhau gánh chịu, cùng nhau đối mặt, mặc kệ gặp phải chuyện gì, khi có một người ở bên, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp…
Nghĩ đến đây, tôi càng thêm xấu hổ, nịnh nọt cọ cọ vào ngực Giang Ly, thấp giọng nói: “Giang Ly, sau này em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho dù có xảy ra chuyện gì.”
Giang Ly giờ lại trở nên kiêu ngạo, anh nói: “Quan Tiểu Yến, em tưởng chỉ có vậy thôi anh sẽ bỏ qua sao?”
Tôi toát mồ hôi, nhưng cũng chẳng còn cách nào, dù sao cũng là do tôi hỏng não trước. Vậy nên tôi kiễng chân, hôn chụt một cái lên mặt anh, mềm giọng nói: “Giang Ly, em sai tồi, bây giờ anh tha thứ cho em nha….” Giọng tôi nghe vừa mềm vừa ngọt, ngay cả tôi nghe còn thấy đổ mồ hôi lạnh….
Giang Ly lại cực kỳ hưởng thụ nheo nheo mắt lại, cực kỳ cợt nhả mà nói: “Chưa đủ, vẫn còn chưa đủ.”
Tôi tiếp tục lau mồ hôi: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Giang Ly nói: “Hôm nay em chọc giận anh, em phải phụ trách dỗ anh vui vẻ.”
Tôi: “Nhưng mà em thấy bây giờ anh có vẻ rất vui vẻ rồi.”
Giang Ly: “Sao?”
Tôi vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi được rồi, nói đi, em phải làm thế nào anh mới vui vẻ?”
“Làm như vậy là được.” Giọng nói Giang Ly đột nhiên trở nên có chút khàn khàn, anh cầm tay của tôi, vén áo sơ mi lên, đặt tay của tôi lên bụng anh, sau đó thong thả hạ xuống….
Trong nháy mắt tôi sinh ra một loại ảo giác, giống như tay của tôi đột nhiên có một ma lực kỳ quái, có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của từng mạch máu dưới lớp da của Giang Ly. Tôi hoảng hồn rút tay về, mặt đỏ gay. Tôi thực sự là vô dụng, cái gì cần làm cùng Giang Ly cũng đều đã làm cả rồi, nhưng mà bây giờ gặp phải tình huống như thế này, tôi vẫn cứ tự động mà tim đập chân run > __