Chương 12

Trên đường trở về, Lộc Hàm vẫn luôn duy trì sự trầm mặc lái xe, Biện Bạch Hiền ngồi ở ghế phó lái cứ liếc chừng cậu mãi, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Đại Vương, Ngài sao vậy? Phỏng vấn không thuận...?”
Lộc Hàm chỉ đáp “Không sao.” rồi chẳng nói thêm gì nữa.


Sau khi quay về phòng biên tập, Lộc Hàm vốn định trước tiên chỉnh lý lại bản thảo buổi phỏng vấn, Diệp An Ninh lại gõ cửa tiến vào, ngồi đối diện bàn làm việc, trong tay là một quyển sổ và cây bút, biểu tình như muốn nói mình đang rất rất nghiêm túc làm việc: “Lộc biên tập, thừa dịp vừa mới phỏng vấn xong, chúng ta cùng thảo luận nội dung bài báo đi.”


Lộc Hàm quay về văn phòng, chỉ vừa mới để bao công văn xuống, máy tính chưa kịp mở, cậu khởi động máy tính, ngồi trở lại trên ghế, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện Biện Bạch Hiền nghển cổ ngó vô phòng làm việc, dường như đang phân vân, không biết có nên đi vào hay không.


Mọi người cùng nhau phụ trách làm một bản thảo kỳ thật cũng không có gì, nhưng hành động của Diệp An Ninh hiển nhiên có hơi quá mức sốt ruột.
Lộc Hàm vẫn chưa nói gì, Diệp An Ninh đã mở sổ công tác của mình ra, nhìn Lộc Hàm cười cười, “Lộc biên tập, bút ghi âm của anh đâu?”


Lộc Hàm nhập mật mã vào máy tính, đầu cũng không ngẩng lên: “Chẳng phải sáng nay tôi đã nói với cô, Ngô Thế Huân qui định không được dùng bút ghi âm khi trả lời phỏng vấn còn gì.”


“Hả?” Diệp An Ninh đương nhiên nhớ, buổi sáng Lộc Hàm nói rất rõ ràng, nhưng thời gian Diệp An Ninh làm việc trong môi trường này nói dài không dài mà bảo ngắn thì cũng không hẳn, cô học được rất nhiều mánh khóe trong phương thức làm việc. Miệng tuy bảo không mang theo, nhưng cũng chỉ là hình thức, đi phỏng vấn làm sao có thể không mang theo bút ghi âm chứ?


available on google playdownload on app store


Diệp An Ninh cho rằng Lộc Hàm nói giỡn: “Lộc chủ biên, anh...”


Lộc Hàm thở dài trong lòng, Kim Mân Thạc nói rất đúng, Diệp An Ninh chẳng những tâm cao khí ngạo mà khi làm việc cũng ít chịu suy nghĩ, chỉ thích làm theo ý mình, điều gì mà cô cảm thấy trong giới ngầm thừa nhận liền không cần băn khoăn thêm nữa. Nhưng Lộc Hàm biết Ngô Thế Huân là người như thế nào, anh ta nói một thì chính là một, nói hai tuyệt đối không thể là ba.


“Không có cả bút ghi âm lẫn bản thảo, tất cả những câu trả lời tôi đều ghi nhớ trong đầu, một lát nữa sẽ viết thành đề cương, lúc đó cô và Tiểu Bạch mỗi người phụ trách một phần, phát triển đề cương giai đoạn đầu do hai người phụ trách, tôi sẽ xem lại.”


Diệp An Ninh thiếu chút nữa thì thốt ra, đề cương sao? Anh ghi nhớ trong đầu ấy hả? Làm sao tôi biết được những điều anh viết là ý tưởng của mình hay là do chính miệng Ngô Thế Huân nói ra?


Diệp An Ninh tức giận muốn ch.ết, càng ngày càng cảm thấy Lộc Hàm là một kẻ điên. Gom hết đồ đạc hất đầu đi ra ngoài.


