Chương 13
Hôm nay Sở Tĩnh ra về sớm, gần rạng sáng đã về đế nhà. Vào đến cửa, cậu thấy đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, nhẹ nhàng bước đến thì thấy, không phải chủ nhà quên tắt đèn, mà chủ nhà vẫn còn đang làm việc, trên bàn bày đầy văn kiện, đang ngồi trước máy tính.
Sở Tĩnh im lặng xoay người, khi đang muốn rời đi, phía sau truyền đến thanh âm.
“Cậu đã về?”
Nghe được câu hỏi, Sở Tĩnh đứng lại đáp: “Đúng, tôi đã về.”
“Hôm nay về sớm hơn phải không?”
“Ân, hôm nay hết giờ làm sớm.”
Sau đó Sở Tĩnh cũng không biết có nên nói gì thêm nữa không, may mắn Kim Tắc Thái cũng không mở miệng nói tiếp, vì vậy Sở Tĩnh khẽ tránh đi.
Ngay khi Sở Tĩnh làm bữa tối nóng hổi cho mình bằng lò vi-ba trong nhà bếp, điện thoại di động của cậu reo. Một tay cò gọi đến hẹn Sở Tĩnh đánh bi-a. Sau khi thương lượng giá cả, đôi bên lại chọn tiếp địa điểm. Sở Tĩnh không biết rõ ràng vị trí của quán bar kia, đối phương đọc một số điện thoại, bảo cậu nếu tìm không thấy thì gọi điện liên hệ.
Sở Tĩnh lắng nghe, muốn đem số điện thoại nhớ kỹ, bước ra khỏi nhà bếp, thẳng đến phòng sách bên ngoài. Cậu muốn tìm một cây viết ghi lại số điện thoại, trong lòng có chút lo lắng, khi ngước đầu lên thì thấy Kim Tắc Thái đang đứng trước mặt, cậu dùng mắt ý bảo, nhờ đối phương lấy giúp cậu một cây viết.
Kim Tắc Thái đứng dựa vào cạnh cửa thư phòng yên lặng, cười khẽ nói: “Nói lại số điện thoại.”
Sở Tĩnh không hiểu lắm, nhưng cũng nói đối phương đọc lại dãy số kia một lần nữa, sau khi đối phương lặp lại nghĩ rằng Sở Tĩnh đã nhớ kỹ, liền cúp máy. Cuộc gọi chấm dứt rồi, Sở Tĩnh có chút hoảng, cậu vẫn còn chưa nhớ kỹ được dãy số đó.
Ngay khi Sở Tĩnh còn đang trố mắt kinh ngạc, Kim Tắc Thái đem dãy số điện thoại lặp lại đầy đủ một lần.
Nhận được mảnh giấy có viết số điện thoại Kim Tắc Thái đưa qua, Sở Tĩnh có chút nghi hoặc nhìn nhìn Kim Tắc Thái, cậu không dám tin. Chỉ nghe qua một lần, hơn nữa cậu nói rất nhanh, người này thật sự đem dãy số dài dằng dặt kia nhớ được sao?
“Không thành vấn đề, nó đây.”
“Anh chắc chắc?!”
“Đương nhiên.” Kim Tắc Thái gật gật đầu.
“Anh chỉ nghe qua một lần là có thể nhớ kỹ được dãy số dài như thế sao?
Kim Tắc Thái cười, “Ân, có thể a. Tôi ở phương diện nhớ trong chớp mắt là không tồi.”
Nhớ trong nháy mắt? Sở Tĩnh bị từ này làm cho hồ đồ.
Thấy trong mắt Sở Tĩnh có chút cảm giác mơ hồ, Kim Tắc Thái giải thích cho cậu: “Giải thích đơn giản chính là mỗi người đều có khả năng nhất định trong việc nhớ lượng chữ số trong chớp mắt. Người bình thường có thể nhớ kỹ lượng chữ số là thêm bảy trừ hai, nói cách khác, chỉ trong chớp mắt có thể nhớ nhất định từ khoảng năm đến 9 chữ số, càng thêm nhiều chữ số thì việc ghi nhớ càng khó khăn. Đương nhiên cũng có vài người đặc biệt, chỉ trong nháy mắt có thể ghi nhớ một dãy số, ví dụ như – mười ba chữ số.”
