Chương 7

Kế hoạch của Trương Phàm lại thất bại, vì vậy sáng ngày nghỉ thứ hai bị đánh thức, mở cửa thấy Đường Vũ Địch, hắn cũng chẳng còn ngạc nhiên
Lúc này Đường Vũ Địch mang theo điểm tâm đến, lúc Trương Phàm mở ra, bên trong là cháo và bánh bao còn nóng hổi


“Đều là mẹ tôi làm đấy, cậu nếm thử xem”


Mẹ hắn đã đi từ lâu, công tác trên núi bề bộn công việc, Trương Phàm thật lâu đã không ăn bữa sáng. Dạ dày đã sớm hình thành thói quen, giờ cũng đành húp miếng cháo trước ánh mắt mong đợi của Đường Vũ Địch “Ân, cũng không tệ lắm”


Ngay khi cháo chạm đầu lưỡi, Trương Phàm phát hiện hương vị thật không tệ, vì vậy vốn từ ý định chỉ húp một miếng, giờ trở thành húp từng miếng
“Mẹ của cậu sáng sớm đều làm đồ cho cậu ăn a, thật hạnh phúc”


Đường Vũ Địch nhìn Trường Phàm đang ngồi chống cằm ăn bánh bao, ánh mắt lóe sáng một cái, sau đó đột nhiên cười nói “Ăn nhiều một chút, ăn no sẽ có tinh thần đọc sách”
Trương Phàm “…”


Bắt đầu từ thứ Hai đầu tuần, mỗi sáng đến phòng học Đường Vũ Địch sẽ đưa một hộp điểm tâm giữ ấm cho Trương Phàm. Ngày đầu tiên Trương Phàm có chút ngạc nhiên, ngày hôm sau có chút cảm động, ngày thứ ba ngày thứ tư cũng thành thói quen. Bất quá dù bữa sáng đa dạng nhưng trong tâm Trương Phàm lại thêm một phen phiền não


available on google playdownload on app store


Trước kia qua lại với bạn gái, họ cũng không giống Đường Vũ Địch, ngày ngày mang điểm tâm cho hắn… Nếu Đường Vũ Địch là nữ thì tốt rồi, cậu ta mà là nữ không chừng chính mình lại theo đuổi cậu ta, vì cái gì cậu ta lại không thể là nữ chứ?


Trương Phàm không tìm được cơ hội nào cùng Đường Vũ Địch nhất phách lưỡng tán(*), vì vậy dưới sự trợ giúp của Đường Vũ Địch, hắn vỏn vẹn hai mươi ngày đã ôn tập đủ bốn bộ môn Toán, Lý, Hóa, Sinh. Kiến thức cơ bản cũng nắm vững, có thể hay không ứng dụng được lại là một chuyện khác. Dù vậy Đường Vũ Địch cũng rất hài lòng, mặc kệ Trương Phàm ngủ gật trên lớp, cũng không kêu hắn dậy


(*Ý là để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng không sao)
Đến tiết tự học, Đường Vũ Địch đưa cho Trương Phàm sách tập phát âm Tiếng Anh, Trương Phàm ôn ôn một chút vẫn là nhịn không được gục mặt xuống bàn


Cảm giác ngủ không được bao lâu, lại đột nhiên bị đánh thức, đại não dần dần khôi phục ý thức
“Lớp trưởng thật giỏi a, cậu còn có bản lĩnh hơn Duyệt Tuyệt Sư Thái đấy a!”


Đường Vũ Địch nhíu nhíu mày “Tôi sẽ không mách với giáo sư, nhưng đây là tiết tự học, cậu nói chuyện to như vậy sẽ quấy rầy người khác”


Triệu Vũ Minh hừ một tiếng, nghiêng người ngồi lại chỗ của mình, hất cái cằm hướng bốn phía chỉ chỉ “Tôi quấy rầy ai nữa à? Bọn họ cũng không có ý kiến a, cậu cải trang thành người tốt làm cái gì?”


Triệu Vũ Minh vừa rồi nói tiếng rất lớn, thế nhưng mà nhìn vị lớp trưởng “Cao quý lãnh diễm” tựa như tâm tình không tốt. Đồng học xung quanh bày ra trạng thái hóng hớt, ai cũng muốn biết chuyện gì sắp xảy ra


“Triệu Vũ Minh, cậu nói chuyện lớn trong tiết tự học là không đúng. Tiểu Địch là lớp trưởng, quản thúc cậu là đúng!”


