Chương 91: Chỉ có tiến không có lùi
Không khí bên trong phòng bệnh lâm vào trầm mặc, Lam Thiệu Đường không chút nào bị ảnh hưởng bởi Lam Vụ Vũ, vẫn như cũ nói: " Không phải con thích Tiểu Mặc sao? ba là người nhìn Tiểu Mặc lớn lên, ba cũng thích con bé!"
Tần Mặc nhìn khuôn mặt dối trá của Lam Thiệu Đường, thật muốn xông tới kéo da mặt của ông ta xuống, xem rốt cuộc ông ta có bao nhiêu cái mặt nạ. Lần trước, cô xui xẻo dính vào bẫy của ông ta, nếu không phải Phong Thần kịp thời chạy tới, khẳng định Lam Thiệu Đường sẽ lấy chuyện kia ra để uy hϊế͙p͙ cô.
"Hôm nay thật náo nhiệt nha!"
Một tiếng nhạo báng xuất hiện từ ngoài cửa, Tần Mặc vui mừng nhìn sang, sự xuất hiện của anh khiến cô có cảm giác an toàn, lại cho cô tràn đầy hi vọng. Trong ánh mắt của cô tràn ngập tin cậy, khiến nụ cười bên khóe miệng Phong Thần không tự chủ hiện lên.
Bây giờ bọn họ là sóng vai chiến đấu, thiếu một người cũng không thể!
"Lam Bang chủ, nghe nói gần đây ngài gặp phải phiền toái lớn, thế nào? Giải quyết xong rồi hả ?"
Giọng điệu của anh nghe thế nào cũng giống như đang hả hê, tiếng chê cười kia khiến sắc mặt Lam Thiệu Đường khẽ đổi. Xem ra bản lĩnh gây chuyện của Tư Đồ Kiều, có tiến bộ rất cao.
"Chỉ là một vấn đề nhỏ, không cần cháu quan tâm."
Giọng của Lam Thiệu Đường âm trầm, làm sao ông không biết, lần này chính là do Phong Thần gây rối! Không chỉ để ông tổn thất một khoản tiền lớn, mà còn rước lấy kẻ thù.
Ánh mắt của ông nhìn Phong Thần, phía trong mang theo tia nguy hiểm, Phong Thần đứng cùng bên với Tần Mặc, có cậu ta, chuyện mình làm sẽ có thêm một tầng trở ngại!
Trong mắt lóe lên một tia âm độc, ông phải đá văng ra viên đã chướng ngại vật này, mới có thể hoàn toàn lật ngã Tần Thọ Diệp!
"Tiểu Mặc đã có tôi lo, Lam Bang chủ vẫn nên đưa ý định đặt lên sự vụ trong bang đi, dù sao tôi cũng là theo vị hôn phu của Tiểu Mặc, tôi sẽ không nhìn cô ấy phải chịu khi dễ, ngài cứ yên tâm thôi."
Phong Thần ở ngoài cửa nghe hồi lâu, lão hồ ly này là muốn cho Lam Vụ Vũ cưới Tần Mặc, sau đó không phí sức lực thu sạch thế lực của nhà họ Tần vào trong túi.
Người của anh, làm sao có thể để cho kẻ khác cướp đi?
Vòng bàn tay qua eo nhỏ của tần Mặc, anh cười đến vô cùng cưng chiều, cũng là cảnh cáo đối với Lam Thiệu Đường.
"Vậy thì ta chờ uống rượu mừng của hai đứa rồi!"
Âm độc trong mắt Lam Thiệu Đường hiện ra, rượu mừng? Vậy thì ông nhất định sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ thật tốt, chúc mừng bọn họ, cho bọn họ cả đời đều khó mà quên được!
Sau đó, ông tìm lý do, rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, ánh mắt của ông bình tĩnh rơi vào trên người của Phong Thần, cuối cùng lộ ra một nụ cười cực kỳ lãnh khốc.
Trời dần dần tối, Tần Thọ Diệp nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Tiểu Mặc, nhanh trở về thôi."
Tần Mặc gật đầu, cùng phong thần đi ra bệnh viện, dọc theo đường đi, Tần Mặc trầm mặc không nói, hình như cô càng ngày càng lệ thuộc vào Phong Thần rồi.
" Gần đây em luôn cau mày, thế này không tốt."
Tần Mặc quay đầu, thấy tâm tình Phong Thần không tệ, "Em rốt cuộc vẫn phải để anh bảo vệ, anh có cảm thấy mệt mỏi hay không?"
"Không, ngược lại, anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu."
