Chương 14: Tác dụng phụ của chất độc

Trong phòng y tế của tổ chức Nặc, Trình Trình đang bị hôn mê liền được tiến hành các loại kiểm tra, sau đó tất cả các báo cáo được đem tới cho Nguyệt Độc Nhất, sau khi đọc xong sắc mặt anh liền âm trầm rất đáng sợ, báo cáo cho thấy cơ thể của Trình Trình rất bình thường, nhưng ngoại trừ việc cô đang bị sốt ra. Nguyệt Độc Nhất liền nhìn sang Thủy Bách Thiên, Thủy Bách Thiên mỉm cười vô tội: “Thiếu chủ, với loại kết quả này thì chỉ có hai tình huống thôi, một là dụng cụ kiểm tr.a có vấn đề, nhưng mà khả năng này chỉ có tỉ lệ là 0.1%, loại thứ hai chính là Trình Trình tiểu thư tạm thời không có nguy hiểm gì hết, chỉ có thể chờ cô ấy tỉnh lại mới biết được.”


Sang đến ngày thứ hai, Trình Trình đang được Nguyệt Độc Nhất ôm trong ngực đã tỉnh lại, tròng mắt của cô liền vụt sáng, rồi cô cắn ngón tay quan sát căn phòng xa lạ này, ánh mắt tràn đầy uất ức của cô lúc này trông giống như một chú nai con dễ thương, trên lông mi là nước mắt chỉ chực rớt xuống. Cô bỗng nghe được trên đỉnh đầu của mình là âm thanh lạnh lẽo: “Không được khóc!”


Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng anh ta thật hung dữ, bởi vì tò mò và sợ hãi mà nước mắt được nuốt trở về, muốn khóc cũng không được, cô liền nức nở nói: “Anh là ai, đối với người ta hung dữ như vậy làm cái gì!”


Ánh mặt của Nguyệt Độc Nhất liền tối sầm lại, thấy dáng vẻ đáng thương của cô anh lại mềm lòng: “Biết đây là đâu không?”
Trình Trình lắc đầu.
“Nhớ tên của tôi không?”
“Không biết.”
“Có biết tên của em không?”
Trình Trình nghĩ một chút, rồi lắc đầu.


“Tôi là Nguyệt Độc Nhất, tên của em là Trình Trình.”
Trình Trình chỉ vào Nguyệt Độc Nhất: “Nguyệt Độc Nhất?” Sau đó cô lại chỉ vào chính mình, “Trình Trình?”
“Nguyệt Độc Nhất, Trình Trình.”
“Nguyệt Độc Nhất, Trình Trình.”


“Độc Nhất, Trình Trình.” Giống như phát hiện ra trò chơi mới, Trình Trình cứ lặp đi lặp lại động tác này.
“Đúng vậy.”


available on google playdownload on app store


Trình Trình mỉm cười rất vui vẻ, anh nghe được tên của mình bị một giọng nói ngọt ngào gọi, tâm trạng của anh đang giận dữ, nhưng bị lúm đồng tiền của Trình Trình lây sang Nguyệt Độc Nhất, anh không tự chủ mà nhếch miệng cười.


Nguyệt Độc Nhất liền đứng dậy mặc quần áo, anh đưa quần áo cô, chờ anh mặc xong rồi cô vẫn còn đang đấu tranh với chiếc quần dài của mình, Nguyệt Độc Nhất liền cầm lấy, thay cô mặc vào, sau đó cài lại nút áo sơ mi cho cô.


“Độc Nhất là người tốt, Trình Trình quyết định thích anh.” Trình Trình liền lớn tiếng tuyên bố, vì anh ta đã giúp cô mặc được cái quần mà nửa ngày cô vẫn chưa mặc xong.


Nguyệt Độc Nhất liền ngẩng đầu nhìn Trình Trình chăm chú, Trình Trình nghiêng đầu, tròng mắt cô trong suốt, sau đó cũng học từ anh mà nhìn anh chăm chú, sau đó cô hôn vào má anh một cái, động tác của cô liền làm anh ngây ngẩn cả người.
“Thật là thích.” Trình Trình cười khanh khách.


Nguyệt Độc Nhất đứng dậy sờ sờ vào đỉnh đầu của cô, thản nhiên nói: “Rất tốt.”