Triệu Vũ Minh nhìn Lâm Băng Nghiên đứng dậy, nét mặt vốn tự nhiên đang dần cứng ngắt, trong mắt nộ khí cũng dâng lên. Im lăng một chút, sau lại quay đầu sang hướng khác trừng mắt Đường Vũ Địch, nói “Lớp trưởng rất uy phong phải không a? Tôi đây Duyệt Tuyệt Sư Thái còn không sợ, cậu tự cho mình là cái *beep* gì a?”


Đường Vũ Địch không trả lời, người ngồi đằng trước Triệu Vũ Minh đột ngột đứng lên đạp bàn hắn một cái, bút lăn xuống đất


Trương Phàm cau mày đứng cạnh Đường Vũ Địch nói “Cậu quấy rầy tôi được không? Mẹ nó, lão tử hiếm hoi lắm mới có mộng đẹp, cậu yên tĩnh một chút cũng không được à?”
Triệu Vũ Minh không dám tin trợn tròn mắt, hỏi “Lão tử? Cậu đạp bàn tôi là có ý gì đây!”


Trương Phàm vỗ lên vai Triệu Vũ Minh một cái “Được rồi, có gì tan học nói tiếp. Yên lặng một tý, mắc công tôi đánh cậu thì thốn”
Trương Phàm nói xong thì kéo Đường Vũ Địch đi, Triệu Vũ Minh trong lòng tức giận cũng không còn chỗ phát tiết, hừ một tiếng, căm giận mà chỉnh lại cái bàn


Về tới chỗ ngồi, Trương Phàm vừa muốn gục xuống ngủ tiếp, Đường Vũ Địch đã nhanh viết một tờ giấy đưa tới trước mặt hắn
“Cảm ơn”
Trương Phàm giương lên khóe miệng, đem tờ giấy nhét dưới cánh tay


Khi tỉnh ngủ lần nữa vừa vặn ngay lúc tan học, bất quá Đường Vũ Địch không sợ chậm trễ tiến độ học tập, bắt đầu từ tuần trước, sau khi tan học Đường Vũ Địch sẽ dành hai tiếng ra ôn tập với Trường Phàm


Triệu Vũ Minh đeo cặp sách vừa muốn ra ngoài lại bị Trương Phàm giữ lại, đợi tất cả mọi người trong lớp đi về hết, Triệu Vũ Minh mới rống tiếng hỏi “Có việc gì?”
“Ồ!!! Khí thế nhỉ?”
“Con mẹ nó, cậu là giúp tiểu tử kia cũng không giúp huynh đệ mình, còn hỏi tại sao tôi sinh khí?”


Trương Phàm hướng “Tiểu tử kia” vẫy vẫy tay, đợi người đến thò tay kéo cậu vào “A Minh, cậu ta hiện tại cũng là huynh đệ của tôi”


Đường Vũ Địch kinh ngạc nhìn Trương Phàm, Triệu Vũ Minh so với cậu còn ngạc nhiên hơn. Tại lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng hắn chịu không nổi túm Trương Phàm sang một bên
“Cậu không đùa đó chứ, không phải cậu trước kia rất ghét loại như hắn sao?”


Trương Phàm nhíu mày “Có à? Không nhớ rõ”
Triệu Vũ Minh hổn hển nói “Cậu cân nhắc lại đi, dù sao có tôi thì không có hắn, có hắn thì không có tôi!”
Trương Phàm buồn cười nói “Hắn làm gì cậu? Lớn rồi vẫn còn thù dai!”
“Hắn! Hắn thông đồng với Lâm Băng Nghiên!”


“…” Trương Phàm thởi dài một cách vui vẻ “Mẹ nó! Cậu chính là vô dụng theo đuổi không được người ta, đừng giận cá chém thớt, đồ lòng dạ hẹp hòi!”


Triệu Vũ Minh mặt lúc đỏ lúc trắng, Trương Phàm cười một chút rồi vỗ vỗ vai hắn “Cậu yên tâm, hắn tuyệt đối không thích Lâm Băng Nghiên đâu, đối với cậu cũng không uy hϊế͙p͙ gì, tôi cam đoan đấy!”


