Chương 2

Tôi luôn yêu thích phòng bowling ở “Hoàng đô”, rộng rãi lại không quá đông người, nhất là không phải thấy mấy tên lưu manh trên đường phố kia. Hẹn đến chơi cùng còn có Vệ Quốc và chị Trương, chị Trương là người rất có địa vị, quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt. Chị thấy tôi đứng ngóng ngoài cửa, hỏi:


“Chờ ai đấy?”
“Lưu Chinh, còn có con của anh bạn ở nơi khác nhờ em trông nom nữa, năm nay vừa thi lên Bắc Kinh.”
“Chú ôm chuyện còn không ít.” Chị cười nói.


Khoảng sáu bảy giờ, Lưu Chinh tới, theo sau là một thằng nhóc, nhìn từ xa vóc người không cao, cũng không quá xuất chúng, tôi bỗng chốc thấy nản, trong lòng thầm mắng Lưu Chinh.
“Chị Trương, Vệ Quốc.” Lưu Chinh chào hỏi mọi người.
Thằng nhóc kia dừng lại ở khá xa, mắt luôn dõi theo Lưu Chinh


“Đây là Trần tổng.” Lưu Chinh xoay người giới thiệu với thằng nhỏ. “Cậu ấy là Lam Vũ, họ Lam, tên không quá dài.”
“Chào em.” Tôi cười, vươn tay.
“Chào ngài!” Lam Vũ hơi lúng túng, bắt tay tôi.


Ngay khoảnh khắc chúng tôi bắt tay, cậu ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt kia cả đời tôi cũng không quên được, ánh mắt sáng ngời tràn ngập u buồn, bất an cùng ngờ vực. Cậu không cười, không có một chút cái loại mỉm cười nịnh nọt tôi thường thấy. Da cậu không xem là trắng nhưng khuôn mặt rất sáng sủa, cũng rất thanh tú, mũi thẳng tắp, môi mím chặt tựa như không có biểu tình gì. Trái tim tôi bỗng điên cuồng nhảy lên, đó là loại kích động đã lâu lắm rồi tôi không có.


Tôi dẫu sao cũng không phải loại ngu ngơ chưa lõi đời ( ), vội vã tránh ánh mắt của cậu, lại nhìn chị Trương mấy người đang bận chơi bowling phía sau, thuận miệng hỏi một câu:
“Thích chơi bowling không?”
“Em không.” Nghe đúng là giọng phương Bắc.
“Người phương Bắc à?”
“Vâng.”


available on google playdownload on app store


“Cậu ấy chắc còn chưa có ăn cơm đâu.” Lưu Chinh nhỏ giọng bảo tôi.
“Được, vừa vặn tôi cũng chưa ăn.”
“Chị Trương, em có việc, phải mời cháu đi ăn đã, không đến lúc ông bạn lại trách em ngược đãi cháu trai mất, mọi người có đi không, em mời.” Tôi lớn tiếng nói với bọn họ.


“Thôi, mình cậu đi đi.”
Tôi luôn cảm thấy câu này của chị Trương còn có ý gì khác. Cũng chẳng sao.
Chúng tôi lái xe đến khách sạn “Hương ca” bởi ở đó có căn phòng tôi thuê riêng.


Phòng phục vụ cơm Tàu của “Hương ca” rất lớn, sáng rực lộng lẫy. Dù đồ Quảng Đông ăn không ngon lắm nhưng vẫn còn hơn đồ Ý và Pháp.
“Em bao nhiêu tuổi?” Trên đường đi, chúng tôi hầu như không nói chuyện, cho tới tận khi đã ngồi trong nhà hàng tôi mới hỏi cậu.


“Mười sáu, sắp mười bảy.”
“Sao em đi học sớm thế? Anh nhớ hồi anh lên đại học đã gần mười chín rồi mà.”


“Em đi học sớm một năm, lại nhảy một lớp.” Cậu vẫn không cười, nhưng lúc nói chuyện thì mắt luôn nhìn tôi, là kiểu được giáo dục tốt. Ánh mắt u buồn của cậu khiến tôi suýt nữa không kiềm chế được, trong đầu chỉ toàn tưởng tượng đến việc đè cậu  lên giường.


“Đã quen với Bắc Kinh chưa?” Tôi nói rất nhanh, theo thói quen, hai chữ cũng dính vào thành một.
“Dạ?” Mặt cậu hơi đỏ, có vẻ cậu nghe giọng Bắc Kinh của tôi hơi khó khăn.


Tôi cười: “Anh mới đến Bắc Kinh cũng nghe không hiểu người ta nói gì, đặc biệt là đàn ông Bắc Kinh, tiếng lên tiếng xuống. thấy mắc ói.” Tôi học theo Phương Kiến, bạn cùng kí túc xá hồi đại học.