“Mười ba chữ số, chỉ chín chữ số đã là hàng trăm triệu rồi, chuyện này sao có thể được.” Sở Tĩnh không tin.
Kim Tắc Thái cười cười, “Không tin, thì có thể thử một chút a.”
Trong lòng Sở Tĩnh đầy tò mò, cũng thật sự thử, cậu soạn một dãy gồm mười ba chữ số, lấy tốc độc cực nhanh đọc cho Kim Tắc Thái nghe, sau đó Kim Tắc Thái lặp lại một số cũng không sai.
Dù không nói ra, bất quá ánh mắt Sở Tĩnh cũng biểu lộ “hảo thần kỳ”.
“Không có gì, trí nhớ so ra chỉ hảo mà thôi.” Kim Tắc Thái cười nói.
“Các luật sư có phải hay không đều cần trí nhớ hảo, các điều luật đều phải nhớ, hẳn là sẽ là rất nhiều.”
Kim Tắc Thái cười, “A, pháp luật thực sự là một môn học chán ngắt a.” Để ý thấy ánh mắt Sở Tĩnh, vẻ mặt của Kim Tắc Thái còn khoa trương hơn, bổ sung: “Đọc đến đau khổ…”
Bị vẻ mặt của đối phương chọc cho mắc cười, trong lòng Sở Tĩnh xúc động, cực lực nín cười, “Có không đó?”
“Có a. Hơn nữa pháp luật, kiến trúc, y khoa mấy môn học này với những môn khác bất đồng, cần phải có thời gian dài. Tôi gần như đã cho rằng ở bậc đại học, học đến đầu bạc mới có thể tốt nghiệp.”
Sở Tĩnh nghe, mấp máy môi, cậu không biết tiếp theo sẽ nói những gì. Thấy vẻ mặt người đối diện, Kim Tắc Thái cười, “Đang làm thức ăn khuya sao? Xem thử coi có gì ăn không?”
Một câu nhắc Sở Tĩnh, cậu thu hồi mảnh giấy trong tay, bước nhanh trở lại nhà bếp.
Khi ăn cơm Sở Tĩnh nghĩ: cùng anh nói chuyện, này có thể xem như có tiến triển không? Cùng sống chung dưới một mái nhà, cũng không thể không để ý đến người ta, bất quá lại thật sự không biết phải nói chuyện với anh ta một chút như thế có tốt hay không nữa. Anh ta… cũng không tệ. Nhớ đến Duẫn An Nhiên đã từng nói qua ‘Kim đại ca sẽ chiếu cố cậu’, Sở Tĩnh trong lòng dâng lên một cơn sóng nhỏ ấm áp.
Từ câu lạc bộ đêm đang làm đến chỗ được mời, Sở Tĩnh đúng hẹn, theo số điện thoại trong mảnh giấy liên hệ được với người trong quán bar, tìm được chính xác vị trí.
Trận bi-a này rất thuận lợi, Sở Tĩnh thắng, nhận được phần tiền bên kia đưa, Sở Tĩnh nghĩ, chỉ cần đánh thêm vài ván, tiền cược lớn hơn một chút, cậu sẽ để dành đủ tiền trả lại cho Kim Tắc Thái.
Sau khi rời quá bar, Sở Tĩnh thấy vẫn còn sớm liền quay trở lại hộp đêm. Trưởng ca thấy Sở Tĩnh quay lại làm tiếp, cao thấy đánh giá Sở Tĩnh một hồi, cười hừ một tiếng, nói: “Cũng không nhanh như vậy, trở về nhà nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
Sở Tĩnh không rõ những lời này có ý gì, một mặt cúi đầu nói hy vọng có thể làm tiếp nửa ca sáng.
“Ân, cho cậu làm.” Trưởng ca nói thế, đồng thời, cũng đột nhiên vươn tay kéo áo Sở Tĩnh. Sở Tĩnh hoảng sợ, vội vàng tránh, nhất thời đỏ mặt.
“Yêu, cậu trốn cái gì. Tôi sẽ không ăn cậu.” Trưởng ca trách cứ.