Là một người đàn ông, bảo vệ phụ nữ của mình, đó là chuyện đương nhiên, chỉ là, nếu như cô cũng nghĩ muốn bảo vệ anh, anh cũng rất vui lòng tiếp nhận. Dù sao, phái nữ hiện nay không thể so với người thời cổ đại, bây giờ họ có thể phân cao thấp với đàn ông. Không cần cả ngày ở trong nhà, thậm chí làm nhiều việc so với đàn ông càng tốt hơn.
Lúc về đến nhà là buổi tối, Tư Dung được người trong nhà đón về, đám hàng hóa kia đều được trả lại cho người mua.
Nhà họ Hàn, kể từ khi cậu hai vào tù, phe của cậu cả liền thuận lợi phất cao, nhưng thế lực Hàn Thu cũng không phải là nhỏ bé yếu kém, có thể cùng ông ta đối kháng.
Hàn Thu một mực âm thầm điều tr.a việc của ba anh, gần đây bắt đầu có chút tiến triển, sòng bạc kia chính là địa bàn của Lam Bang, lần đó, ba anh thua hơn năm trăm vạn, thiếu nhà cái một khoản nợ. Sau đó bị bác cả giật giây, lén lút bán hàng hóa ra ngoài, ba anh cần dùng tiền gấp, tất nhiên không nghĩ quá nhiều, cho nên mới lọt vào trong bẫy của bác cả.
Đến bây giờ Hàn Thu vẫn chưa tr.a được ngọn nguồn của khoản tiền kia, giống như nó tự nhiên xuất hiện, sau đó sung công, làm quỹ quốc gia.
Tắt máy vi tính, Hàn Thu đi ra cửa phòng, khi đi ngang qua thư phòng thì dừng bước, bên trong vẫn sáng đèn, lại không có một bóng người. Anh kỳ quái đi vào, quỷ thần xui khiến, anh nhìn máy vi tính một hồi lâu, sau đó bước chân chuyển động đi tới.
Trực giác nói cho anh biết, nơi này nhất định có ẩn dấu bí mật gì đó, con ngươi sau kính sau lóe lóe, mặt ngoài những Email này nhìn vào cũng không có gì kỳ quái, nhưng người gửi đi đều khác nhau.
Lúc này, cạnh cửa truyền đến tiếng vang, anh khôi phục lại hình ảnh, trốn vào nhà cầu trong thư phòng.
Tiếng bước chân vang lên, ngừng lại ở nhà cầu bên, Hàn Thu nín thở tập trung, chỉ nghe tiếng bước chân tiếp tục vang lên, đi đến trước bàn.
Qua mấy phút, chỉ nghe bên ngoài "Cạch" một tiếng, Hàn Thu từ khe cửa nhìn thấy đèn trong thư phòng đã tắt, ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Hàn Thu không kịp chờ đợi ra ngoài, mở máy vi tính ra lần nữa, thế nhưng một bức thư bưu kiện cũng không có, mới vừa bị người kia thủ tiêu hoàn toàn. Anh nhíu mày, người vừa rồi là ai đây?
Trong thư giống y hệt như ngôn ngữ mật mã, nhưng biểu thị cho cái gì chứ ?
Anh lâm vào trầm tư, bất chợt, tring thư phòng tối om lập tức sáng lên, Hàn Thu kinh ngạc. Cửa thư phòng bị đẩy ra, đứng ở ngoài cửa, là Hàn Trữ cũng đang kinh ngạc.
"Thu, đã muộn rồi sao còn chưa ngủ?"
Bộ dáng Hàn Trữ giống như là vừa tỉnh ngủ, Hàn Thu hạ thấp cảnh giác, "Đúng vậy, tôi thấy máy vi tính trong thư phòng mở ra, liền đi vào xem một chút."
Hàn Thu tắt máy vi tính, ra khỏi thư phòng, như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Trữ. Người vừa rồi, là Hàn Trữ sao? Hiện tại chính mình bị cậu ta phát hiện ra, bứt dây động rừng rồi.
"À, tôi đi rót cốc nước, sớm nghỉ ngơi đi."
Hàn Trữ cầm cốc nước về phòng của mình, Hàn Thu vẫn đứng ngoài thư phòng, cúi đầu suy tư một lát, không hiểu được. Nhìn bộ dạng Hàn Trữ, không giống như đang nói láo, vậy người vừa rồi sử dụng máy tính này, nhất định chính là bác cả!
Ánh mắt của anh thoáng qua một tia sáng tỏ, anh trở về phòng, bác cả nhất định không thoát khỏi liên quan đến số tiền tham ô kia, Hàn Thu quyết định ngày mai đi dò xét đến cùng.
Mà Hàn Trữ vừa mới vào phòng, trong một khắc kia Hàn Thu đóng cửa, lại đi ra, vẻ mặt của anh có chút phức tạp.
