Chương 64
Biệt thự nhà họ Tạ.
Tạ Tina chưa hết giận đem tất cả đồ đạt trong phòng đập bể hết, Tô San nghe được tiếng đổ vỡ, đẩy cửa bước vào, nhìn đồ vật rơi rớt trên mặt đấy: "Con điên rồi! Đấu không được tiện nhân kia lại lấy mấy thứ này trút giận sau."
"Con có biện pháp nào! Cô ta có Nặc làm chổ dựa vững chắc, nhìn thấy địa bàn bị thâu tóm, những cái lão già trong gia tộc đều là lá chắn, lúc Tạ Vạn Quân ch.ết vẫn nói hiên ngang lẫm liệt, lòng đầy căm phẫn, hiện tại chúng ta thất thế, lập tức gió chiều nào theo chiều nấy, ngày mai lão nương lập tức điều phái người đi làm."
"Con không phải nói có hội Tàn Lang giúp chúng ta sao?" Tô San đương nhiên không cam lòng chịu thua như vậy, bại dưới tay người nào cũng không thể chấp nhận bởi cái tay tiện nhân Tạ Sily kia.
"Tàn Lang?" Tạ Tina hừ lạnh một tiếng, "Hai cái đó không giống nhau, hiện tại hắn trước mặt anh Bắc Đường Giác đến cái rắm cũng không dám đánh, chuyện phía sau bị Bắc Đường Giác biết, cũng không biết thần kinh hắn phát giác cái gì lại không cho phép Tàn Lang ra tay, hắn cùng Nặc không phải là như nước với lửa sao? Tạ Sily nói rõ được Nặc thiên bị, nếu Tạ gia đều rơi vào tay Tạ Sily, Tạ gia cùng Nặc liên thủ thì Tàn Lang của hắn có thể đấu lại sao! Đều là ngu ngốc."
"Bắc Đường Giác không giống như là người không có lý trí, đều con nghĩ hắn cũng sẽ nghĩ tới, có phải có nguyên nhân gì khác hay không, nếu không chúng ta hẹn hắn ăn một bữa cơm." Tô San cũng không giải thích được.
"Con hẹn! Căn bản người ta không nể mặc con!" Tạ Tina uể oải ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy thật nhức đầu.
"Mẹ không tin Nặc không có nhược điểm nào." Nếu ở Bắc Đường Giác không có cách, lại vẫn chỉ có thể xuống tay với Nặc.
"Có, hắn ta có vợ, nhưng mà cô gái đó được bảo vệ rất nghiêm, mẹ cũng đừng nghĩ đến." Tạ Tina vẫy vẫy tay, cực kỳ mệt, nghĩ không muốn nói rồi.
Tô San lại không chịu buông tay, dù sao vẫn phải có chỗ lơ là.
"Thật nhàm chán." Từ siêu thị bước ra, Lãnh Nguyệt như rùa bò về nhà, vốn cho rằng theo đến Italy sẽ có điều thú vị, hiện tại cháu nội bảo bối đã đi, Duy Nhất lại chỉ biết xem phim hoạt hình, cả ngày ông chồng cùng Louis chỉ biết lườm liếc với nhau, hôm nay nhìn đi nhìn lại vẫn bắt đầu động, cô lấy sức bỏ chạy thật xa đi mua bình thủy, vẫn cô ở Vong Ưu Cốc là tốt nhất, tối không có gì làm có thể tìm mấy cô cấp dưới chơi đánh mạc chược, nếu không thì tiêu chọc cho Nguyêt Than Nhan biến sắc, nếu không nữa thì vài con kiến ở Vong Ưu Cốc cũng là chuyện khiến người ta khoái trá.
Lãnh Nguyệt cuốc bộ đứng ở cửa nhà, ngay lúc cô thở dài một tiếng, bị người phía sau tiến tới trùm bao bố, khiêng đi.
Tô San nhìn người trong bao bố, trong lòng cười trộm, phòng bị nghiêm mật lại như thế này, theo quan sát cô gái này vẫn thường đi với vợ của Phil ở cùng một chổ, rõ ràng theo chân bọn họ quan hệ cũng không it, cũng không biết cô ta ngốc ngốc như thế nào, một người vậy mà có thể bắt được, cô ta bảo thuộc hạ, để cho thuộc hạ thả người ra ngoài.