Đuổi xong Triệu Vũ Minh, Trương Phàm thảnh thơi đi về phía chỗ ngồi, vừa phát hiện Đường Vũ Địch không đọc sách, mà là đang nhìn hắn chằm chằm
“Làm sao vậy?”
“Cậu vừa nói chúng ta…. là huynh đệ?”
“Đúng vậy”


Đường Vũ Địch thoáng cái nở nụ cười, con mắt lóe sáng sáng “Lần đầu tiên cậu tốt với tôi như vậy, tôi gọi cậu là “ca” được chứ?”
Trương Phàm sửng sốt một chút: không cần, không cần như vậy a!


Bất quá nhìn ánh mắt chờ mong của Đường Vũ Địch, hắn vô ý thức mà gật đầu
“Được”
“Ca”


Đường Vũ Địch cười híp cả con mắt, Trương Phàm không nghĩ tới chính mình chỉ thuận miệng nói một câu đã làm cậu ta cao hứng đến vậy. Nhìn bộ dạng cậu ta hiện giờ xem, thật muốn xoa xoa đầu cậu, vì vậy hắn cũng tuân theo tự nhiên mà nói “Tốt, về sau phải kêu tôi là ca ca. Tôi đây gọi cậu cái gì cũng được, ngoại trừ Tiểu Địch….”


Cái ả đàn bàn Lâm Băng Nghiên kia gọi cậu là Tiểu Địch a!
Trương Phàm nghĩ nghĩ, đột nhiên nói “Gọi cậu là Đường Đường a!”
Đường Vũ Địch khó xử nhíu nhíu mũi “Được, nghe rất ngây thơ a”
Trương Phàm “…”


Chính mình bị người nhỏ hơn hai tuổi gọi là ngây thơ…
Trương Phàm hơi phiền não mà thỏa hiệp “Được rồi, tôi cũng gọi cậu Tiểu Địch vậy…” Mẹ, mình có phải đặc thù hóa quá hay không a?
Đường Vũ Địch nhu thuận gật đầu


Hai người ở chung lâu như vậy, khó lắm mới có được không khí tốt như vậy. Trương Phàm chớp mắt, đột nhiên một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn.Trước khi hắn nhận ra, thì hắn đã mở miệng hỏi rồi
“Tiểu Địch, cậu cảm thấy làm đệ đệ của tôi rất tốt sao?”


Đường Vũ Địch thận trọng gật đầu, còn chứng minh mà hô một từ “ca”
Trương Phàm nhất cổ tác khí(*) “Chúng ta vẫn duy trì quan hệ này a, về sau cậu sẽ gặp được người cậu thích, tôi thì sẽ đi tìm bạn gái. Cậu xem, hai nam nhân thì sao có thể…”


(*Ý chỉ không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối)


Đường Vũ Địch kinh ngạc cắt đứt câu nói của hắn “Ca muốn tìm bạn gái sao?” Đột nhiên nghĩ tới người kia cùng lời mình nói, chính mình còn đồng ý loại sự tình này, sửng sốt một chút. Có chút khẩn trương nhìn Trương Phàm “Ca có thể không đừng tìm bạn gái?”


Trương Phàm nhìn ánh mắt chờ mong của Đường Vũ Địch, đột nhiên có chút không đành lòng, không muốn cậu thất vọng…. Thế nhưng vấn đề này, hắn không thể thỏa hiệp a!
“Hiện tại không tìm, về sau cũng phải tìm, cũng không thể cùng một nam nhân ở cùng một chỗ cả ngày a…”
Thế mới lại


Đường Vũ Địch có chút bi thương, ánh sáng trong mắt chợt dập tắt “Ca, ca thật sự nghĩ vậy sao? Em mỗi ngày bên ca… như vậy không tốt sao?”
“…”
Đậu xanh rau má, cái định mệnh…..
Cái không khí này, cái nét mặt này…


Trương Phàm thở dài “Chuyện này, tôi hiện giờ sẽ không tìm, vấn đề này chúng ta bàn sau vậy”
Đúng là…. mẹ nó!






Truyện liên quan