Kỳ thật việc này nếu là Biện Bạch Hiền hoặc là một cô gái khác trong phòng căn bản là sẽ không xảy ra chuyện kém vui như thế này, Diệp An Ninh tâm cao khí ngạo, Lộc Hàm vẫn chưa nói xong liền căm giận chạy ra ngoài, còn cảm thấy mình đang chịu uất ức, Lộc Hàm là người chuyên quyền độc đoán. Nhưng nếu như là những người khác, Lộc Hàm chỉ cần giải thích một chút tình hình lúc đó là có thể hiểu được. Dù sao dân làm kinh tế tài chính cùng với giới giải trí cũng không giống nhau, giới giải trí coi trọng sự nổi tiếng cho nên thích được lên báo thậm chí còn tạo scandal, nhưng mà dân làm tài chính kinh tế lại có nhiều quy củ, cái nào ra cái nấy, cho nên Ngô Thế Huân yêu cầu không được dùng bút ghi âm thực ra cũng chỉ là chuyện bình thường.


Diệp An Ninh vừa chạy ra ngoài, Biện Bạch Hiền đứng ở bên ngoài gõ cửa chớp chớp mắt, Lộc Hàm giương mắt nhìn nhìn hắn: “Đem bản điều tr.a tôi kêu cậu làm hồi sáng lại đây.”
“Tuân lệnh! Đại Vương!” Biện Bạch Hiền nhanh như chớp chạy đi.


Liên tiếp vài giờ sau, Lộc Hàm ngồi viết bản thảo ban đầu cuộc phỏng vấn kia, từ câu đầu tiên cho đến câu cuối cùng, toàn bộ đều dựa vào trí nhớ đem những điều Ngô Thế Huân nói đánh ra từng chữ một, quá trình này chẳng những vừa lâu vừa buồn tẻ mà còn đòi hỏi sự tập trung đầu óc cao độ.


Trong thời gian đó Biện Bạch Hiền có tới hai lần, một lần đem bản điều tr.a lại, lần khác bưng vào một tách cà phê, hắn đứng ở phía sau Lộc Hàm, nhìn vào màn hình máy tính hai lần, lần nào cũng kêu lên đầy thán phục, cái Lộc Hàm đang làm kia có chỗ nào giống với một bản thảo ban đầu a!? Căn bản là đem mỗi một câu Ngô Thế Huân nói đều đánh ra, hắn nhìn thấy rõ ràng, thậm chí Lộc Hàm còn đánh dấu ở những chỗ Ngô Thế Huân tạm dừng nữa chứ!


Biện Bạch Hiền âm thầm lui ra ngoài với vẻ kính cẩn.
Lộc Hàm làm bản thảo ban đầu mất vài giờ, cậu dùng USB sao chép lại. Lúc đứng dậy thu dọn đồ đạc mới phát hiện đã qua giờ tan tầm từ lâu rồi, Kim Mân Thạc đang ở trong phòng làm việc, bên ngoài đại sảnh Diệp An Ninh và vài đồng nghiệp còn chưa đi.


Diệp An Ninh thấy văn phòng của Lộc Hàm mở cửa ra. Lập tức chạy vào, bước chân có vẻ dồn dập: “Lộc chủ biên!”
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Có việc gì?”


Diệp An Ninh đóng cửa văn phòng lại, “Lộc chủ biên, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.” Cô nói rất nghiêm túc, thật giống như có chuyện vô cùng quan trọng vậy.
“Được, cô nói đi.” Thái độ Lộc Hàm vẫn thản nhiên.


“Lộc chủ biên, không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng mà tôi cảm thấy anh có thành kiến hoặc là hiểu lầm với tôi!” Ánh mắt Diệp An Ninh sắc bén, “Tựa như lần này đi phỏng vấn Ngô Thế Huân, vốn là ba chúng ta đồng phụ trách, cuối cùng lại biến thành một mình anh đến văn phòng của anh ta trò chuyện, không mang theo bút ghi âm tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao một chữ bản nháp cũng không có? Điều này anh giải thích thế nào?”


Lộc Hàm thu dọn xong xách cặp công tác lên, dựa theo thói quen cậu căn bản sẽ không thèm giải thích nửa câu, nhưng hiện tại không giống với trước đây, cậu không còn hành nghề tự do, bây giờ chẳng những có đồng đồng nghiệp mà còn ngồi ở văn phòng, trong một xã hội thu nhỏ. Cậu buông cặp trong tay xuống, nhìn Diệp An Ninh, biểu tình thản nhiên như trước, đương nhiên cậu cũng không nghĩ ra phải tỏ thái độ như thế nào với cô ta: “Cô cảm thấy là tôi cố ý nói Ngô Thế Huân sắp xếp cuộc phỏng vấn với một mình tôi thôi phải không?”


Nghe Lộc Hàm nói trắng ra như vậy, Diệp An Ninh hơi do dự: “Chẳng lẽ không phải sao?”


