Chương 56
Gần đây Ngô gia trong nhà hình như không được ổn cho lắm, mơ hồ có thể nghe thấy mùi thuốc súng, còn có mùi chua.
Ngô lão ngũ lúc trở về nhà thì hỏi Hồ Yến: “Sao gần đây tôi thấy trong nhà có mùi kì quái nha?!”
Hồ Yến gặm hạt dưa: “Phải rồi, là mùi chua đó! Còn có mùi thuốc súng nữa!”
Hồ Yến vừa nói như vậy, Ngô lão ngũ kịp phản ứng ngay, quả thật là như vậy!
Ngô gia hiện tại ai cũng biết, Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân tình cảm phi thường tốt, nhưng lần này lại giận nhau đến mức ai cũng ngạc nhiên, hai người bây giờ là cơ hồ ai cũng lờ đi ai. Không đúng, hẳn là, ngay từ đầu không ai để ý ai, về sau Ngô lão gia chính mình chịu không nổi nên chủ động giao cờ trắng, nhưng mà Ngô phu nhân vẫn là giữ nguyên vẻ mặt xa cách không quan tâm.
Sớm trên bàn ăn cơm, Ngô lão gia từ trước đến nay đều ăn cháo ngũ cốc ngọt ngọt lại thanh đạm, ăn vào khiến cả người đều thoải mái, đột nhiên hôm nay lại nghe thấy đâu đó có mùi chua. Ngô lão gia nhíu mày giương mắt lên xem lại bắt gặp Ngô phu nhân lấy ra một chén lớn tỏi chua để ăn sủi cảo, hương vị chua nồng bay thẳng vào vị giác Ngô lão gia.
Ngô lão gia, cả giận nói: “Vừa sáng sớm mà bà ăn tỏi giấm cùng sủi cảo là sao!?”
Ngô phu nhân giơ lên con mắt, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì ông à?!”
Ngô lão gia đang trong thư phòng đọc sách xử lý công vụ, đột nhiên truyền đến một mùi khói nồng nặc, Ngô lão gia kéo màn ra xem nhìn thấy Ngô phu nhân mang bếp nướng từ phòng bếp ra ngoài sân nướng thịt, Ngô lão gia tức giận, hét lớn: “Nhà bếp lớn như vậy, bà có nhất thiết phải mang đồ đến đây nướng không?”
Ngô phu nhân ngẩn đầu lên, ngắn gọn nói: “Tôi thích!”
Tóm lại Ngô lão gia vô luận cùng Ngô phu nhân nói cái gì, Ngô phu nhân chỉ có gương mặt lạnh nhạt mà đáp lại hai câu một là “Liên quan gì ông!” hai là “Tôi thích.”
Ngô lão gia đối với Ngô phu nhân tức giận đến cực kì, bên cạnh đó thư ký còn gọi điện thoại tới báo cáo nhị thiếu gia gần đây không làm gì đặc biệt, muốn điều tr.a cũng không điều tr.a được gì. Càng làm cho Ngô lão gia như ăn phải thuốc súng mà thét “Điều tr.a thêm đi!! Điều cái gì cũng được!! tr.a cái gì cũng được!!? Không có gì thì tôi trực tiếp trừ lương anh!!?” (bác à, giận cá chém thớt đó bác =.=)
Ngô phu nhân quyết tâm không lui bước mà Ngô lão gia qua qua mấy ngày cũng thấy mình sắp chán nản mà ch.ết rồi, Ngô phu nhân từ trước đến nay đều là không quan tâm mấy đến những quyết định trong nhà của Ngô lão gia, không biết như thế nào mà lần này lại đặc biệt ủng hộ Ngô Thế Huân cùng người kia, làm Ngô lão gia nổi cơn tò mò, rốt cuộc là dạng người gì mà có thể đem con trai và cháu trai mình mê mẩn đến vậy?
Vừa gặp lúc Ngô Trạch Vân gọi điện thoại tới nói sơ lược về tình hình nhập hàng, cuối cùng Ngô lão gia nhịn không được hỏi về Lộc Hàm, Ngô Trạch Vân phì cười nói: “Kỳ thật con cũng không biết nói sao, ngoại trừ bề ngoài rất xinh đẹp ra, thì con cảm thấy cậu ấy hơi lạnh nhạt, nói chuyện rất có chừng mực không hề đùa bỡn bao giờ. Rất giống mẹ khi trẻ.”
Ngô Trạch Vân nói xong cúp điện thoại, Ngô lão gia vẫn cầm điện thoại suy nghĩ rất lâu rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại không biết như thế nào đột nhiên nở nụ cười.
Hẳn là phải làm lành với lão thái bà rồi!!
