Chương 18

Dọc đường đi rất thuận, thời điểm xe vào thành phố B, cũng mới hơn mười giờ, Kê Thanh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hơi mông lung, có chút lo lắng, dự báo thời tiết nói hôm nay thành phố B sẽ có mưa lẫn tuyết.


Vừa xuống xe, không biết có phải do ảnh hưởng trong lòng hay không, Kê Thanh cứ có cảm giác thành phố B lạnh hơn nhiều so với thành phố T, gió lạnh thổi qua có th ngấm đến tận xương cốt đi.


Phong Cẩm Thành cũng không mang cô về khu nhà ở trong nội thành, mà trực tiếp tới khu biệt thư ngoại ô, biệt thự không tính là quá lớn, viên ngoài xám tro xen lẫn màu trắng, trắng trong mộc mạc rất có khuynh hướng cảm xúc.


Thời đim hai người mới kết hôn, thì ở đây, khi đó cô cảm thấy nó thật lớn, bởi vì từ sáng đến tối chỉ có một mình cô, cô thích núp một góc bên cửa sổ tầng hai, bởi vì từ đó có thể thấy đường xe bên ngoài biệt thự, cho dù Phong Cẩm Thành trở về rất trễ, cô đều có thể thấy được anh trước tiên, khi đó cô thật khờ, hiện tại cũng không khôn khéo hơn là bao.


Tiểu Tuyết bị Kê Thanh đánh thức, sợ bé vừa ngủ xuống xe bị gió lùa, Phong Cẩm Thành ôm con xách hành lý lên, hơi nhìn cô một cái nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: "Nhà ở nội thành đang lắp đặt thiết bị, bên kia là nhà Diệp Trì, người quen khá nhiều, ở đây một thời gian, chúng ta sẽ về bên kia, chỗ biệt thự lớn hơn, có phòng phơi nắng, không gian cho con hoạt động sẽ lớn hơn. . . . . ."


Những thứ này Phong Cẩm Thành đã sớm nghĩ kĩ mới nói, tuy mục đích của anh không phải là nói đạo lí, lúc Phong Cẩm Thành đến tìm cha vợ cũng biết, mặc dù Kê Thanh rất cố chấp, nhưng cũng sẽ trở về với anh, lại nói, giữa cha con hai người không quá thân thiết, nhưng Kê Thanh lại có một nhược điểm chí mạng, chính là mềm lòng, hơn nữa đối với người thân máu mủ tương liên, cô lại càng không thể cự tuyệt.


available on google playdownload on app store


Hơn nữa cha vợ đang trong tình trạng như thế, Phong Cẩm Thành càng chắc chắc, Kê Thanh sẽ không cự tuyệt, đây cũng là một hồi suy nghĩ tính toán chừng mấy ngày vừa rồi của anh, tuy miệng nói hung ác nhưng cũng không thật sự muốn ly hôn, vì vậy mang cha vợ ra là biện pháp hữu hiệu nhất, đồng thời, cũng cho hai người cái bậc thang đi xuống thỏa đáng nhất.


Mà sau khi quay về ở biệt thự, Phong Cẩm Thành muốn có thời gian riêng của hai người, trước khi anh chưa thu phục được vợ, không muốn có người khác làm phiền, về phần đứa nhỏ, cha mẹ anh từ lúc biết có đứa nhỏ, đã kích động mấy ngày nay không ngủ ngon, nếu không phải anh ngăn cản, đã sớm đến thành phố T nhận cháu gái rồi.


Cho nên, theo như dự đoán của anh, cha mẹ sẽ tới đây nhanh thôi, hơn nữa, nhìn thấy cháu gái đáng yêu như vậy, hai ông bà khẳng định sẽ không buông tay ra được, nhất định phải mang về Phong gia, giống như phục vụ hầu hạ cô công chúa nhỏ.


