Chương 8: Lên đường đến Ý
Trở lại thư phòng, Nguyệt Độc Nhất ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau bàn đọc sách, vẻ mặt của anh lạnh nhạt nhìn Huyền Dịch đưa báo cáo tới, so với anh, những người khác lại ngồi tương đối thoải mái.
“ Xem ra tâm trạng của Thiếu chủ không tệ.” Thủy Bách Thiên đẩy gọng kính trên mũi nói.
Thanh Á liếc mắt nhìn Nguyệt Độc Nhất, anh cảm thấy rất kì quái. “Sao tôi lại nhìn không ra.” Anh ta rất muốn học tập bản lĩnh quan sát tâm trạng Thiếu chủ của Thủy Bách Thiên, thì ra đây là nguyên nhân, anh ta luôn bị con bạch hồ ly này đem ra làm bia đỡ đạn, mỗi khi tâm tình của Thiếu chủ không tốt sẽ đưa anh ta ra chịu ch.ết, dù sao thì bộ dạng của Huyền Dịch vẫn luôn là bộ dạng đó, Thiếu chủ lạnh nhạt, Huyền Dịch càng lạnh nhạt hơn, còn Chu Nhan là phụ nữ thì không tính.
Ánh mắt của Thủy Bách Thiên vẫn dịu dàng như cũ, nhưng Thanh Á vừa đúng lúc quay đầu lại đã nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ mắt anh ta, môi mỏng đẹp mắt của Thủy Bách Thiên có chút nhếch lên: “Không biết lát nữa khi Thiếu chủ nghe một tin tức tâm trạng có thể tốt như cũ hay không.”
Cái mông Thanh Á không tự chủ mà dời sang bên cạnh một tấc, cái con bạch hồ ly này đáng sợ quá đi, ngay cả Thiếu chủ anh ta cũng dám đem ra đùa, anh thà đắc tội Thiếu chủ, nhiều nhất cũng là tới căn cứ làm cu li vài ngày, nếu đắc tội con bạch hồ ly này, ngay cả xương cốt anh ta cũng không chừa cho một cây đem về.
Huyền Dịch đã báo cáo xong, thong thả trở lại ngồi lên sô pha, trên khuôn mặt cương nghị anh tuấn vẫn lạnh lùng như cũ, Thủy Bách Thiên dịu dàng cười với anh ta, mắt của Huyền Dịch khẽ nâng một cái nhìn anh, rồi tìm chỗ ngồi cách xa anh ta ra nhất liền ngồi xuống, Thanh Á cảm thấy Huyền Dịch hiểu được, cách xa động vật nguy hiểm ra là tốt.
“Thiếu chủ, tin tức từ nước Ý truyền tới, Louis tiên sinh bị thương.”
Nghe được tin tức mắt của Nguyệt Độc Nhất liền trở nên lạnh băng, ai có thể làm chú Louis bị thương được: “Bắc Đường Quyết của bang Tàn Lang?”
“Ai!” Cảm nhận được hơi thở, Huyền Dịch phản xạ có điều kiện phóng phi đao ra. Cùng lúc đó phi đao trong tay của Thủy Bách Thiên cũng bay ra, hai cây đao giao nhau trên không trung, đụng vào chóp mũi của Trình Trình, rồi rơi xuống đất.
Cô thề cô không phải muốn nghe lén, chỉ là dúng lúc đi ngang qua, thật sự chỉ đi ngang qua, không biết nếu cô giải thích bọn họ có thể chếp nhận hay không, nhìn hai cây phi đao nằm trên mặt đất, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu không phải có người kịp ngăn lại, chắc giờ này cô đã ch.ết không nhắm mắt.
“Ha ha, lần sau đối với con gái anh phải dịu dàng một chút.” Thủy Bách Thiên liếc nhìn Huyền Dịch, lần này ngay cả mí mắt anh ta cũng không động.
“Lại đây.”
Lão đại lên tiếng thì không thể không làm được. Đây là đạo lý mà Trình Trình mới rút ra, nhưng lại nghĩ tới hôm qua mình đem lão đại ăn sạch, mặt cô liền nóng lên.
Đi tới bên cạnh Thủy Bách Thiên, anh ta liền nhường đường cho cô, Trình Trình đối với người đã cứu mạng mình, nên có chút cảm kích anh, không ngờ anh ta lại giả vờ vô ý: “Trình Trình tiểu thư bị bệnh à, sao mặt lại đỏ như thế ,lại còn mặc đồ dày như vậy?”
Trình Trình ngẩng đầu theo bản năng, trên cổ của cô đều là dấu hôn, cô rất vất vả mới tìm được một cái áo cao cổ mặc vào, mặc dù giờ là mùa xuân nhưng thời tiết đã nóng lên, thấy Thủy Bách Thiên cười như không cười với cô, cô uất ức làm một hành động vĩ đại nhất của cuộc đời, cô ghét anh ta! Cô đi tới bên cạnh Nguyệt Độc Nhất, để anh kéo cô ngồi lên đùi của anh, anh thật không coi ai ra gì, Trình Trình giãy dụa thân người, bỗng nhiên bị Nguyệt Độc Nhất ngăn lại, anh nói thầm vào tai cô: “Đừng cử động! Mặc dù tôi rất thích em chủ động, nhưng bây giờ không được.”