Sau đó anh gọi Thủy Bách Thiên vào, cùng với Thanh Á và Huyền Dịch nữa, Trình Trình đang nằm trên ghế dựa, cô nhìn người đàn ông đang kiểm tr.a cho mình, ánh mắt liền nhìn sang Nguyệt Độc Nhất, chờ mãi cho đến lúc kiểm tr.a xong, cô không chờ được liền mở miệng: “Độc Nhất, ôm.”


Nguyệt Độc Nhất bình thản đi qua ôm cô, để cô dựa vào ngực mình, Trình Trình cảm thấy an toàn liền quay đầu nghịch ngón tay của cô, Nguyệt Độc Nhất bảo Thủy Bách Thiên báo cáo kết quả.


“Trước mắt thì ngoại trừ cô ấy đang sốt nhẹ ra thì không có gì đáng lo cả, cái mà chúng ta đang thấy có lẽ là ý thức đang trở về thời kì trẻ con.”


“Như vậy mà cũng được sao?” Thanh Á cảm thấy tò mò nên nhìn Trình Trình chằm chằm, cảm thấy có người nhìn mình, Trình Trình liền ngẩng đầu rồi cười với Thanh Á, ngay lập tức Thanh Á bị nụ cười kia làm cho mê mẩn, liền bị Nguyệt Độc Nhất liếc một cái sau đó anh lập tức quay đầu ho khan mất tự nhiên. “Chúng ta nên truy tìm tung tích của Bắc Đường Quyết rồi tr.a hỏi hắn, hỏi Thủy Bách Thiên thử xem sao.”


Thủy Bách Thiên đẩy mắt kiếng một cái, liền cười nói: “Thanh Á, anh không cần truy tìm Bắc Đường Quyết đâu.”
“Là sao?”
“Nghĩa là ý thức của anh bây giờ phải giống như của Trình Trình tiểu thư.” Huyền Dịch lạnh lẽo liền mở miệng tốt bụng giải thích giùm anh.


“Thiếu chủ, bọn họ khi dễ tôi kìa.” Thanh Á không nhịn được , mắt anh rưng rưng tố cáo họ, nét mặt tức cười này liền chọc cho Trình Trình bật cười.


“Trình Trình quyết định sẽ thích anh.” Anh ta thật là khôi hài. Trình Trình lại lớn tiếng bày tỏ quyết tâm một lần nữa, liền khiến cho Thanh Á cảm thấy chột dạ: “Cảm ơn Trình Trình tiểu thư đã quan tâm, nhưng mà tiểu thư đừng thích tôi thì hơn.” Không thấy vị lão huynh đằng sau cô đang có bộ mặt như muốn nuốt sống tôi sao.


“Tại sao Trình Trình tiểu thư lại không thích tôi và Huyền Dịch, chỉ thích mình Thanh Á vậy?” Thủy Bách Thiên liền đổ thêm dầu vào lửa.


“Không thích, người kia quá lạnh lùng không đáng yêu chút nào.” Trình Trình liền chỉ vào Huyền Dịch, “Bên ngoài thì anh cười nhưng trong lòng thì không cười thật quá giả dối.”


Thủy Bách Thiên liền ngây ngẩn cả người, chuyện này mặc dù ai cũng biết, nhưng không ai dám nói thẳng ra trước mặt anh, Trình Trình cô quá thành thật rồi, thực là đáng yêu, Thanh Á đang đau bụng vì cố nén cười, sau đó liền dứt khoát ôm bụng cười lăn lộn trên sô pha, Bạch hồ ly à, cuối cùng thì anh cũng có ngày này! Sau khi sững sờ một chút, Thủy Bách Thiên liền lấy lại phong độ để bày ra dáng vẻ lịch thiệp: “Cám ơn Trình Trình tiểu thư đã khen ngợi đúng trọng tâm.”


Trong đầu Trình Trình đều là dấu chấm hỏi, rõ ràng cô nói với người đàn ông kia rằng anh ta là người không tốt, tại sao anh ta không giận mà còn cảm ơn cô nhỉ, cô liền ngẩng đầu nhìn lên Nguyệt Độc Nhất: “Người đàn ông kì quái.”


“Phốc!” Thanh Á mới vất vả ngồi dậy liền lăn xuống sô pha mà cười tiếp.