Mẹ anh hơn nữa lại thích con gái, bình thường nhìn thấy Tiểu Quyên nhi nhà Tả Hoành yêu
thích không thôi, chỉ hận không được ôm mang về nuôi, giờ đã có cháu gái ruột thịt, liền càng không phải nói rồi. Mặc dù Phong Cẩm Thành còn chưa tìm ra được vấn đề giữa mình và Kê


Thanh? Nhưng anh muốn tìm ra, phải tìm ra.


Kê Thanh không biết một phen tính toán này của Phong Cẩm Thành, chỉ là đối với căn biệt thự này theo bản năng có chút mâu thuẫn, kết hôn một năm, đoạn thời gian lạnh nhạt trước kia, cô đều vượt qua ở đây, nếu nói có đoạn thời gian ngọt ngào nào giữa hai người, thì gần như đều ở căn nhà nội thành, không gian không lớn, nhưng cũng không có vẻ trống trải như ở đây.


Thật ra Kê Thanh cũng biết, vấn đề không phải là chỗ lớn chỗ nhỏ, mà là trái tim của cô.


Phòng ốc được sửa chữa qua, khắp nơi tràn đầy phong cách của Kê Thanh, Kê Thanh thích các thứ liên quan đến sự ấm áp, màu sắc, phong cách, thậm chí mùa, cô thích xuân hạ, ghét thu đông, cảm giác mùa thu hiu quạnh, mà mùa đông quá lạnh, vậy mà cứ một mực thích một người đàn ông lạnh nhạt như Phong Cẩm Thành, nhớ tới thật mâu thuẫn.


Mà Phong Cẩm Thành và cô vừa đúng tương phản, thích đồ vật màu sắc trang nhã, bất cứ thứ gì, anh cũng thích đơn giản mà có khuynh hướng cảm xúc, vậy mà lại cưới một người vợ không hề có khuynh hướng cảm xúc như cô.


Có thể thấy, phòng ốc đươc sửa chữa một thời gian rồi, cũng không phải là một hai ngày có thể làm xong, ghế sa lon màu trắng trước kia đã được đổi thành vàng nhạt, ánh sáng chiếu ngoài cửa sổ, làm dậy lên một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, bình hoa thủy tinh xinh đẹp trên bàn trà, bên trong là những bông hồng màu sâm banh được cắm so le, nụ hoa chớm nở, hình như còn mang theo những giọt sương trong suốt, thoạt nhìn làm tâm tình người ta khá hơn.


Phong Cẩm Thành hơi liếc cô một cái, trong lòng thế nhưng lại có chút thấp thỏm khó hiểu, biệt thự là sau khi Kê Thanh bỏ đi hơn một năm anh mới sửa chữa, khi đó ở đây, cho dù là giữa mùa hè cũng cảm thấy lạnh lẽo, anh biết Kê Thanh yêu thích thứ gì, mặc dù cô rất ít nói trước mặt anh, nhưng một chút đồ vật nhỏ cũng dị thường để lộ ra rõ ràng sở thích cùng tính tình của cô.


Mới đầu anh không thèm để ý, chờ anh để ý đến, cô đã bỏ đi rồi. Phong Cẩm Thành cảm thấy, hai người bọn họ như đang diễn mấy cái tình tiết máu chó trên TV, luôn bỏ lỡ rồi hiểu lầm, làm anh tức nhất chính là, cho tới bây giờ, hiểu lầm giữa hai người, anh không biết gì cả.


Mặc dù là nơi cô đã từng ở hơn nửa năm, lần nữa trở lại, Kê Thanh vẫn như cũ có chút không được tự nhiên, nhưng Tiểu Tuyết hiển nhiên thích nơi này, vừa vào đến, liền vung cánh tay nhỏ, trong miệng kêu: "Đi. . . . . . Đi. . . . . ." Thân thể nhỏ bé liều mạng uốn éo trong ngực


Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành đành phải đặt tiểu nha đầu xuống.