Lãnh Nguyệt không dễ dang hit được không khí, bao tải kia chà sát da cô, cô đề nghị lần sau có bắt cóc nhớ phải dùng bao vải tốt một chút.
"Biết tôi là ai không?"
Lãnh Nguyệt trợn trắng: "Cô không nói làm sao tô biết, tôi cũng không phải mẹ cô."
Tô SAn không nghĩ tới cái người này lại nhanh mồm nhanh miêng: "Tôi là mẹ của Tạ Tina."
"A..." Việc đó thì như thế nào, Lãnh Nguyệt không có hứng thú, cô còn tưởng rằng, gặp được nhân vật nào lợi hại, không nghĩ đến một chú hứng thú đều không có.
"Tôi muốn cô gọi điện thoại cho Phil, để cho hắn không được phải nhúng tay vào chuyện của Tạ gia, nếu không thì chờ nhặt xác của cô đi!"
"A... Đưa điện thoại cho tôi."
Nhất thời Tô San bị hiểu tình không sợ hãi của cô làm cho lờ mờ, cô ta không phải là nên hoảng sợ sao, hoặc là bày tỏ thái độ thà ch.ết không chịu khuất phục, bản thân mình không chịu gọi điên thoại nhờ cứu, cô chuẩn bị nhiều thứ để hù dọa cô ta đều vô dụng rồi.
"Không phải muốn gọi điện sao? Không đưa điện thoại cho tôi thì làm sao mà gọi?" Lãnh Nguyệt thúc giục.
Mặc kệ cô ta muốn sử dụng thủ đoạn nào, đều đã dưới tay của mình, Tô San đưa điện thoại cho cô ta: "Đừng giở trò gì."
Lãnh Nguyệt gọi điện thoại cho Nguyệt Độc Nhất: "UY! Mẹ con bị Tạ gia bắt cóc, bọn họ nói là con không được phá hỏng chuyện của Tạ gia, nếu không bọn họ liền giết con tin."
Nhận được điện thoại nhất thời Nguyệt Độc Nhất cũng không gấp: "Mẹ không có việc gì đi đến Tạ gia làm cái gì?" Lấy một phần tư liệu trên giá sách, tiếp tục ngồi xuống bàn.
"Con có nghe mẹ nói chuyện hay không, mẹ nói là bị bắt cóc." Thằng con đáng ch.ết người ta nói muốn làm thị mẹ nó, thế mà không khẩn trương một chút nào, vợ nó là người, thế mẹ nó không phải là người ah, vẫn nên nhờ chồng mình tốt hơn.
Nguyệt Độc Nhất xem báo cáo trên tay, không lạnh không nhạt đáp: "Có phải đợi người ăn cơm chiều không?"
"Thằng con đáng ch.ết, người ta muốn giết con tin."
"Vậy thôi, con nói phong bếp không cần làm cho mẹ, chơi đã thì về, nếu cao hứng thì giúp con giải quyết chuyện của Tạ gia, gần đây hơi bận." Anh không còn kiên nhẫn ở lại Itally, còn có cá tính mẹ anhh cứ ầm ĩ, không náo ch.ết vài người sẽ không ngừng tay, bà mới không cần quan tâm sau đó người khác phiền toái mà ch.ết, vốn anh cũng muốn xử lý chuyện của Tạ Tina, nhưng năng suất quá chậm, để cho mẹ anh can thiệp cũng bớt việc.
"Uy! Thằng con đáng ch.ết, con không có lương tâm!" Trong lòng Lãnh Nguyệt khó chịu, cô quá nhàm chán, cái loại nhàm chán này dẫn đến hiện tại cô muốn động kinh, người nào làm cho cô bực tức, đem điện thoại đạp xuống mặt đất, đập hư.
Bộ mặt Tô San giật giật, Lãnh Nguyệt nhìn cô ta cười hì hì: "Không có việc gì, con tôi không để ý đến tôi, tôi gọi cho Louis, biết Louis chưa."
