Chương 45: Thẩm Kiều đáng thương
“Cô làm gì ở đây?” Nguyệt Độc Nhất chỉ là vừa đi rửa mặt, vừa ra ngoài đã thấy có người đang xem tài liệu của anh, âm thanh lạnh lẽo liền không mang theo một chút nhiệt độ nào cả.
Cô gái nhỏ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Thẩm Kiều bị người ta làm cho hết hồn, sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn vào Nguyệt Độc Nhất, trên trán của anh có vài sợi tóc ướt nhưng thế này lại tăng thêm phần sức quyến rũ hơn bình thường nha, Thẩm Kiều liền nghe được tiếng tim của mình đập rộn ràng, liền hít sâu một hơi, cô ta nỗ lực mỉm cười: “Tôi…Tôi thấy anh còn chưa ngủ, nên mang cho anh ly sữa nóng.”
Nguyệt Độc Nhất nhìn ly sữa tươi trên bàn, lại nhìn cô gái kia cố tình ăn mặc lộ liễu, dĩ nhiên là hiểu được trong lòng cô ta đang nghĩ gì, nếu không phải vì mặt mũi của Trình Trình, thì anh đã sớm đuổi cô người phụ nữ điên loạn vì tình này ra khỏi đây rồi: “Đi ra ngoài ngay lập tức.”
Thảm Kiều bị từ chối liền không thể tin nổi, dĩ nhiên là cô ta biết được sức quyến rũ của mình lớn như thế nào, những người đàn ông khác thì cứ như con ruồi bám lấy cô ta, hôm nay được cô ta chủ động yêu thương, nhưng anh lại chẳng hề mảy may xao động, anh có phải là đàn ông không vậy! Cô ta liền cắn môi uất ức rời đi, rồi lúc đến gần Nguyệt Độc Nhất, liền giả vờ bị trật chân té, cả người nhào vào lòng anh, lúc này những người đàn ông bình thường đều sẽ diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh lại khẳng định mình không thuộc về loại người bình thường đó.
Anh liền nhanh chóng tránh ra, ánh mắt nhìn cô ta giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, Thẩm Kiều bị té xuống đất, nhưng bên trong thư phòng có trải thảm lông cho nên cũng không quá đau, nhưng nước mắt của cô ta cứ thi nhau tràn ra ngoài, cô ta liền nhìn chằm chằm vào anh, hy vọng là anh có thể kéo mình đứng lên, vẻ mặt kia vừa nhìn thấy là đã động lòng, nhưng Nguyệt Độc Nhất liền nhàm chán nhìn cô ta một cái, vẻ mặt cảu anh đã hết kiên nhẫn đến cực điểm: “Không bị ngã ch.ết thì mau cút đi cho tôi.”
Thân thể của Thẩm Kiều liền bị chấn động, không ngờ người đàn ông này lại không hề ăn cô, lúc này nước mắt uất ức liền tràn ra, lập tức từ dưới đất liền đứng dậy.
“Trở lại!”
Đang lúc cô ta muốn chạy khỏi thư phòng, vậy mà Nguyệt Độc Nhất liền lên tiếng, Thẩm Kiều liền thầm nghĩ cô ta quả nhiên vẫn còn cơ hội, đàn ông quả là loài động vật khó chịu, cô ta liền mang theo bộ mặt tươi cười mà xoay người lại, lại thấy trên khuôn mặt lãnh khốc của Nguyệt Độc Nhất lại có vẻ chán ghét: “Mau đem sữa của cô đi đi!”
Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đàn ông làm nhục như thế, Thẩm Kiều liền tức giận, muốn cầm sữa tươi đi, nhưng khi thấy được gò má tuấn mỹ của Nguyệt Độc Nhất, cô ta liền bị mê hoặc, chỉ có người đàn ông xuất sắc như thế mới có tư cách đứng bên cạnh cô ta, cô ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, liền cắn răng một cái, cởi áo ngủ ra, áo ngủ bằng sợi tơ mềm mại như nước cứ thế mà chảy xuống đất, tạo thành một vòng tròn dưới chân. Thân thể trần truồng trắng như tuyết của Thẩm Kiều lúc này đang kịch liệt run rẩy, cả người trắng như ngọc được phơi bày dưới ánh đèn, rực rỡ như một viên ngọc quý, không thể không nói sự tự tin của Thẩm Kiều là không có cơ sở được, thân thể mềm mại này trong mắt của đàn ông mà nói rõ ràng là một sự hấp dẫn trí mạng.
