Chương 49: Học bắn súng

Trình Trình vừa vào đến phòng là đã đem màn cửa sổ kéo hết ra, vốn là căn phòng đang mờ mờ tối lại tràn ngập ánh sáng mặt trời, cảm giác sáng chói làm cho cô thấy chân thật rất nhiều, nhưng không làm cách nào dẹp yên được mối lo sợ trong lòng. Cô biết hiện tại Bắc Đường Quyết sẽ không làm Bối Mễ bị thương, nhưng tại vì sao chứ, cái cảm giác lạnh lẽo toát ra từ tận đáy lòng làm cho cô thấy thật khủng khiếp.


Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy thân thể co ro đang ngồi ngây người dưới ánh sáng mặt trời, sóng trong tròng mắt đen liền hạ xuống, hai bước đã đến bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực: “Đã xảy ra chuyện gì?”


Trình trình vốn kiên cường nhưng được thắt lưng bền chắc kia ôm vào, nước mắt liền chảy ra, trên mặt của Nguyệt Độc Nhất hoàn toàn là lạnh lẽo, nhưng giọng nói của anh lại rất dịu dàng: “Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều có anh ở đây rồi.”


Trình Trình liền khóc một hồi lâu rồi mới lau khô nước mắt, lại ôm chặt thân thể của anh không muốn ngẩng đầu lên: “Em đã nhìn thấy Bắc Đường Quyết rồi.”


Nguyệt Độc Nhất liền sửng sốt một chút, sau đó mạnh mẽ đem Trình Trình kéo ra, hình như là cô không có bị thương, Trình Trình liền đỏ mặt, Bắc Đường Quyết không hề làm cô bị thương, xem bộ dạng khẩn trương của Nguyệt Độc Nhất,hình như là do cô khóc nhiều quá: “Em không có bị thương.”


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay em đi thăm Bối Mễ, liền thấy Bắc Đường Quyết đang ở nhà chị ấy, hắn lại còn uy hϊế͙p͙ em không được nói ra thân phận của hắn cho Bối Mễ biết, anh nói xem hắn có thể làm chị ấy bị thương hay không, làm thế nào bây giờ?”


available on google playdownload on app store


“Bọn họ ở cùng nhau bao lâu rồi?”
“Không biết, có lẽ là rất lâu rồi.” Cả Tử Hằng ca cũng biết.
“Có lẽ Bối Mễ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, nếu như Bắc Đường Quyết muốn làm cô ấy bị thương thì cũng không kéo dài đến hiện tại.”


Trình Trình liền suy nghĩ một chút: “Cũng đúng.”
“Đừng khóc.” Lần đầu tiên Nguyệt Độc Nhất thấy cô khóc thảm như vậy, lúc thấy cô đã bình tĩnh trở lại, liền lau đi nước mắt trên mặt của cô: “Tốt lắm, anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”


“Không phải hôm nay anh còn có việc sao?” Trình trình liền hơi bất ngờ.


“Hủy rồi.” Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt nói xong, nhưng âm thanh này lại đập vào lòng của Trình Trình, cô không phải kẻ ngốc, mỗi ngày anh đều rất bận, vì mà cô mà hủy công việc đi, chỉ vì tâm trạng cô không tốt, người đàn ông làm như như vậy vì mình, là phụ nữ đều cảm thấy có chút hoang tưởng.


Tại sao cô lại vui mừng như vậy?
Nha đầu, em thích anh ta có phải không?
Lời cảu Bối Mễ đột nhiên hiện ra trong đầu cô, trong lòng của Trình Trình liền giật mình, hai chữ thích anh cứ quanh quẩn trong lòng mãi, làm thế nào cũng không bay đi.
“Sao thế, mặt đỏ như vậy, bệnh à?”


“Không có.” Trình Trình liền thấy gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt thì mặt càng đỏ hơn.
“Nguyệt Độc Nhất liền sờ trán cô để xem nhiệt độ, khi thấy không sao rồi thì liền hỏi: “Em muốn đi đâu nào?”


Nói đến việc này thì mặt của Trình Trình liền sáng lên, giống hệt như một chú sóc lanh lợi làm cho anh có chút nhướng mày.
“Em muốn đến căn cứ.”


Nguyệt Độc Nhất liền nhướng mày, mặc dù anh biết cô sẽ nghĩ đến những nơi không có gì tốt, nhưng vẫn không ngờ là cô lại nói ra nơi đó: “Đến đó làm gì?”
“Thì tò mò chứ sao.”


“Chỗ đó ở châu Phi, hiện gờ không có chuẩn bị trước, để có dịp anh sẽ dẫn em đi đến đó.”
“Xa như vậy sao?” Cô cũng không muốn ra cửa tản bộ ngồi ngắm máy bay đâu, “Vậy anh dạy em bắn súng đi.”
“Sao tự nhiên lại muốn học bắn súng?”


“Ít nhất có thể tự vệ đó.” Trình Trình liền tự lẩm bẩm, “ Được rồi, đi nhanh lên.”


