Chương 17: Ân nhân cứu mạng
Phần 2
Phong Thần trông coi cả đêm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này ngay cả ngủ cũng cảm thấy lạnh lẽo, một cỗ thương tiếc không tự chủ tự nhiên sinh ra.
Hắn vươn tay, vuốt mặt của cô, Tần Mặc khẽ nhúc nhích, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ. Phong Thần đến gần nghe, Tần Mặc lại không lên tiếng.
"Cô phải mau mau khỏe lại cho tôi, nếu không tôi thế nào cũng bị lột da!"
Hắn vốn muốn, đưa Tần Mặc đến trường học nội trú, thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhiều lắm cũng chỉ là đánh nhau thôi! Thật không nghĩ đến, cô lại náo loạn một màn kịch lớn như vậy cho hắn nhìn!
Lần này, trên báo chí cũng đăng tin, mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, tiêu đề thật to này lại mười phần bắt mắt.
"Vấn đề giáo dục thanh thiếu niên, làm hay không làm?"
Lỗ mũi của những ký giả kia có thể sánh ngang cùng chó, không ít thiếu gia tiểu thư nhà quan trong trường trung học Roland, tuy nói không sai được, nhưng đã tuôn ra là học sinh trường trung học Roland, tin tức này cũng có thể khiến Roland sứt đầu mẻ trán rồi.
Hơn nữa, không biết là người nào tung ra tin đồn, Bùi Thiểu Y và Tần Mặc vừa mới xảy ra chuyện, ký giả liền ùn ùn kéo tới, một mạch đuổi theo đến bệnh viện mới bị ngăn ở cửa.
Phụ huynh trong trường sẽ kiên quyết muốn khai trừ hai người học sinh gây chuyện này, nhưng có Phong Thần ở đây, hắn làm sao có thể để cho Tần Mặc nghỉ học? Tất cả thiết bị trong trường học phần lớn là hắn tài trợ, hắn vừa lên tiếng, những đám người phụ nữ lải nhải kia mặc dù không cam lòng, cũng chỉ có thể im lặng.
Tần Mặc không thể trả lại, như vậy một người khác Bùi Thiểu Y tự nhiên cũng thơm lây theo, tiếp tục lưu lại.
Hiệu trưởng nể mặt của Phong Thần, cho Tần Mặc một sự trừng phạt làm kết cục của sự việc, mà tội trạng của Bùi Thiểu Y thật mệt mỏi, lại thêm một trừng phạt cũng không có tác dụng gì.
Phong Thần dùng quan hệ đem sự kiện này áp chế xuống, cho nên tin tức không được mấy ngày liền chuyển sang chỗ khác, Tần Mặc và Bùi Thiểu Y cũng tránh thoát quấy rầy.
Chỉ là, anh trai của Bùi Thiểu Y, Bùi Thiểu Hiên, cũng sẽ không cứ như vậy bỏ qua cho Bùi Thiểu Y.
"Cái tên tiểu tử ch.ết toi này, là chê anh không đủ rắc rối, có phải hay không!"
Một quả đấm nện vào trên đầu Bùi Thiểu Y, nhưng hắn cũng không dám phản kháng, chỉ có thể uất ức ngồi ở trên giường bệnh, nhỏ giọng nói, "Anh, em hiện tại chính là bệnh nhân, nếu như bị anh đánh ngất xỉu thì làm thế nào!"
"Em còn dám mạnh miệng với anh!"
Bùi Thiểu Hiên cười âm u , rõ ràng mặt trời chiếu cao rực rỡ , Bùi Thiểu Y lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, hắn vội vã khoát tay, "Không không không, anh, không dám. . . . . ."
"Hừ, lần này chỉ là gãy xương đùi, lần sau em còn dám đụng đến xe của anh, anh liền tự mình đánh gãy chân của em, để cho em ngồi xe lăn trải qua nửa đời còn lại!"
Bùi Thiểu Hiên cười xấu xa, ngay sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, nói, "Em nói cứu em, là một học sinh nữ?"
"Ừ, đúng a! Cô ấy hiện tại như thế nào? Đến bây giờ, em còn chưa đi thăm cô ấy, cũng không biết tình hình của cô ấy như thế nào."
Bùi Thiểu Y nhớ tới cảnh tượng Tần Mặc cứu hắn, phút chốc hai người nhảy ra ngoài kia, cô ôm hắn thật chặt, cô bị lực đánh vào nên so với hắn còn nghiêm trọng hơn.
"Ân nhân cứu mạng, phải đi xem một chút."