Một đêm này, bên trong nhà họ Hàn sóng gió sự nảy sinh, ngoài phòng cây bị gió thổi uốn cong, gần như là bị bẻ gảy, khí thế hung hãn này, rõ ràng chính là mang theo ý đồ ngọc đá cùng vỡ.
Hàn Trữ cả ngày nhìn chằm chằm hướng đi của bác cả mình, Hàn Bằng, cũng chính là ba của Hàn Trữ, cậu cả của Phong Phần, cả ngày cũng không có cử động khác thường.
Chẳng lẽ là anh phán đoán sai?
Thời điểm Hàn Thu đang muốn buông tay, Hàn Bằng nhận được một cú điện thoại, Hàn Thu nghe trộm địa điểm ước định của bọn họ. Người bên đầu điện thoại kia, hình như giọng nói đã được xử lý qua máy móc, nghe không ra là nam hay nữ.
Đó là một khách sạn do một hội viên làm ra, vừa đúng Hàn Thu cũng là hội viên nơi này, một đường bám theo Hàn Bằng đi tới phòng ăn. Hai người kia hẹn ở trong một căn phòng, Hàn Thu chỉ có thể ở phòng sát vách, chờ đợi thời cơ.
Gần lúc mười giờ Hàn Bằng rời đi, trong lòng kỳ quái, bác cả không đi cửa chính, ngược lại rời đi từ cửa sau của khách sạn. Đến một hẻm nhỏ, Hàn Bằng dừng bước, giống như biết có người đi theo sau lưng, "Hàn Thu, không cần đi theo, ra ngoài đi!"
"Bác cả, khoản tiền kia có phải có liên hệ với bác hay không?"
Hàn Thu thấy bị ông ta phát hiện, cũng không tránh, hoặc là, ngay lúc đầu ông ta đã biết anh đi theo ông ta rồi. Anh thu lại thần sắc, vẻ mặt viết đầy nghi vấn.
"Mày đoán vô cùng chính xác, đó chính là cái bẫy tao làm cho ba của mày, nó thì cái gì cũng tốt, nhưng lại thích đánh bạc! Tao chính là lợi dụng điểm này, trừ khử đi nó."
"Chẳng lẽ bác chính là. . . . . ."
Hàn Thu lúc chợt nghĩ đến việc Phong Thần đề cập với anh, bên trong nhà họ Hàn có người cấu kết với người ngoài, một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, anh lui về phía sau mấy bước. Hàn Bằng lại cười: "Mày nghĩ muốn đi? Không có cơ hội rồi !"
Sau lưng xuất hiện mấy tên áo đen, Hàn Thu bị vây khốn ở giữa, trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, bóng người màu đen phản xạ ở trên mặt tường.
Bóng người qua lại, trộn lẫn vào nhau không phân biệt ra kẻ nào, từng tiếng kêu rên truyền ra, trong bóng tối, vẩy ra chất lỏng dính ướt mặt đất, giống như dòng sông nhỏ chảy quanh co.
Mùi máu tanh dần dần phiêu tán, Hàn Bằng rút máy nghe lén dính trên điện thoại di động ra, ném xuống đất, hơi thở Hàn Thu yếu dần, ánh mắt tan rã nhìn máy nghe lén bị giẫm bể.
Thì ra là. . . . . . Thì ra là ông ta đã sớm biết, cơ thể Hàn Thu bị đồ sắc bén đâm thủng, nhiều chỗ bị thương, khuôn mặt tím tím xanh xanh từng khối từng khối, đã nhìn không rõ diện mạo vốn có.
Anh thù hận nhìn Hàn Bằng, ngón tay mở mở, lại vô lực nói gì đó. Máu đỏ sậm theo đường bị cắt rách chảy xuôi xuống nền đất, anh cảm giác thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, khuôn mặt người dữ tợn trước mắt mơ hồ đi.
"Nhóc con, cùng tao đấu, mày còn kém xa lắm!"
Hàn Bằng âm ngoan cười, không ai có thể tranh vị trí gia chủ cùng ông!
Trăng sáng giống như biến thành màu đỏ, Hàn Thu nhìn Hàn Bằng rời đi, dùng hết tất cả hơi sức, ngón tay lấy máu viết hai nét, rồi không hề động nữa.
Màu trắng, xung quanh đều là màu trắng, không khí lạnh lẽo tràn đầy cơ thể, mùi vị nước sát trùng như trở thành thuốc độc vô hình, tê dại thần kinh con người, ngay cả hô hấp cũng biến thành nặng nề.
Đèn trước phòng màu đỏ đang chờ sáng lên, dường như là màu trắng trong, duy nhất chỉ có màu đỏ tươi. Đây giống như là một niềm hy vọng, cũng như một loại tuyên bố, thời khắc sống ch.ết, chỉ là một cái chớp mắt.