“Không, không có gì nữa tôi làm việc đây.” Sở Tĩnh cúi thấp đầu, tránh né.
Trưởng ca vẫn còn kêu Sở Tĩnh đã muốn chạy, âm điệu biếng nhác vang vào trong tai Sở Tĩnh, khiến cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Tôi nói cậu a, làm nhiều việc thì làm nhiều việc, cũng không cần giấu, tôi sẽ không nói ra. Chúng ta cũng có nhiều người làm nhiều nghề. Bất quá, nếu cậu muốn làm, không bằng đến tìm tôi, tôi có thể giúp cậu tìm ‘mối’, hơn nữa, cậu cũng yên tâm, tôi sẽ không lấy bớt lại đồng nào.”
Sở Tĩnh chưa kịp hiểu ý những câu này, chỉ ậm ờ gật gật đầu, tránh đi giống như bỏ chạy. Đợi đến khi có chút rảnh, Sở Tĩnh nhớ lại lời trưởng ca nói, cậu đột nhiên hiểu, ‘nhiều nghề’ theo như lời trưởng ca nói cùng với ‘nhiều nghề’ của Sở Tĩnh không giống nhau. ‘Nhiều nghề’ của Sở Tĩnh là đánh bi-a ăn tiền, mà trưởng ca kia nói chính là bán mình.
Hiểu rõ được ý nghĩ câu nói kia, Sở Tĩnh chỉ biết đứng đó cười khổ. Cậu sẽ không làm vậy, cậu thầm nghĩ lăn lộn trong đây, tận lực tiếp tục bảo trì sự sinh tồn của mình.
Đến rạng sáng, sinh ý bắt đầu giảm dần, trưởng ca cho một đám nhân viên phục vụ về trước, cũng cho Sở Tĩnh về luôn.
“Cám ơn anh.” Sở Tĩnh cúi đầu nói lời cảm ơn.
Trưởng ca liếc mắt nhìn Sở Tĩnh, phất tay áo, “Hảo, hảo, thay đồng phục rồi về nhà nghỉ ngơi đi.”
Sở Tĩnh không muốn giải thích gì thêm, nhếch nhếch khóe miệng.
Lúc về đến nhà, Sở Tĩnh phá hiện đèn trong thư phòng vẫn còn sáng. Xem ra Kim Tắc Thái gần đây rất bận rộn, luôn làm việc suốt đêm.
Trong nhà bếp, Sở Tĩnh lấy một cái nồi nhỏ nấu nước, mở một gói thức ăn nhanh (mì gói?). Khi nước gần sôi thì điện thoại di động của cậu lại reo.
“…Ân, hảo, có thời gian, không sao.” Nghe thấy tay kèo lại hẹn cậu đánh cược, trong lòng Sở Tĩnh rất cao hứng, gần đây cầu cảm của cậu rất tốt, đang muốn thừa thắng xông lên.
Nhưng đến khi nghe được tiền cược, Sở Tĩnh lại do dự. Cậu cần tiền, không chỉ phải trả tiền cho Kim Tắc Thái, cậu còn muốn chuẩn bị dành ra một ít để trả phần lãi cho bọn ngân hàng tư nhân. Kim Tắc Thái không cho Sở Tĩnh biết khoản tiền phải trả cho bọn ngân hàng tư nhân, Sở Tĩnh lo lắng nên quyết định để dành thêm một ít cho phần lãi bị dôi ra.
“Quá thấp, không được.” Sở Tĩnh thấp giọng từ chối.
Đối phương cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục, “Kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, lần sau sẽ giới thiệu ‘mồi thơm’ cho cậu. Lấy kỹ thuật của cậu, chắc chắn sẽ thắng, chơi luôn đi.”
Sở Tĩnh không chịu, nhưng cũng không muốn mất đi cơ hội, cậu cũng không muốn cùng người khác cứ cò kè mặc cả, chỉ nói ‘Quá thấp…’. Trong lúc nói chuyện với đối phương, Sở Tĩnh bất giác thong thả bước ra khỏi nhà bếp, dựa vào bức tường cạnh hành lang tiếp điện thoại.