Trán của Thủy Bách Thiên co quắp lại, liền bất đắc dĩ lấy ra ống tiêm, Trình Trình tiểu thư đang sốt nhẹ nên cần phải tiêm thêm một mũi nữa, vừa nhìn thấy ống tiêm thì Trình Trình đang nằm trong ngực của Nguyệt Độc Nhất bèn phản ứng kịch liệt: “Tôi không muốn tiêm, không được tiêm cho tôi!”


Nguyệt Độc Nhất cho là cô chỉ là đơn thuần sợ đau mà thôi: “Ngoan nào, không đau đâu.”
Mặt của Thanh Á liền đen lại, Thiếu chủ không cần mang khuôn mặt nghiêm túc như vậy mà an ủi người khác được không.


“Độc Nhất, Trình Trình không muốn bị tiêm.” Ở bên kia, Trình Trình khóc ngày càng to, bộ dạng của cô tỏ ra sợ hãi, trong lòng của Nguyệt Độc Nhất cũng không muốn để cho Thủy Bách Thiên thu hồi ống tiêm lại: “Đừng khóc, Trình Trình nói cho tôi biết tại sao em lại sợ tiêm như vậy?”


Trình Trình liền liên tục lắc đầu, cô khóc quá nhiều rồi nên có chút chóng mặt.
“Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, có lẽ cô ấy đã trải qua chuyện đáng sợ, có thể dùng phép thôi miên một chút xem sao.”
“Thiếu chủ, máy chủ bị đã virus xâm nhập.” Ngoài cửa có người thông báo.


Bọn họ lập tức chạy đến phòng máy, Thanh Á liền thấy các màn hình tối đen như mực, ánh mắt bất cần đời của anh liền trở nên sắc bén, mười ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, trên màn hình dần hiện lên vài chữ, Nguyệt Độc Nhất liền bảo Thanh Á ngừng tay lại.


“Nguyệt Độc Nhất, đối với quà tặng của tao mày có hài lòng không? Mặc dù thuốc mới tạo ra đã thất bại, nhưng không ngờ lại hiệu quả ngoài ý muốn, hưởng thụ cho tốt đi, Nguyệt Độc Nhất.”


“Thanh Á, tất cả thành quả nghiên cứu của bang Tàn Lang đều ở trong máy chủ, xem thử có cách nào điều chế thuốc giải không?” Thủy Bách Thiên nắm chặt thời điểm liền nói.
Mười ngón tay của Thanh Á liền bắt đầu hành động, mười phút sau anh cau mày dừng lại, Nguyệt Độc Nhất hỏi: “Thế nào?”


“Bọn chúng biết chúng ta sẽ theo dõi, nên đã tăng cường phòng ngự, cần có thời gian để tìm.” Vào lúc anh đang suy tính sẽ làm như thế nào, một đôi bàn tay mảnh khảnh thon dài bắt đầu làm thay công việc của anh.


Một phút đồng hồ sau Trình Trình đang cắn bánh sừng bò liền nhìn về phía Thanh Á mà cười ngọt ngào: “Anh xem này.”
Thanh Á liền sững sờ trong chốc lát, liền nắm chặt thời điểm mà gõ trên bàn phím, anh ta quên mất Trình Trình tiểu thư chính là một thiên tài.


“En làm rất tốt.” Nguyệt Độc Nhất liền xoa đầu cô, được khen nên Trình Trình có chút vui vẻ, đem cái bánh mà mình đang ăn đưa cho anh: “Ngon lắm đó.”
Anh liền há miệng cắn một cái, Trình Trình lại đem bánh còn dư bỏ vào miệng mình.


Lúc Thanh Á ngừng tay lại, theo thói quen anh liền giơ tay muốn cùng người khác chia sẻ thắng lợi, nhưng anh cũng đã quen khi không ai chú ý đến anh, đột nhiên một lòng bàn tay mềm nhũn dính vào lòng bàn tay anh: “Ừ.”
“Trình Trình, đi thôi.”


“Ừ.” Trình Trình liền thu tay lại, đi được ba bước liền quay đầu chợt nhìn thấy Thanh Á đang kích động.
Rốt cuộc đã có người đáp lại nỗi khổ tâm nhiều năm của anh rồi, cái kích động này của Thanh Á không có từ ngữ nào có thể diễn tả được nha.






Truyện liên quan