Tô San cũng lăn lộn nhiều năm bên ngoài dĩ nhiên biết Louis là ai, nhưng mà thần kinh người phụ nữ như vậy không ngờ lại là mẹ của Phil, nhưng mà quan trọng con trai lại mặc kệ cô ta, cô ta gọi cho Louis thì có lợi ích gì, nhưng mà đoán cô ta không đùa giỡn hay dối trá, cho nên cô để cho thuộc hạ đưa đến một cái điện thoại khác: "Nếu như cô lại làm không được, tôi liền bắn ch.ết cô." Phụ nữ vô dụng thì giữ làm gì.
Lãnh Nguyệt gọi cho Louis, nghe được âm thanh trầm ấm dễ nghe của Louis: "Tiểu Lộ, người ta bị bắt cóc rồi." Cô tận lực làm nũng.
"Là sao? Ai mà xui xẻo lại bắt cóc em?" Louis một bên nghe điện thoại một bên cùng Nguyệt Thanh Thiển liếc đấu với nhau.
"Ghét! Anh sao lại nói như vậy với em, bọn họ nói Nặc không cần lo chuyện của Tạ gia, nếu không thì một súng bắn ch.ết em."
"Vừa rồi Độc Nhất nói em có thể không về ăn cơm chiều đúng không? Vốn anh còn muốn làm mấy món em thích ăn,"
Louis thấy Nguyệt Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhún vai một cái rồi đưa cho ông ta, Nguyệt Thanh Thiển để ở bên tai, nghe được âm thanh nũng nịu của cô nói với người trước mặt: "Tiểu Lộ... Chẳng lẻ anh không thích em."
Tiểu Lộ? Nguyệt Thanh Thiển dùng ánh mắt giết người nhìn Louis, Louis chưa nghe hết, liền đưa cho ông nghe để ông tức ch.ết.
"Em đang ở đâu?"
Lãnh Nguyệt nghe thấy âm thanh không bình thường, lấy điện thoại ra khỏi tai một lúc: "Chồng...Em bị bắt cóc rồi...anh mau tới cứu em..."
"Muốn tôi thay em hỏi hắn ta, hắn có có yêu em hay sao?" Tiếng Nguyệt Thaanh Thiển lạnh nhạt dị thường.
"Khụ khụ...Chồng nói cái gì thế, vừa rồi là em hỏi anh có yêu em hay không."
Tô San nghe thấy Lãnh Nguyệt cứ nhàm chán nói chuyện, từ từ bị mất hết kiên nhận: "Đàn bà kia, đừng nói lời vô nghĩa."
Nguyệt Thanh Thiển cúp điện thoại, vẽ mặt Lãnh Nguyệt cầu xin, nguy rồi nguy rồi chồng cô túc giận, cô lập tức đứng thẳng người lên, nói với Tô San một tràn những lời thóa mạ: "Chính tại cái người phụ nữ ch.ết tiệt này, làm chồng ta tức giân! Nguy rồi ông ta là một người bá đạo keo kiệt ích kỹ, tâm bị kim châm lớn như vậy, xong rồi xong rồi."
"Đúng, hiện tại cô xong rồi." Tô San cảm thấy người phụ nữ trước mặt này thật có bệnh, chính cô càng thêm bênh, cùng môt người phụ nữ thần kinh dây dưa hồi lâu, nếu Nặc không đồng ý, cô nên sớm một súng giết cô ta.
Chính người phụ nữ này vô duyên vô cớ bắt cóc cô, hại cô chọc chồng mình tức giận, Lãnh Nguyệt không nghĩ kỳ thật chính cô tự nguyện bắt cóc, không thì ai có thể buộc được Lãnh đại tiểu thư như cô, nhưng mà cô mới không nghĩ như vậy, vẽ mặt đem tất cả trách nhiệm đổ lê trên người phụ nữ này, vốn cô muốn chơi đùa một trận ở Italy, nếu nhàm chán thì sớm trở về thành phố G.
Tâm tình Lãnh Nguyệt khó chịu nên cô nhìn toàn bộ đều không vừa mắt, lúc đi ra khỏi Tạ giạ cô sờ trong túi có một quả bom hình cúc áo, nhìn lớp màn chướng mắt liền xé bỏ xong vứt về phía sau.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ vang mạnh phía sau làm cô phải hạ wo xuống nấp, thuận tay lấy thuốc nổ chơi đùa ở Nặc vậy mà lợi hại như vậy, sớm biết thế cô lấy một nắm, nhìn ai không vừa mắt liền ném chơi.