Trình Trình mới vừa đến trường huấn luyện bắn súng của Nặc, có có thật nhiều người ở đây rồi, cảnh quan khiến cho cô liền nuốt nước miếng một cái, vừa thấy Nguyệt Độc Nhất đi tới, một người đang hướng dẫn những người khác liền đứng dậy: “Thiếu chủ.”


“Ừ.” Nguyệt Độc Nhất liền khẽ gật đầu, “Đây là Trung Sâm, là người đứng đầu của nơi này.”
“Thiếu chủ.” Huyền Dịch từ bên ngoài liền vội vã chạy tới.


Trình trình thấy anh ta hình như có chuyện muốn nói với nguyệt Độc Nhất: “Không sao đâu, em xuống với Trung Sâm học bắn súng, anh có chuyện thì đi đi.”
Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu một cái: “Vậy một lát anh sẽ trở lại.”
“Trình Trình tiểu thư, mời đi bên này.”


Trình trình liền nhìn theo bóng của anh, thật lâu không có hồi hồn, Trung Sâm liền lắc đầu cười, cũng không lên tiếng nhắc nhở, Trình Trình liền cười cười xin lỗi, rồi đi theo Trung Sâm tới nơi luyện tập.


Trung Sâm liền giảng giải một hồi, Trình Trình đều nghe rất nghiêm túc, vào lúc mà anh ta làm mẫu, Trình Trình liền nhìn thấy súng bắn vào ngay hồng tâm, khó trách lại có thể làm được Tổng giáo đầu của Nặc: “Trung Sâm, anh nhất định là người bắn súng giỏi nhất của Nặc.”


Sự khích lệ của Trình Trình làm cho Trung Sâm liền đỏ mặt, anh cười lắc đầu: “Vào năm 16 tuổi Thiếu chủ đã vượt qua tôi trở thành người nắm giữ kỉ lục của Nặc, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai phá được.”


“Thật sao?” Trình Trình liền nhìn Nguyệt Độc Nhất đang nói chuyện qua lớp kính thủy tinh.
“Trình Trình tiểu thư, cô cũng thử xem sao.”
“Được.” Trình Trình liền cầm lấy cây súng, thật nặng! Cô nhìn súng mà bọn họ cầm thật là nhẹ nhàng.


“Súng này thật không thích hợp với cô, nếu như Trình Trình tiểu thư thật sự thấy hứng thú, có thể nói với Thiếu chủ làm cho cô một cây súng lục dành cho phụ nữ, loại đó rất nhẹ nhàng, xinh xắn.”


“Ha ha.” Trình Trình liền cười cười, mới vừa rồi học cách Trung Sâm bắn súng, hơn nữa anh giải thích cũng rất cặn kẽ, mà Trình Trình vốn là người thông minh, “Pằng!” Một phát súng, thế nhưng cũng bắn trúng bia, Trình Trình liền le lưỡi, “Thật là một thành tích tệ.”


“Cũng không tệ, đây là lần đầu mà em bắn súng.”
“Anh tới rồi.” Được Nguyệt Độc Nhất khích lệ, mặt của cô liền có chút hồng hồng.
“Trình Trình tiểu thư rất có thiên phú.” Trung Sâm cũng nhịn được mà nói khoác.


Sau đó dưới sự chỉ đạo của Nguyệt Độc Nhất, năng lực của cô liền tăng lên rất đáng kể, cho dù là Nguyệt Độc Nhất cũng rất kinh ngạc về năng lực học tập của cô.


Chu Nhan, Huyền Dịch, Thủy Bách Thiên và Thanh Á cũng bị gọi về. Huyền Dịch đang nhắm mắt tựa vào ghế sôpha, trước sau vẫn lạnh lùng như cũ, Thanh Á thì đang ôm laptop chơi trò chơi, Chu Nhạn đang sơn móng tay còn Thủy Bách Thiên thì đang đọc tài liệu.


Nguyệt Độc Nhất vừa vào phòng, thì tất cả mọi người liền buông chuyện đang làm xuống.
“Hill đã xảy ra chuyện, lập tức sắp xếp chuyến bay đi Anh quốc ngay.”
“William Hill đã xảy ra chuyện sao?”


“Kể từ khi chia tay ở Las Vegas, cậu ấy liền mất liên lạc, chúng tôi hoài nghi là những lão già trong gia tộc kia đã giở trò quỷ.” Tin tức kia là Huyền Dịch thu thập được, anh cũng đang báo cáo với Nguyệt Độc Nhất.


“Gia tộc William? William Hill không phải là người thừa kế duy nhất của bọn họ ư? Vậy mà bọn họ cũng dám động sao?” Thanh Á liền nghi ngờ.
“Hill vốn là người chống đối bọn họ, vẫn không muốn kết hôn với người mà bọn họ chỉ định.” Nguyệt Độc Nhất liền mở miệng giải thích.


“TM, làm Công Tước còn muốn an bài hôn sự cho người khác nữa ư, vậy thì có cái gì tốt.” Thanh Á liền cảm thấy nhàm chán.
“Dù thế nào thì William Hill cũng là người thừa kế của bọn họ, chắc họ cũng không làm bừa đâu nhỉ?” Thủy Bách Thiên liền hỏi.