Ngô Thế Huân đang ngồi rảnh rang suy nghĩ về quãng thời gian đã qua của bản thân mình, cũng đồng thời nhớ lại một chuyện rất quan trọng.
Có một chuyện quả thực nhớ lại khiến cho Ngô Thế Huân thực muốn bóp ch.ết chính mình cho xong.
Ngô Thế Huân trở về buổi sáng hôm đó, Lộc Hàm đưa Ben Ben học sau đó mới phát hiện mình quên mang theo USB, vì vậy lái xe trở về, vừa vặn Ngô Thế Huân cũng trở về, vẻ mặt mỏi mệt ngồi ở trên ghế sa lon.
Ngô Thế Huân buổi sáng hôm đó xác thực rất mệt mỏi, qua lại cả một buổi tối, nhưng khi nhìn thấy Lộc Hàm tất cả tình cảm trong lòng không biết vì sao bộc lộ ra hết.
Ngô Thế Huân nắm cằm Lộc Hàm hôn xuống, nụ hôn xâm lược tranh đoạt từng tấc không khí trong miệng Lộc Hàm, hơn nữa nụ hôn này còn mang theo dục vọng cùng xâm chiếm.
Ngô Thế Huân đứng lên, giữ lấy thân thể Lộc Hàm đặt trên ghế sô pha hung hăng hôn. Lộc Hàm ôn nhu đáp lại Ngô Thế Huân, vòng hai tay quanh lưng hắn mà ghì chặt.
Ngô Thế Huân lúc này cái gì cũng đều mặc kệ, Ben Ben không ở trong nhà chỉ có hai người bọn họ thôi, đi làm? Đi làm không quan trọng! Nghỉ một ngày tòa soạn báo cũng sẽ không đóng cửa! (amen =.=)
Ngô Thế Huân vừa hôn Lộc Hàm, tay vừa chậm rãi vươn vào trong quần áo, vuốt ve phần eo cùng phần bụng.
Những nơi bị Ngô Thế Huân sờ lên lập tức run rẩy, Lộc Hàm nắm lấy tay Ngô Thế Huân trên ngưc mình, thở dốc, hai mắt mở to, trong hai tròng mắt long lanh toát ra ánh sáng: “Đừng ở đây, đi… phòng ngủ đi.”
Ngô Thế Huân thở dốc nhìn Lộc Hàm, sau đó ôm lấy Lộc Hàm từ trên ghế salon lên, hai người vừa kéo vừa ôm nhau tiến vào phòng ngủ.
Ngô Thế Huân tiến phòng ngủ liền đem Lộc Hàm đẩy trên giường, trở tay khóa lại cửa phòng đồng thời cởi bỏ áo trên người mình.
“Còn màn cửa!” Lộc Hàm nhắc nhở âm mang thoát ra mê người.
Ngô Thế Huân kéo màn lại, trong phòng ngủ thoáng cái liền tối hẳn đi, Ngô Thế Huân có chút vội vàng xao động kéo mở dây lưng, nhưng còn chưa làm xong đã bị Lộc Hàm nắm cổ tay, kéo đến giường.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm nằm trên giường, một tia ánh sáng nho nhỏ theo khe hở của bức màn chiếu lên chỗ hai người, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm hai mắt nhìn nhau trong mắt đều là dục vọng cùng động tình. Ngô Thế Huân hôn Lộc Hàm, hôn đến chuyên chú mà thâm tình, hắn một tay đi cởi bỏ quần áo Lộc Hàm một tay tìm được phân thân Lộc Hàm, Lộc Hàm bị khởi mở dục vọng khóe miệng tràn ra một tiếng rên rỉ.
Ngô Thế Huân giữ chặt Lộc Hàm, hôn môi rồi chuyển xuống cổ, khóe miệng vẽ ra một đường cong, nói: “Em muốn sao?” vừa nói vừa tăng tốc độ ở bàn tay phía dưới.
“A…ưm!”
Lộc Hàm run rẩy, thân người có chút nâng lên.
Ngô Thế Huân mở to mắt, đè lại Lộc Hàm nằm xuống, chăm chăm nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm mở mắt ra ở bên trong, trong mắt tràn đầy động tình ghé vào trên vai Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cúi người bắt đầu hôn lên cổ Lộc Hàm, sau đó nụ hôn dần đi xuống dưới.
Lộc Hàm nhắm mắt chờ đợi, nhưng nụ hôn vẫn cứ ngừng lại ở hõm vai mà không hề tiếp tục. Đến khi Lộc Hàm mở mắt thì phát hiện Ngô Thế Huân đã ngủ từ khi nào. (hay ớn luôn =.=)
Lộc Hàm sau đó đi làm, Ngô Thế Huân vẫn ngủ say như ch.ết, đến chiều khi Ben Ben đi học về vẫn còn chưa tỉnh.