A a... Nơi chán ghét này phải đi bao lâu mới rời khỏi đây.
Kỳ thật Lãnh nha đầu cũng đi đến đường lộ, nhưng mà cô không muốn đi nữa liền ngồi xổm xuống, gọi điện thoại cho Tạ Sily.
Giờ phút này ở bên trong Tạ gia Tạ Tina đang đối đầu gay gắt với Tạ Sily, Tạ Sily nhìn không rõ số điện thoại nặng nề tức giận: "Ai?"
"Tạ Sily hả, tôi không cẩn thận thay cô đem nhà bác cô nổ tung rồi, vì biểu đạt cảm tạ của cô, cô có thể đem xe đến đón tôi hay không." Cô vì Tạ gia làm tốt chuyện lớn, khẳng định là muốn đưa cô về nhà, kì thật có có khả năng đánh con trai của mình, nhưng mà cô không nỡ...tiền bạc.
"Cô nói cái gì! Cô là ai?" Tạ Sily không nghĩ tới lại xảy ra tình huống này, mắt nhìn Tạ Tina, nghi ngờ, nhưng mà di động cô ta cũng vang lên, nghe xong hai câu liền bỏ chạy ra ngoài.
Nguy rồi: "Cô ở đâu, mau rời khỏi nơi đó, Tạ Tina đã trở về."
Lãnh Nguyệt không quan tâm, chân liền ngồi chồm hỗm chua xót: "A...., tôi thuận tay thay cô đem chuyện của Tạ Tina giải quyết, như vậy cô có thể đem xe đến đón tôi sớm một chút hay không, tôi vội về ăn cơm chiều."
Tạ Sily nghe thấy âm thanh đô đô, liền lái xe đến nới của Tạ Tina.
Lãnh Nguyệt ngồi chồm hỗm ở ven đường vẽ vòng tròn, nhìn con kiến giành ăn mà đánh nhau, lại vẫn ghét bõ những con kiến này chưa từng lo lắng đến nhức đầu, liền nhớ đám kiến ở Vong Ưu cốc được cô nuôi dưỡng đều biến thành sâu bọ có cánh, cô lại còn không biết xấu hổ ghét bỏ loài động vật bình thường này.
Tạ Tina đến với tốc độ rất nhanh, cô qua sốt ruột cho nên không nhìn thấy Lãnh Nguyệt ở ven đường, xe chạy xẹt qua khỏi mặt Lãnh Nguyệt, sau đó cả chiếc xe màu đỏ kia cùng chủ nhân của nó cùng nổ mạnh vùi mình trong biển lửa, phút chốc mất đi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là đáng tiếc cho chiếc xe tốt.
Lúc Tạ Sily tới Lãnh Nguyệt đang nhiệt tình phất tay với cô ở ven đường, cô trợn mắt há mồm nhìn thấy một mảng bừa bộn trước mặt, Lãnh Nguyệt nhanh chóng ngồi vào trong xe cô, lại kéo cửa kính xe xuống: "Nhanh lên, không kịp cơm chiều cô phải mời tôi ăn cơm."
Xong rồi? Cùng Tạ Tina đấu lâu như vậy giờ cô lại không còn sao? Từ đầu đến cuối Tạ Sily chịu không nổi loại đả kích này. Lãnh Nguyệt nhìn bộ dạng si ngốc của Tạ Sily: "Tôi có thể thông cảm trái tim cô cảm kích tôi, nhưng mà không cần kích động đến khóc chứ."
Tạ Sily cười khổ: "Tina ch.ết là giết quyết cho tôi một số việc riêng, nhưng mà chuyện kế tiếp càng phiền rồi." Người trên giang hồ có thể nói cô bụng dạ nham hiểm đến em gái mình cũng giết, những trưởng lão của Tạ gia cũng sẽ không phụ cách làm của cô.
"Có gì mà phiền, nhưng người này vĩnh viễn ngậm miệng là tốt rồi. Được, tôi đến rồi." Lãnh Nguyệt vẫy tay hương Tạ Sily nói hẹn gặp lại, về phần phiền toái của bản thân thì chính cô ta giải quyết, không thì Tạ gia quá nhàn rồi.