“Đúng vậy, nhưng mà Công Tước William còn có một người anh nữa, đó là William Homan, ông ta có một đứa con trai, tên là William Reynold, là em họ của William Hill, William Homan muốn cho con trai ông ta kế thừa tước vị, hi vọng rằng anh ta sẽ kết hôn với tiểu thư Helen.” Huyền Dịch liền đem chuyện điều tr.a được nói ra, “Mà William Hill vẫn không muốn như vậy, cho nên những lão gia hỏa kia đã mất kiên nhẫn, cho nên sẽ có thể thông đồng với Công Tước William.”


“Những lão bất tử kia, già rồi mà vẫn còn ham hố.” Chu Nhan liền bĩu môi trắng trợn.
William Reynold? Reynold?... Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy? “Lúc này không thể để lỡ được, lập tức chuẩn bị đi Anh quốc.”
“Vâng.”
“Thiếu chủ, Tạ Tina cùng đường rồi sẽ chạy về Tạ gia.”


“Hả?” Nguyệt Độc Nhất liền nhíu mày, “Tạ Tư Lệ đã đồng ý rồi.”


“Ha ha, hiện nay Tạ Tư Lệ cũng rất đau đầu, dì của cô ta đương nhiên là phải giúp đỡ con gái của mình rồi, hiện nay nội bộ của Tạ gia bị chia rẽ rất lớn, một nửa ủng hộ Tạ Tina, một nửa ủng hộ Tạ Tư Lệ.” Thủy Bách Thiên liền có chút hả hê, chỉ sợ thiên hạ đại loạn mà thôi.


Dám động đến người phụ nữ của anh, thì sẽ phải trả giá thật lớn: “Bản lĩnh của Tạ Tư Lệ cũng không chỉ có bao nhiêu đây thế này đâu.”


“Đúng vậy.” Sau tròng kính của Thủy Bách Thiên liền lóe lên tia sáng, “Nhưng nghe nói Tạ Tina đã được sự ủng hộ của bang Tàn Lang. Hơn nữa cô ta cũng đang tìm Tạ Vạn Quần về, ban đầu thủ đoạn của Tạ Tư Lệ đối xử với cậu của cô ta cũng rất tàn độc, mặc dù những thế lực kia đã được Tạ Tư Lệ nắm được, nhưng vẫn có rất nhiều người không phục.”


“Nếu như bang Tàn Lang đã nhúng tay vào thì chuyện nội bộ của Tạ gia không chỉ có nửa ngày là có thể giải quyết xong được, nếu đã như vậy, thì sẽ đưa qua phần đại lễ cho Tạ Tư Lệ, cho người nổ cái đảo đó đi.”
“Hắc hắc, Thiếu chủ để tôi đi cho.” Thanh Á liền xung phong nhận việc.


“Đừng có ham chơi, xong việc liền đến Anh quốc tập họp.”
“Vâng.”
“Trình Trình tiểu thư, cô muốn trốn trong kia nghe lén đến chừng nào?” Thủy Bách Thiên không nhịn được mà mở miệng.


Trình Trình liền sờ mũi một cái rồi đi ra, “Người ta nào có nghe lén nha, là tôi tới trước, muốn tìm một quyển sách để xem, ai ngờ các người liền đi vào nha.”
“Vậy là chúng tôi không đúng sao?” Chu Nhan liền cười ha ha.
“Các người muốn đến Anh quốc sao?”


“Lần này em ở nhà.” Nguyệt Độc Nhất liền nói.
“Em cũng muốn đi, dẫn em đi đi, em cũng lo lắng cho Hill nữa.” Trình Trình liền nhất quyết không buông.
“không được, lần này có thể gặp nguy hiểm.” Nguyệt Độc Nhất liền từ chối.


“Lần trước đi theo anh không nguy hiểm sao, hơn nữa không phải em biết dùng súng rồi ư, em sẽ tự bảo vệ mình mà.”
cô liền tiến lên, cọ cọ lấy anh, Nguyệt Độc Nhất liền nhíu mày, thấy hai người bọn họ như vậy, bốn người liền len lén chạy ra khỏi thư phòng, nhường lại không gian cho cả hai người.


“Tôi cá 1 USD là Thiếu chủ sẽ không dẫn cô ấy đi.”
Lại rước lấy sự khinh thường của Huyền Dịch: “Đánh cược bằng đảo Hawai của cậu, Thiếu chủ sẽ dẫn Trình Trình tiểu thư theo.”
“Đánh cuộc thì đánh cuộc.” Thanh Á liền hừ mũi.


Thủy Bách Thiên liền thương hại mà nhìn Thanh Á, rồi xoay người rời đi, Chu Nhan liền bất đắc dĩ vỗ vai anh, “Đứa trẻ đáng thương.”


“Này! Các người có ý gì, làm như tôi thua chắc rồi hay sao?” Chuyện mà Thiếu chủ đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Thanh Á liền nghĩ như vậy. Nhưng anh ta không hề biết rằng, chưa từng có thì không có nghĩa là từ nay về sau sẽ không có, thật là một đứa trẻ đáng thương.






Truyện liên quan