Hai cái chân nhỏ vừa chạm đất, tiểu nha đầu vui sướng chạy tán loạn khắp nơi, bên này sờ sờ, bên kia xem xem, rất nhanh phát hiện cầu thang là nơi chơi đùa rất vui, bước đi lên khẳng định không lưu loát, nhưng bò lên lại rất mau, chỉ chốc lát đã bò lên tầng hai.


Tầng hai là phòng ngủ, được trải thảm lông dày, đạp lên vô cùng mềm mại, tiểu nha đầu đi lên cũng không nghĩ xuống, để Phong Cẩm Thành và Kê Thanh ở lại lầu dưới.


Kê Thanh chợt phát hiện, cô một mình ở cùng với Phong Cẩm Thành có chút không được tự nhiên, cái cảm giác không tự nhiên này, làm cô như đứng trên đống lửa. Chỉ là, cô cũng chưa không được tự nhiên vài phút, chuông cửa liền vang lên.


Phong Cẩm Thành hơi nhìn cô một cái, cúi đầu xem đồng hồ: "Chắc là cha mẹ tới. . . . . ."


Kê Thanh sửng sốt một chút, không muốn đối mặt với cha mẹ chồng quá sớm, một năm trong cuộc sống hôn nhân của Kê Thanh, đáng giá nhất, chính là sự minh ý của cha mẹ chồng, mặc dù địa vị đứng hàng cao, nhưng cha chồng là vị trưởng bối rất hiền lành, dĩ nhiên cái khí thế nghiêm túc sống trong địa vị cao vẫn tồn tại, chỉ là từ trong cử chỉ lời nói của ông, Kê Thanh có thể cảm nhận được sự quan tâm đối với vãn bối.


Mẹ chồng cũng rất khoan dung, lời nói với cô cũng rất nhỏ nhẹ, lộ ra sự thân thiết hết sức, vì vậy, đối với cha mẹ chồng, Kê Thanh có một phần áy náy không thể quên được.


Nhìn hai ông bà đang từ đường đá nhỏ bên ngoài vườn hoa tiến vào, Kê Thanh có chút không biết làm sao, Tiểu Tuyết không biết đã kết thúc chuyến thám hiểm ở trên tầng từ bao giờ, lưu loát trèo xuống cầu thang, đại khái thấy có người tới, hai tay nhỏ bấu lấy chân cô, trốn sau lung cô, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, chớp mắt nhìn chằm chằm nhị lão Phong gia.


Phong Cẩm Thành dự liệu không sai, nhị lão Phong gia vừa vào cửa, mắt sẽ không đứng yên một chỗ, mà thẳng tắp say sưa nhìn chằm chằm vào Tiểu Tuyết phía sau Kê Thanh, ánh mắt sáng ngời ngời.


Phong Cẩm Thành có thể hiểu cảm giác này, lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái cũng là loại cảm động xen lẫn chua xót này, tư vị ngọt ngào xen lẫn kiêu ngạo, rất khó dùng từ nào để hình dung, trong thân thể nho nhỏ đó có huyết mạch của anh, cái thiên tính huyết thống tương liên đó, làm một người từ trước đến giờ không thích trẻ con như anh, chớp mắt một cái liền bị mê hoặc, huống chi là cha mẹ anh?


"Tiểu Tuyết à! Ta là bà nội, đến đây, đến đây, cho bà nội ôm ôm…" Giọng nói bà Phong có mấy phần run rẩy không dễ gì phát hiện, làm áy náy trong lòng Kê Thanh phút chốc bộc phát, ngồi xổm xuống, sờ sờ gương mặt con gái: "Tiểu Tuyết, đây là bà nội, gọi bà nội đi."