Nhưng đối với thân thể này, Nguyệt Độc Nhẩt cũng lười phải ngước nhìn, cô ta liền giận đến mức mất hết lý trí, thậm chí quên luôn đây không phải là người đàn ông bình thường mà còn là Thiếu chủ của Nặc, đắc tội thì không có quả ngon để ăn đâu, chỉ là vào lúc này cô ta đã không còn phân biệt được nữa: “Tôi đâu có gì thua kém Trình Trình! Tôi còn là xử nữ đấy, anh có biết Viêm Hạng tìm thấy cô ta ở đâu không, là Dạ Lan! Là ở Dạ Lan đó! Không chừng đã bị biết bao nhiêu người đàn ông chạm qua rồi!”
Một giây sau Thảm Kiều liền không thể nói chuyện, bởi vì cổ họng của cô ta lúc này đã bị bóp chặt, hô hấp cũng khó khăn, người đàn ông trước mặt cứ như ác quỷ đến từ địa ngục vậy, lúc mà cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị bóp chặt, hai hàng lông mày đang nhíu lại của anh biểu hiện cho cô ta thấy vào giờ phút này anh đang nổi giận.
“Ở đâu cô cũng không thể so với Trình Trình được, tôi thấy cô thì đã ghê tởm rồi.” Âm thanh của anh lạnh lẽo thấu xương, lúc Thẩm Kiều đang hít thở không thông thì anh liền buông cô ta ra, giống như đứa con nít đang vứt bỏ một món đồ chơi cũ: “Cút!”
Thẩm Kiều liền thở gấp từng ngụm, cũng không để ý tới cái khác nữa, liền nhặt lấy áo ngủ rồi chạy ra khỏi thư phòng, người đàn ông này đúng là ác ma, anh ta nhất định là ác ma, anh ta muốn giết mình, nước mắt của cô ta đang điên cuồng mà chảy ra. Cô ta cũng không hề chú ý tới lúc cô ta chạy ra khỏi thư phòng, ngoài cửa có một bóng người đang kinh ngạc nhìn mình.
Nguyệt Độc Nhất liền nhìn thấy Trình Trình đang giận dữ đứng ngoài cửa, liền thu lại hàng lông mày tàn khốc: “Sao còn chưa ngủ?”
“Anh cũng chưa ngủ đấy thôi!” Trình Trình rất bình tĩnh liền nghĩ tới chuyện có một mỹ nữ lõa thể chạy ra từ trong thư phòng của chồng mình, dáng vẻ giương giương tự đắc đưa lên một ly sữa nóng: “Em cũng mang sữa tới cho anh đây, hy vọng sẽ không bị đuổi ra ngoài.”
Giọng nói của mình có chút chua, nhưng Trình Trình không hề phát hiện ra, Nguyệt Độc Nhất liền nhận lấy sữa rồi uống một hơi hết sạch, nhìn cô đang ngáp liền dịu dàng nói: “Đi ngủ đi, anh làm xong sẽ qua ngay.”
“Được.” Trình Trình liền nheo mắt, quả thật là rất mệt, liền ngáp một cái rồi xoay người trở về phòng.
Vào ngày thứ hai, sau bài thi sát hạch Thẩm Lỗi đã được nhận, hơn nữa thành tích cũng không tệ chút nào, bốn người ở trong phòng bệnh của Viêm Hạng liền tính toán muốn ăn mừng một phen, Thẩm Kiều cũng không có gì bất thường, nhưng ở trên cổ lại đeo một sợi dây chuyền ngọc trai thật to, Thẩm Lỗi liền cười nhạo em gái mình cứ như là bọn nhà giàu mới nổi. Nếu là bình thường thì Thẩm Kiều đã sớm mắng lại rồi, nhưng lần này cô ta chỉ cười cười, nhưng vẫn còn mất tự nhiên mà liếc nhìn Trình Trình, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, làm cho Thẩm Lỗi hết sức không quen, liền chặn cô ta lại nói xin lỗi, nhìn thật là đẹp mắt mà.
Thẩm Kiều lần này bị Nguyệt Độc Nhất làm cho mất mặt, vốn là đã an phận rồi, chỉ là nhìn dáng vẻ xuề xòa của Trình Trình, trong lòng lại có chút ấm ức muốn nghẹn lại liền muốn phát tiết trên người của Trình Trình: “Chúng ta chơi bài đi, người nào thua thì sẽ bị đánh.”
“Vậy không được, nếu đánh đau người khác thì sao?” Thẩm Lỗi liền phản đối, bọn họ là đàn ông mà, làm sao có thể đánh phụ nữ được.
“Đánh nhẹ thôi, không sao đâu.” Thẩm Kiều liền nói.
Trình Trình vẫn đang cười, thấy nhìn Viêm Hạng nhìn mình cô liền nhún vai: “Chỉ là trò chơi thôi mà, cứ chơi đi.”