“Không phải.” Lộc Hàm nói: “Ngô Thế Huân đột nhiên sắp xếp như thế tôi cũng rất bất ngờ, về phần không có bản nháp là bởi vì tôi thường sử dụng máy tính, hoàn toàn ghi chép không kịp theo lời nói, với lại ngay tình huống lúc đó, thay vì dùng bút viết chi bằng dùng đầu óc ghi nhớ còn tốt hơn.”


Diệp An Ninh vẫn không tin, cảm thấy Lộc Hàm cố ý làm như vậy, “Vậy bây giờ bản thảo anh đã viết xong chưa? Có thể đưa cho tôi và Biện Bạch Hiền coi không?”


Lần này rốt cục Lộc Hàm không thể giữ thái độ thản nhiên được nữa, bởi vì cậu phát hiện vấn đề của Diệp An Ninh là rất lớn, người phụ nữ trước mặt chẳng những thích làm theo ý mình mà còn rất tùy tiện, tinh thần hợp tác với đồng nghiệp kém, không nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo thậm chí cảm thấy việc người khác làm đều là sai lầm, cô vừa mở miệng liền đòi hỏi Lộc Hàm đưa bản thảo, quan hệ của cô và đại bộ phận đồng nghiệp cũng không tốt, khinh thường rất nhiều người, đối với sếp trực tiếp là mình, cô ta nghĩ rằng là lính nhảy dù thì lại càng không phục.


“Diệp An Ninh.” Lộc Hàm nhìn cô, thái độ hoàn toàn nghiêm túc: “Tôi cho rằng trước khi cô có đủ tư cách đòi bản thảo, vẫn nên học cách làm người như thế nào thì tốt hơn.” Nói xong liền cầm cặp công tác và áo khoác rời đi.


Lúc Lộc Hàm ở trong thang máy vẫn luôn tự hỏi vấn đề về Diệp An Ninh, tòa soạn nơi cậu làm việc hiện nay tuy là tạp chí địa phương nhưng tại thành phố này cũng đứng hàng đầu, dù rằng cách làm rất truyền thống, nhưng lượng tiêu thụ luôn khá tốt. Lộc Hàm cảm thấy chủ bút đương nhiên cũng không phải là đồ ngốc, sẽ phải trân trọng tiếng tăm của mình, tạp chí tài chính và kinh tế tuy không được chú ý nhiều như báo giải trí, nhưng tiền thu vào tuyệt đối không ít, tính cách Diệp An Ninh thiếu sót rõ ràng như thế, Kim Mân Thạc sau khi làm tổng biên tập không ít hơn một lần vạch trần tính cách này của Diệp An Ninh, sao chủ bút lại sắp xếp người như thế ở chuyên mục tài chính và kinh tế của tạp chí?


Hay bởi vì quan hệ thân thích...?
Lộc Hàm nghĩ hoài không ra, nhưng chắc chắn chủ bút có lý do riêng của mình.


Lúc thang máy dừng lại ở tầng mười, hai cô gái mặc đồ công sở bước vào, trong đó có một người vừa đi vừa lớn tiếng cười nói với cô gái bên cạnh: “Năm đó nếu không chú ý đến quan hệ thân thích, con nhỏ kia còn có thể tiếp tục sống ở H thị sao?”


Cô gái kia nhìn quanh bốn phía, kéo tay cô: “Nói nhỏ một chút, cậu không sợ người khác biết à!!”
“Thôi đi, đã làm còn sợ người khác không biết sao? Scandal của anh họ mà cũng dám đăng lên báo! Mới thực tập thôi mà làm việc còn ngoan độc hơn ai hết thảy rồi!”
...


Lộc Hàm đi ra bãi đỗ, chuẩn bị lấy xe trả cho Độ Khánh Tú, lúc gọi điện thoại, Độ Khánh Tú ở đầu bên kia nói: “Cậu tới nhà trẻ XXX đi, trên đường Phục Hưng ấy, tớ chờ ở đó, bà mẹ nó!” Độ Khánh Tú ở đầu kia đột nhiên rống lên một câu chửi thề.


Lộc Hàm nhíu nhíu mày: “Sao vậy?”
Giọng Độ Khánh Tú ở đầu kia nghe rất gấp: “Con tớ ở trường học bị người ta ăn hϊế͙p͙, tớ vừa đến xong... Đừng khóc đừng khóc.” Khi nói mấy tiếng cuối cùng kia, giọng Độ Khánh Tú đột nhiên nhu hòa không ít.
“Được rồi, tớ đã biết.”