Nghe thấy âm thanh của anh có chút khàn khàn, thân thể Trình Trình cứng lại, máy móc quay đầu: “Việc đó…..Ngày hôm qua…..Tôi không phải cố ý…”
Nét mặt buồn cười của cô vĩnh viễn xem không chán, tâm trạng của Nguyệt Độc Nhất trở nên không vui: “Em nói vậy nghĩa là không muốn chịu trách nhiệm với tôi?”
Khụ khụ…Không phải về điểm này trong chuyện nam nữ, phụ nữ đều bị thua thiệt ư, sao cô vừa bị thua thiệt mà còn phải chịu trách nhiệm, nhưng là…….Chịu trách nhiệm?
“Khụ khụ…. Chúng ta chỉ nên thảo luận chuyện hòa bình thế giới thôi.” Lời nói không trải qua suy nghĩ được thốt ra.
“Ha ha.” Thủy Bách Thiên cười ra tiếng.
“Phốc!” Nước trà trong miệng Thanh Á bị phun ra ngoài.
Huyền Dịch liếc anh ta: “Bẩn quá.”
Trong mắt của Nguyệt Độc Nhất cũng mang ý cười, buồn cười thật, muốn cùng với người buôn bán vũ khí số một số hai thế giới thảo luận chuyện hòa bình thế giới? Nếu vậy thì để anh ăn không khí mà sống à.
Biết mình lại phạm sai lầm, Trình Trình có cảm giác tại sao mình lại luôn như vậy….ở trước mặt người đàn ông này mà chập mạch: “Trình Vũ nhà chúng ta đâu?” Nói chuyện khác! Nói sang chuyện khác!
“Cha dẫn nó đi công viên Hải Dương rồi.”
“Ừ.”
Một người hỏi một người trả lời, trong phòng yên tĩnh trở lại, Trình Trình cảm thấy da đầu cô đang tê dại, đàn ông không phải là động vật đáng yêu, cô rất nhớ vi khuẩn của cô, kính hiển vi của cô.
“Em trở về phòng thu xếp hành lí đi.”Không biết đã qua bao lâu, Nguyệt Độc Nhất mở miệng nói chuyện.
“Lại nữa! Đi đâu?” Ánh mắt của Trình Trình sáng lên, “Tôi có thể về nhà?”
“Đến Ý.”
Nguyệt Độc Nhất vừa mở miệng đã làm tan ánh sáng của Trình Trình, cô liền chu miệng, vừa ra khỏi phòng liền dùng âm thanh chỉ có mình nghe được mà mắng: “Đồ độc tài!”
Ba chữ kia truyền vào tai của tất cả người đàn ông có mặt trong phòng không sót một chữ nào.
“Phốc!” Thanh Á không nhịn được mà phun thêm một ngụm nước nữa, Huyền Dịch ghét bỏ nhìn anh ta một cái, anh đang suy nghĩ sau này nên dựa vào Thủy Bách Thiên có lẽ sẽ an toàn hơn.
Thủy Bách Thiên cười ha ha, tốt bụng nhắc nhở: “Thiếu chủ, nghe nói Tạ Tư Lệ cũng ở Ý.”
Xong rồi xong rồi, bạch hồ ly nhạo báng Thiếu chủ công khai, Thanh Á đổ mồ hôi hột thay Thủy Bách Thiên. Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng nhìn Thủy Bách Thiên một cái, sau đó không lạnh không nhạt phân phó: “Huyền Dịch, thông báo cho Chu Nhan bỏ chuyện đang làm đi, lập tức đến Ý gặp tôi.”
“Dạ!” Huyền Dịch lập tức lấy điện thoại ra.
Nguyệt Độc Nhất cũng không để ý đến Thủy Bách Thiên ngồi bất động, anh chậm rãi bước ra khỏi thư phòng.
Thanh Á bưng ly trà chậm rãi đến bên cạnh Thủy Bách Thiên, thở dài nói, ánh mắt giết người! Cái gì gọi là ánh mắt giết người! Anh đồng tình xoa đầu Thủy Bách Thiên rồi đem ly trà đã uống xong đặt vào tay anh ta, liền lắc đầu đi ra khỏi phòng, haizz, đứa trẻ đáng thương.
“Thiên Thủy cũng sẽ đi Ý.”
Không biết là vô tình hay cố ý, Huyền Dịch bổ sung câu nói sau cùng, sau đó cúp điện thoại, giẫm chân anh ta một cái, nhìn như không nhìn Thủy Bách Thiên một cái, sau đó cũng đi ra.