Bùi Thiểu Hiên tự lẩm bẩm, một tia nghi ngờ chợt lóe lên trong đôi mắt hắn.
Bên trong phòng bệnh tư nhân hào hoa, Tần Mặc đang hưởng thụ sự "chăm sóc giống như Thái Hoàng thái hậu, nhưng bản nhân cũng đã chán chường rồi.
"Hai người xong chưa?”
Tần Mặc lạnh lùng nhìn Lan và Kim Na Na, cô cũng chỉ là một tay gảy xương mà thôi, cũng không phải là hai tay đều gãy, phải dùng tới từng muỗng từng muỗng cho cô ăn cơm sao? Coi cô như đứa bé sao!
"Tiểu thư, thương thế của cô còn chưa khỏe, nằm vẫn tốt hơn."
"Bác sĩ nói cậu chấn thương sọ não nhẹ, vẫn là không cần vận động nhiều, là tốt hơn!"
Kim Na Na vừa gọt trái cây, vừa nghiêm túc nói, chống không lại tài ăn nói của hai người này, Tần Mặc chỉ có thể mặt lạnh, dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
"Thế nào? Đại tiểu thư lại lên cơn?"
Đẩy cửa vào Phong Thần thấy Tần Mặc giận dỗi giống như nhắm hai mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười, những ngày qua cuối cùng hắn cũng thấy được một mặt tính trẻ con của Tần Mặc rồi.
Đấu võ miệng không bằng hắn, liền dứt khoát nhắm mắt lại, nửa ngày không để ý tới người. Đồng thời, hắn phát hiện, búp bê lạnh lẽo này cư nhiên thích ăn đồ ngọt. Nếu đem đồ ngọt đưa tới trước mặt cô, cô sẽ dùng ánh mắt không được tự nhiên nhìn món điểm tâm ngọt, tựa như một đứa bé phạm sai lầm, không được tự nhiên không biết nên nói xin lỗi như thế nào, lấy được đồ ngọt.
"Hôm nay tôi mang đến bánh ngọt việt quất!"
Phong Thần đem cái hộp đặt trên bàn, cô gái trên giường khép chặt hai mắt liền mở mắt ra, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bánh ngọt, chép miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
"Tiểu thư chỉ là không muốn chúng ta coi cô ấy là phế nhân, tiểu thư từ nhỏ đã rất háo thắng, dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng tha thứ người khác đồng cảm với cô ấy."
Phong Thần lấy bánh ngọt ra, múc một muỗng, đưa tới trong miệng Tần Mặc, cô rất tự nhiên hé miệng, cảm giác tan trong miệng khiến Tần Mặc nheo mắt lại. Bánh ngọt mềm xốp, khẽ cắn xuống liền giống như kẹo đường, mặt của Tần Mặc lập tức chậm lại.
"Cô ấy như người sắt , làm sao có thể biến thành phế nhân? Cậu nói với tôi, cô ấy đánh cho người khác thành phế nhân, ta còn cảm thấy rất có khả năng."
"Anh cảm thấy tôi là người phiền toái sao?"
Tần Mặc nhíu mày, mỗi lần gây họa, đều không phải là cô cố ý thêu gây sự, hơn phân nửa đều là người khác chủ động tới trêu chọc cô. Mà tác phong làm việc của cô chính là đánh ngã người đến khiêu khích, nhưng sau đó sinh ra hậu quả, nhưng đều do cha cô đến giải quyết.
Cô cũng rất muốn vượt qua một ngày yên bình ở trong trường học, nhưng không biết là vấn đề của bản thân cô, hay là những người ở không đi gây sự kia, luôn là thích tìm cô tra.
Không đánh trả, cô chỉ có thể bị người khác khi dễ, thân là thiên kim xã hội đen, sao có đạo lý bị người chà đạp trong lòng bàn chân?
Đánh trả đi. . . . . .
Cha cuối cùng liền đem cô đưa tới nơi này. . . . . .
"Nếu như ngươi làm chuyện dịu dàng một chút, cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy."
Phong Thần dự định cùng cô gái đang ở thời kỳ phản nghịch này nói chuyện thật tốt, lấy tu cách người từng trải, lấy tư cách người giám hộ của cô, hắn cảm thấy, cần phải nói chuyện với cô một chút về cuộc đời của cô, cuộc sống của cô. . . . . .
Lan và Kim Na Na biết điều ra khỏi căn phòng, trong lòng Tần Mặc che giấu quá nhiều chuyện, đúng lúc tìm người tới lắng nghe một chút.