Lộc Hàm và Độ Khánh Tú quen biết cũng rất ngẫu nhiên. Lúc Độ Khánh Tú và Lộc Hàm còn ở S thị, Lộc Hàm làm nghề tự do, Độ Khánh Tú làm bếp trưởng tại một nhà hàng. Từ khi tiểu thuyết của Lộc Hàm đăng trên diễn đàn văn học trở thành hot nhất, Độ Khánh Tú chính là độc giả trung thành của cậu, hắn còn làm admin trên diễn đàn của cậu, ở trên mạng Độ Khánh Tú chính là Quái Thú Vai To, Lộc Hàm cũng không phải Lộc Hàm, bút danh của cậu là Lộc Lộc. Sau đó hai người ở trên mạng trở nên thân thiết, lại sống cùng một thành phố, Độ Khánh Tú nói chúng ta hẹn gặp mặt ở ngoài đi, tớ sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu, Lộc Hàm khi đó vì vùi đầu đuổi kịp bản thảo thiếu vận động cùng dinh dưỡng nghiêm trọng, cho nên mới đáp ứng.


Hai người từ internet ra ngoài hiện thực, quen biết cũng đã nhiều năm.
Về phía Độ Khánh Tú tại sao lại đến H thị và vô duyên vô cớ có thêm một đứa con trai, Lộc Hàm cho rằng hiện thực cuộc sống luôn khó đoán hơn trong tiểu thuyết rất nhiều.


Lộc Hàm lái xe tìm được nhà trẻ kia, lúc đậu xe ở cổng trường mới phát hiện nhà trẻ đã đóng cổng, chỉ mở cổng phụ nho nhỏ bên cạnh.
Bảo vệ nhìn nhìn xe rồi lại ngó ngó Lộc Hàm, tìm kiếm trong sổ theo dõi: “Anh là phụ huynh của em nào?”


Lộc Hàm nghĩ nghĩ, “Thằng bé ở trường bị người ta ăn hϊế͙p͙.”
Bảo vệ: “A, vậy mau vào đi, hôm nay đánh nhau loạn xà ngầu cả lên, thầy giáo vào can mà chẳng được nữa đấy.”
Lộc Hàm đi vào cổng phụ, gọi điện cho Độ Khánh Tú, hỏi hắn hiện tại đang ở đâu.


Độ Khánh Tú: “Vào cửa đi thẳng qua dãy lầu có vòi phun nước, thấy một cầu thang xoay tròn, lầu hai.”


Lộc Hàm đi vào, sau khi lên đến lầu hai phát hiện vài vị phụ huynh cùng mấy đứa nhóc vây quanh ở đại sảnh lầu hai, đang tranh cãi ầm ỉ, có giọng con nít khóc, mặc cho thầy giáo không ngừng giải thích khuyên giải nhưng vẫn có một vài phụ huynh hùng hùng hổ hổ.


Lộc Hàm đứng ở bên ngoài mắt nhìn bốn phía tìm người, thình lình bị người nào đó kéo cổ tay, một phụ nữ đại khái khoảng bốn mươi tuổi mặc quần áo màu đỏ sẫm cảm khái nói: “Anh đã tới rồi, nhanh lên nhanh lên, con anh đánh người ta chảy máu đầu! Còn đang nằm trong phòng y tế đó!” Dứt lời liền kéo Lộc Hàm xuống lầu.


Lộc Hàm nhíu mày, không rõ người phụ nữ trước mắt tại sao lại nhận sai, “Ngại quá, cô nhận lầm người rồi.”
Người phụ nữ nhíu mày: “Anh đừng nói giỡn! Tình trạng của Ngô Phàm lần này cũng tệ lắm đó, mau lên, nơi này không cần anh xen vào, đi theo tôi!...”


Người phụ nữ vừa nói vừa kéo Lộc Hàm, thình lình ở phía sau Độ Khánh Tú sáp lại: “Phó hiệu trưởng cô nhận lầm người rồi, cậu ấy là bạn, tới đây tìm tôi, cậu ấy không có con đâu.”


“A?” Phó hiệu trưởng sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, nhìn nhìn Độ Khánh Tú rồi lại quay qua ngó Lộc Hàm, Độ Khánh Tú thì cô rất quen, “A a, xin lỗi, thật ngại quá.”






Truyện liên quan