Ở thư phòng, Kim Tắc Thái mơ hồ nghe được tiếng Sở Tĩnh, lại nghe cậu tiếp điện thoại, dù công việc bị cắt ngang nhưng anh cũng muốn tạm dừng một chút, bước vào nhà bếp rót nước uống. Không thấy Sở Tĩnh đâu, chỉ thấy nồi nước đang sôi sùng sục cùng một gói thức ăn nhanh đã mở. Cầm lấy gói thức ăn nhỏ xíu, lại nhìn nhìn bên trong chỉ có một gói rau khô, Kim Tắc Thái lắc đầu.
Đem mì khô bỏ vào trong nồi, sau khi chần sơ qua một lần, Kim Tắc Thái nhanh chóng bỏ vào thêm một cái trứng gà. Tiếp theo anh xắt một ít hành lá, lại xắt mấy lát thịt bò bỏ vào trong nồi, lại bỏ thêm gia vị. Mì đã được nấu xong, anh múc ra tô, rồi chế nước vào. Khi anh làm xong đâu đó, thì Sở Tĩnh tiếp xong điện thoại cũng trở lại, nhìn tô mì cùng đôi đũa đang được Kim Tắc Thái bưng lên, mặt Sở Tĩnh liền đỏ, lui về sau một bước.
“Đến đây, nấu xong rồi, ăn nhanh đi.”
Mùi thức ăn lan trong không khí.
Sở Tĩnh bước đến cạnh bàn ngồi xuống, Kim Tắc Thái đem đôi đũa đưa cho cậu, sau đó cầm ly nước lên.
Mì thật sự ăn rất ngon. Sở Tĩnh cúi thấp mặt, tận lực chuyên tâm ăn, không để ý đến người đang ngồi bên cạnh mình.
Thấy Sở Tĩnh ăn mì gần xong, Kim Tắc Thái đặt ly nước xuống, hỏi, “Cậu gần đây có làm sinh ý gì phải không?”.
Vừa nghe hai chữ ‘sinh ý’, đầu tiên Sở Tĩnh ngẩn ra, sau đó đột nhiên liên tưởng đến những câu trưởng ca nói cậu hôm nay, không khỏi đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn Kim Tắc Thái, ngữ khí lạnh lẽ hỏi lại: “Anh hỏi vậy có ý gì?”
Kim Tắc Thái thấy Sở Tĩnh xù lông lên, không một chút lo lắng cười khì khì giải thích: “Không có gì, vừa rồi vô tình nghe được cậu thương lượng tiền cược, tôi hỏi một chút.”
Nguyên lai là nói về chuyện này, thái độ Sở Tĩnh lập tức dịu xuống, “Không, không được nói sinh ý, phải nói là tiền cược một ván cầu.”
“Nga,” Kim Tắc Thái gật gật đầu, ngay sau đó hỏi tiếp: “Phương diện này cũng có luật lệ sao?”
Vẻ mặt tò mò của Kim Tắc Thái làm Sở Tĩnh cảm thấy, anh ta thật sự có hứng thú với vấn đề này, không có gì đùa giỡn, Sở Tĩnh liền giải thích cho Kim Tắc Thái.
“Có quy củ, do mọi người ước định mà thành, những người cá cược chân chính đều phải tuân thủ. Thông thường nhất là hai người chơi Snooker, những người khác sẽ đặc tiền, nhà cái sẽ lấy một khoản từ trong tổng tiền cược cấp cho người chơi; cũng có người trực tiếp tìm đến chúng ta thách đấu, cũng đưa ra tiền cược, tình huống này thì tiền cược thường không cố định, có người tùy tiện cược chơi một chút cho vui, hơn mấy trăm ngàn một ván cũng có; cũng có người tìm cao thủ ra so tài, mười vạn đồng một ván cũng có người đặt cược. Lại có chuyện hai đại ca tìm ra hai thủ hạ, là em út trong bang đến chơi, loại cược này chính là phân chia địa bàn, nếu kỹ thuật đánh của đàn em không tốt, sẽ tìm người có kỹ thuật giỏi hơn đến đánh thay.”
“Như vậy a, cũng rất phức tạp.” Kim Tắc Thái nghe xong, thở dài, sau đó lại hỏi: “Nếu có tranh cãi thì giải quyết thế nào?”