Ben Ben đi học về chạy vào phòng ngủ nhìn Ngô Thế Huân mặt nhất thời trở thành biểu cảm ghét bỏ.
Buổi tối một nhà ba người ngồi cùng ăn cơm, ăn cơm chiều về sau Ben Ben làm bài tập rồi xem TV một chút rồi tắm rửa để đi ngủ. Trước khi vào phòng ngủ còn nhìn Lộc Hàm rất lâu, rất không cam tâm mà nắm mà kéo.
Lộc Hàm đưa con tới giường ngủ xong về sau đi vào thư phòng mở máy tính lên chỉnh sửa một chút bản thảo, Ngô Thế Huân ngồi ở ghế sô pha xem tivi, âm thanh và hình ảnh trên màn hình cứ lóe lên lóe lên liên tục, cuối cùng dứt khoát tắt luôn TV rồi tiến vào thư phòng.
Lộc Hàm quay đầu nhìn thấy Ngô Thế Huân bước vào, tay cậu còn đặt ở trên bàn phím, nói: “Anh sao vậy?”
Ngô Thế Huân mặt không biểu tình: “Anh muốn ngủ.”
Lộc Hàm quay đầu trở lại nhìn màn hình, nói: “Chờ em sửa xong đoạn này đã.”
Ngô Thế Huân tiến lên cầm chặt vai Lộc Hàm, đem người kéo lên hôn, sự tình ban ngày dường như đã khiến hắn bị đả kích thật lớn, Ngô Thế Huân trước kia còn nghĩ mình lâm trận liền trực tiếp làm cho người kia phải cầu xin, không ngờ thành ra như thế.
Vừa hôn bỏ đi, Ngô Thế Huân lông mày còn nhíu lại, nhìn Lộc Hàm biểu cảm không khác Ben Ben lúc nãy là bao. Lộc Hàm bất đắc dĩ cười cười, tắt máy tính đi theo Ngô Thế Huân trở về phòng ngủ.
Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm nằm ở trên giường, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, không biết như thế nào lại nói đến chuyện XXOO rồi, Ngô Thế Huân biết nói tiếp làm sao, Lộc Hàm cũng đỏ mặt im lặng, cậu không biết phải nói làm sao cho tốt nữa, cũng không biết Ngô Thế Huân đang nghĩ cái gì.
Cuối cùng hai người vẫn là không nói lời nào lặng yên mà ngủ.
Hai ngày sau, Ngô phu nhân vừa đáp máy bay đồng thời kéo theo hành lý tới nhà Ngô Thế Huân.
Ngô Trạch Vân cùng Ngô Thế Huân anh em đang ngồi cùng nhau nói chuyện, Ngô phu nhân đột nhiên bấm chuông Ngô Trạch Vân chạy ra mở cửa trông thấy mẹ liền như dọa cho ch.ết khiếp.
“Mẹ? Mẹ đi đâu đây?” Ngô Trạch Vân vừa hỏi vừa giúp Ngô phu nhân kéo va ly vào nhà.
Ngô Thế Huân mặt không biểu tình mắt nhìn valy lớn valy nhỏ.
Ngô phu nhân mặc váy dài, đội mũ còn mang kính râm, cười đến thập phần hòa ái, nhìn nhìn Ngô Thế Huân rồi mới trả lời: “Ah, mẹ tới ở chung với con trai của mẹ vài ngày không được à?!”
Ngô Thế Huân không có biểu lộ: “Nhà con không đủ phòng.”
Ngô phu nhân cười: “Không có sao! Mẹ sẽ ở nhà Trạch Vân!!! Còn con mẹ chỉ đến thăm một lát thôi, mẹ biết rõ con không tiện cho mẹ ở lại mà, vợ chồng son khó tránh khỏi gắn nhau như keo như sơn sao, mẹ sẽ không đi quấy rầy các con đâu! Nhất là buổi tối đấy!” (con càng ngày càng yêu bác =]])
Ngô Trạch Vân: “Mẹ, nhà con nhỏ lắm!”
Ngô phu nhân ngạc nhiên nói: “Nhà nhỏ thì có làm sao?! Chứa thêm một bà già thì tốn bao nhiêu chứ!? Người đàn ông độc thân như con không có tư cách cùng mẹ ra điều kiện!”
Ngô Trạch Vân: “…”
Cùng lúc đó, Ngô lão gia tại Ngô gia quả thực nổi trận lôi đình!!
Rời nhà trốn đi! Rời nhà trốn đi! Ngô phu nhân lớn từng tuổi này mà còn rời nhà trốn đi!