Phong Thần và Tần Mặc nhận được tin lập tức đến bệnh viện, thấy mẹ Hàn Thu chờ ngoài cửa phòng giải phẩu, mang theo mước mắt, vẻ mặt hết sức tiều tụy. Mà Tư Dung sau đó chạy đến, sắc mặt cũng không dễ xem được bao nhiêu.
"Tại sao có thể như vậy. . . . . . Hôm qua anh ấy còn rất tốt, tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Tư Dung không dám tin, ngày hôm qua cô và anh còn điện thoại cho nhau, tâm sự với nhau, hôm nay, anh đã bị đẩy vào phòng giải phẩu, sống ch.ết chưa biết.
" Hiện tại Thu như thế nào?"
Cuối cùng Hàn Trữ và Hàn Bằng chạy tới, Hàn Trữ chân mày nhíu thật chặt, vẻ mặt căng thẳng.
"Vẫn chưa biết, đã rất lâu rồi. . . . . ."
Tư Dung lo lắng chờ ở ngoài cửa, sau gần năm tiếng cấp cứu, bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật mệt mỏi đi ra từ trong phòng.
Vô cùng may mắn chính là, Hàn Thu kịp thời đưa đi cấp cứu, mạng được cứu trở lại, nhưng não bởi vì thời gian dài khuyết dưỡng, nên có thể dẫn đến cả đời hôn mê, có thể nói chính là sống đời người thực vật.
Mẹ Hàn Thu vừa nghe, lập tức ngất đi, sống đời người thực vật, chỉ so với người ch.ết nhiều một hơi mà thôi, vẫn chưa tỉnh lại, không ch.ết được. . . . . .
Trên mặt Tư Dung một mảnh xám trắng, cô giống như mất đi linh hồn, ngây ngốc đi theo y tá đến phòng bệnh. Người trên giường bệnh nằm ở chỗ, có hô hấp, có nhịp tim, nhưng sẽ không nói với cô nữa, sẽ không dùng giọng cưng chìu nói với cô : "Anh trói chặt em cả đời."
Đột nhiên cô quỳ xuống bên giường, nước mắt không nghe lời rớt xuống, anh ưu tú như vậy, yêu thương cưng chiều mình như vậy, tại sao, tại sao cứ ngủ mãi chứ? !
Phong Thần và Tần Mặc đi tới phòng bệnh, thấy Tư Dung khóc đau lòng, cũng không nhẫn tâm đi vào quấy rầy cô.
"Chúng ta đi đến nơi xảy ra vụ án nhìn một chút đi!"
Tần Mặc đề nghị, Phong Thần nhìn đồng hồ, "Còn có mấy tiếng nữa là trời sáng lên, chúng ta đi về trước."
Tần Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Dung, cô ấy nắm tay Hàn Thu, vô cùng khẩn trương lo lắng, hình như là khóc mệt, cô lẳng lặng nằm ở bên người Hàn Thu, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bảo vệ người mình yêu mến.
Bàn tay tràn đầy ấm áp của Phong Thần truyền cho cô sự ấm áp, cô theo bản năng mà lo sợ, Tư Dung mất đi Hàn Thu đau lòng như vậy, thế thì cô. . . . . . Nếu như có một ngày, Phong Thần cũng gặp cảnh ngộ bất trắc, cô nên làm cái gì?
Cô nắm chặt tay Phong Thần, móng tay đâm vào da tay của anh, làm Phong Thần cảm thấy đau nhè nhẹ :"Đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
Lời hứa của anh khiến Tần Mặc an tâm, nhưng người có phúc họa khó lường, kẻ xuống tay lần này không chọn trúng Phong Thần, như vậy về sau thì sao?
Trời dần dần phát ra ánh sáng, hiện trường Hàn Thu xảy ra chuyện bị niêm phong lại, trước đó Phong Thần đi chào hỏi những người có chức vụ, cho nên thời điểm hai người đi tới hiện trường không có trở ngại.
Bốn phía có dấu vết đánh nhau, vết máu trên đất đã khô thật lâu, nhưng Tần Mặc có thể tưởng tượng, cảnh tượng đánh nhau lúc ấy kịch liệt và thê thảm đến thế nào.
Án kiện như vậy, một năm có rất nhiều, muốn kiểm chứng, chính là mò kim đáy biển. Nơi này vừa không có Camera hay các loại thiết bị, góc lại hẻo lánh như vậy, muốn tìm ra hung thủ càng thêm khó khăn.
Đồ dùng trên người Hàn Thu bị mất, khiến người ta cảm thấy đối phương ra tay vì tiền, nhưng lúc Phong Thần nhìn thấy trên mặt đất có một chữ "người" (人) thì anh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.