Tiểu nha đầu nháy mắt mấy cái, nhăn nhó một lát, cái miệng nhỏ nhắn rất nể tình mà nói ra chữ "bà" mơ hồ, người cũng hướng phía trước bước mấy bước, bộ dáng nho nhỏ động lòng người, làm Phong mẹ yêu thích đến không biết làm thế nào: "Lão Phong, lão Phong ông xem xem, cháu gái chúng ta cùng Cẩm Thành khi còn bé giống hệt nhau, quả thực như được đúc từ một khuôn. . . . . ."


Phong Cẩm Thành không khỏi mỉm cười, ánh mắt lại lạc trên người Kê Thanh, không kìm được dịu đi một chút, cô khẩn trương anh có thể nhìn ra, Phong Cẩm Thành cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhà bọn họ chưa từng có vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu, có vấn đề là của
hai người bọn họ. . . . . .


Phong gia nhị lão ở lại một hồi, lúc về, mang đi cả Tiểu Tuyết đang chơi cực kì vui vẻ với ông nội, biệt thự to như vậy, đến trưa cũng chỉ còn lại Kê Thanh cùng Phong Cẩm Thành, Kê Thanh ngồi trên sô pha cúi đầu ngẩn người, không biết nên nói gì? Làm gì?


Phong Cẩm Thành khe khẽ thở dài, đi tới ngồi bên người cô, đưa tay qua vai cô: "Vợ, đừng giằng co với anh nữa, cùng nhau sống tốt qua ngày được không!"


Lời như vậy phun ra từ miệng Phong Cẩm Thành, làm Kê Thanh có chút kinh ngạc, không tự chủ được, giương mắt lên, vừa vặn chống lại ánh mắt sáng quắc của anh, đáy mắt thâm trầm bắt đầu khởi động tình triều, trong nháy mắt như muốn chìm ngập Kê Thanh….


Khi Phong Cẩm Thành ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi bá đạo tiến quân xâm nhập thần tốc vào


khoang miệng thì Kê Thanh mới phát hiện, bản thân thất thủ nhanh như vậy, một chút giãy dụa cũng không có, cô yêu người đàn ông này, đại khái thời gian yêu quá dài, yêu anh giống như đã thành thói quen, hơn nữa, anh vừa chạm cô, cảm giác rung động từ lâu đã bị cô cố gắng giấu trong lòng, giống như mầm xuân từ dưới đất chui lên, tầng tầng tỏa ra. . . . . .


Phong Cẩm Thành đáy lòng mang theo khó khăn cùng buồn bực, nụ hôn này cũng không dịu dàng, dị thường dùng sức, thậm chí có chút hung hăng. . . . . . Anh chế trụ gáy cô, môi lưỡi mang theo ý vị trừng phạt, hôn sâu vô cùng, sâu đến gần cổ họng cô. . . . . . Gắt gao chống đỡ, từng phát từng phát xay nghiền, đẩy, lôi kéo. . . . . .


Kê Thanh căn bản không cách nào phản kháng, từ ngày kết hôn đó đã bắt đầu, ở phương diện này hai người chưa từng ngang hàng nhau, chỉ cần anh muốn, không cho phép cự tuyệt, áo sơ mi bị Phong Cẩm Thành thuận lợi xé ra, nút áo liền rơi xuống mặt đất, dưới sô pha có trải thảm, nút áo im lặng rơi lên trên….


Hai người ngã trên sô pha, môi Phong Cẩm Thành từ khóe môi Kê Thanh chạy xuống, nụ hôn ướt át mang theo dục vọng bừng bừng, dọc theo khóe môi rơi sau tai cô, gặm cắn, ɭϊếʍƈ láp, nhẹ nhàng nặng nề, bí mật mang theo khí nóng cùng thở dốc, phun sau vành tai mẫn cảm của Kê Thanh, làm cô không tự chủ được run rẩy từng cơn…..


Mà tay Phong Cẩm Thành cũng đã nhẹ nhàng tách ra đôi chân khép chặt của cô, từ dưới váy dò xét đi vào. . . . . .






Truyện liên quan