Anh chỉ là hơi bận tâm về Trình Trình nhưng vẫn gật đầu đồng ý, Thẩm Lỗi cũng đồng ý, dù sao nếu các cô thua thì đánh nhẹ một chút, hơn nữa bọn họ cũng đã có ý nhường, vừa mới bắt đầu Thẩm Lỗi đã thua hai bàn, Viêm Hạng thì thua một bàn, nhưng Thẩm Kiều vẫn không tha, nũng nịu ăn vạ với bọn họ, hai người cũng dành phải chơi nghiêm túc, Thẩm Kiều liền nghĩ chẳng lẽ cô ta lại đánh không lại người phụ nữ ngốc nghếch này sao? Hơn nữa mọi người đều cùng chơi, nếu đánh đau cô thì cô cũng không dám đi nói lại với Nguyệt Độc Nhất.
Thật ra thì Trình Trình cũng không thường chơi bài, ngày thường cô cũng hay nhìn thấy mọi người chơi rồi, nên cũng có dịp luyện tay một chút, hay là lần này để cho Thẩm Kiều thắng đi, nhưng mà không được, Thẩm Kiều đối mặt với kết quả là Trình Trình thắng thì không cam lòng, nhưng lại nghĩ tới tính tình của cô chắc cũng không quá mạnh tay đâu, liền cầm lấy tay cô: “Tôi thua rồi, cô đánh đi.”
Trình Trình liền cười hì hì, sau đó thì mọi người đã ứng phó không kịp nữa “Bốp!” Một cái tát trời giáng lên mặt của Thẩm Kiều.
Sau đó cô liền cảm thấy những tức giận tích tụ trong lòng từ hôm qua đã vơi bớt nên dễ chịu hơn, khó trách nhiều người hễ cứ đụng chuyện là lại đụng tay đụng chân, thật sự là thoải mái nha.
“Trình Trình tiểu thư.”
“Trình Trình.”
“Cô dám đánh tôi?”
Thẩm Lỗi thấy em gái bị đánh, vì không rõ chân tướng nên anh ta có chút tức giận, nhưng Viêm Hạng lại hiểu rõ tính tình của Trình Trình, sẽ không đánh người vô duyên vô cớ, Trình Trình liền thấy tay mình cũng đau, xem ra lần này đánh cũng không nhẹ, nụ cười trên mặt cô liền biến mất: “Tôi làm gì cô phải tự biết chứ? Cô đã làm gì thì tự mình phải hiểu, mặc dù tôi không muốn tính toán với người khác, nhưng cũng không phải để cho người khác trèo lên đầu tôi.”
“Viêm đại ca, em đi trước đây.”
Nhìn bóng lưng của Trình Trình đang rời đi, Thẩm Kiều liền dậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, nhưng cũng không dám xông lên cùng so đo với cô.
Thời gian mà Thẩm Lỗi tiếp xúc với Trình Trình không lâu lắm nên không hiểu tính cô, nhưng thấy em gái mình bị đánh dĩ nhiên trong lòng thấy không thoải mái: “Dù là Trình Trình tiểu thư thì cũng không thể tùy tiện đánh người đâu đấy.”
Viêm Hạng dĩ nhiên là hiểu rõ Trình Trình, bình thường tính của cô rất ôn hòa, không tính toán với người khác, lần này sợ là Thẩm Kiều đã làm chuyện gì quá phận rồi, hơn nữa Viêm Hạng cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn ra nhiệt tình mà cô ta chuyển từ anh sang Nguyệt đương gia, liền liếc nhìn Thẩm Kiều rồi tràm giọng nói: “Đây là Nặc, không phải là địa bàn của tôi, cũng không là nhà của Thẩm gia các người , làm việc gì cũng nên thận trọng một chút, đừng nên có tà niệm gì khác, Trình Trình sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người, cô hãy thu lại tính nết của mình đi.”
Lời này là nói cho Thẩm Kiều nghe, đồng thời cũng là nói cho Thẩm Lỗi nghe, bị Viêm Hạng nhắc nhở, Thẩm Lỗi mới phát hiện ra bọn họ đã quá phận, nơi này là Nặc, không phải là Thẩm gia của bọn họ, hơn nữa theo như tính nết của em gái anh, nếu có bị chịu thiệt thì chỉ có thể im lặng chịu đựng mà thôi, vậy thì dáng vẻ cam chịu như thế chắc là nó đã làm chuyện gì quá phận rồi, anh ta nghĩ đến chuyện này thì toàn thân đều toát mồ hôi: “Em gái à, đây không phải là nhà chúng ta đâu, đừng có làm chuyện tùy ý như vậy nữa.”
Trong lòng Thẩm Kiều không phục liền lẩm bẩm: “Biết rồi.”