“Nói lý lẽ. Nếu thuyết phục mà vẫn không ổn, cuối cùng sẽ đánh nhau.”
Nghe thấy Kim Tắc Thái hỏi ‘Có tranh cãi thì giải quyết thế nào’, Sở Tĩnh không khỏi nghĩ đến cậu. Cậu chưa từng đứng dưới trướng một đại ca nào, có chuyện gì đều tự mình giải quyết, cá tính cậu luôn ẩn nhẫn, lại không nói quá nhiều, mấy năm nay lúc hên lúc xui, chẳng biết thu vào được bao nhiêu, cũng có người biết cậu đơn độc không có người dựa vào, luôn khi dễ cậu. Sở Tĩnh trầm mặc.
Thấy Sở Tĩnh thùy hạ mi mắt, nét mặt lộ ra vài phần ảm đạm, không cần nghĩ nhiều Kim Tắc Thái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, anh cũng không truy vấn tiếp nữa.
Kim Tắc Thái mỉm cười chuyển đề tải: “Lần tới, nếu có người cò kè mặc cả, cứ đến tìm tôi. Tôi giúp cậu thương lượng. Tôi biết cách thương lượng, không tin cậu cứ đi hỏi lão Chu.”
Sửng sốt một lúc có hiểu được ý Kim Tắc Thái nói ‘lão Chu’ là chỉ Duẫn An Nhiên người yêu của Chu Minh Nghĩa, Sở Tĩnh biểu tình mờ mịt bán tín bán nghi. Cậu nghĩ cậu sẽ không thực sự nhờ Kim Tắc Thái đến giúp mình thương lượng. Bất quá, người này lại rất nhiệt tình.
Kim Tắc Thái cầm ly nước đứng dậy rời đi, Sở Tĩnh vẫn cúi đầu ngồi im, nghĩ nghĩ, từ sau lưng Kim Tắc Thái thấp giọng nói: “….Anh, đừng làm việc quá khuya.”
Kim Tắc Thái xoay người lại, trên mặt nhất thời hé ra nụ cười, anh đáp: “Ân, cậu cũng đừng thức quá khuya.”
“Cám ơn anh.”
Nghe được một câu như vậy, Kim Tắc Thái đã muốn xoay người đi lại quay trở về, Sở Tĩnh không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
“Còn có, thức ăn trong nhà cứ tùy tiện dùng, đừng khách khí. Mì gói ăn ít sẽ ngon hơn. Ngoan.” Nói xong chữ ‘Ngoan’ cuối cùng, Kim Tắc Thái từ trước đến nay rất ít đụng chạm đã vươn tay ra, rờ đầu Sở Tĩnh một chút, sau đó bước đi.
Bị anh đem trở thành tiểu oa nhi mà đối đãi sao? Sở Tĩnh nhíu mày suy tư. Hình như cũng không giống. Cái gì ngoan a, thật sự, là muốn nói cái gì.
Trở lại thư phòng, Kim Tắc Thái cũng không làm việc ngay, mà chống cằm bắt đầu suy tư. Tuy rằng hai người vừa rồi cũng chưa tiếp xúc gì nhiều, chỉ dựa vào mấy câu đối thoại ít ỏi cùng sự quan sát Sở Tĩnh của anh, Kim Tắc Thái không khó cho ra một kết luận sơ bộ. Một người luôn trầm mặc không tranh giành với người khác như vậy, sẽ cố gắng tranh thủ từng chút, nguyên nhân duy nhất chính là cậu ta cần tiền. Khoản nợ nặng lãi kia là một tảng đá lớn đặt trong lòng đứa nhỏ.
Hiện tại vẫn còn đang tiến hành điều tr.a ngân hàng tư nhân kia, Kim Tắc Thái cảm thấy thời điểm vẫn chưa thích hợp lắm, nhưng anh đối với bối cảnh về ngân hàng tư nhân kia cũng có sự hiểu biết nhất định, có thể trả nợ sớm một chút. Trước khi giản quyết vấn đề kia, Kim Tắc Thái quyết định trước tiên đến xem hoàn cảnh sinh sống và làm việc của Sở Tĩnh.