Miệng cậu hơi nhếch lên, cũng xem như cười nhưng rất gượng gạo. Cậu thực sự đã rất đói, hầu như không đụng đến chút đồ ăn nào nhưng rất nhanh đã ăn xong hai bát cơm rang.


“Học kiến trúc à? Tốt lắm, sau này chắc chắn không thiếu tiền tiêu, anh trước đây có vài người bạn học kiến trúc, đại học năm ba đã đi vẽ thuê cho người ta được rồi, giàu lắm khiến những người học văn nghèo như bọn anh tức đỏ mắt.” Vừa rời phòng ăn, chúng tôi vừa nói chuyện.


“Em thi vào trường nào?” Tôi lại hỏi.
Cậu không nói, mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy. Tôi hơi giật mình, xem ra cậu không muốn trả lời vấn đề này, những cái kia cậu nói chẳng nhẽ đều là thật? Theo kinh nghiệm của tôi, không có khả năng như thế.


Trong thang máy chúng tôi cũng không nói gì, tôi bỗng nhiên nhớ đến hơn nửa năm trước đã dẫn một cô gái ngoại tỉnh đến đây, cô ta không phải xử nữ nhưng cũng là gái mới vào nghề. Tôi không thiếu kinh nghiệm phiêu kỹ (chơi gái) nhưng với con trai là lần đầu.


Lúc này, tôi mới chú ý đến quần áo của cậu. Quần bò xanh đậm kết hợp với áo may ô cổ tròn màu trắng, rất đơn giản gọn gàng, chỉ là cái quần hơi ngắn, cũng rất cũ.
Tôi cảm thấy cậu luôn quan sát tôi, dù là động tác rất nhỏ.


Vào phòng, cậu xem ra càng cẩn trọng, vẫn đứng dựa vào cánh cửa suốt không nhúc nhích.
“Ngồi tự nhiên đi. Đây là sảnh (sáo gian: kiểu như  sảnh ngoài giữa các phòng), bên ngoài là phòng khách và phòng ăn, bên trong là phòng ngủ.”
Lam Vũ vẫn đứng ở cửa.


Tôi mở ti vi, thuận tay đưa điều khiển cho cậu.
“Xem ti vi đi, có rất nhiều kênh truyền hình cáp đấy.” Tôi dừng lại một chút, mắt dõi theo cậu. “Tùy em thôi, nếu em không muốn thì thôi, anh cũng không ép ai làm gì. Đi ăn, nói chuyện, kết bạn đều được.” Tôi cười nói.


Cậu nhận lấy điều khiển, ánh mắt u buồn lướt tới khuôn mặt tôi, rất nhanh lại vội vàng tránh đi.
“Em, em xem ti vi.”
“Tùy em, anh lăn lộn cả buổi chiều ở bên ngoài rồi, phải tắm đã.” Tôi vừa nói vừa đi vào nhà tắm.


Tháng bảy ở Bắc Kinh, trờioi bức ngột ngạt, ngày cũng đặc biệt dài, đã hơn chín giờ mà trời mới vừa tối. Tôi mặc đồ tắm ngồi một mình trên sô pha nghĩ xem phải thế nào để được “làm” mau một chút. Cậu đang trong phòng tắm. Tôi rót hai ly rượu, vị khá ngọt nhưng lại rất nặng, tiếp đó đem bỏ một cuộn “mao phiến” (phim xxx) vào trong đầu máy. An bài xong tất cả, tôi không khỏi có chút khẩn trương phấn khích. Cậu từ phòng tắm đi ra, mặc bộ đồ ngủ màu lam nhạt hơi rộng (tôi luôn chuẩn bị đồ ngủ mới ở đây), tóc mai ướt nhỏ từng giọt phủ lộn xộntrên trán.


“Có muốn uống chút rượu không? Rất thư giãn.” Tôi nói, cầm một ly rượu đưa cho cậu.
Cậu nhận lấy, chân tay luống cuống nhưng vẫn đứng đó.
“Ngồi nhé.”


Cậu ngồi xuống, dường như vẫn còn len lén cố gắng thả lỏng. Trên màn hình ti vi là một cô gái nước ngoài xinh đẹp lõa thể đang ra sức ɭϊếʍƈ âm thần một người khác, người đó hai tay lại tự xoa nắn bộ ngực đồ sộ của mình mà kêu lên ɖâʍ đãng.


Cậu như bị dọa sợ, ngồi không nhúc nhích, hai tay nắm chặt ly rượu. Tôi chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu xem “mao phiến”.
“Từng có bạn gái chưa?”
“Từng có bạn gái chưa?” Thấy cậu không đáp, tôi hỏi lại lần nữa.
“Chưa.” Nghe giọng nói, có thể thấy cậu đang lúng túng.


Tôi quay đầu nhìn, mặt cậu rất đỏ, thần tình hoảng loạn. Tôi đưa tay tới giữa hai chân cậu, xoa nắn trên đũng quần. Thân thể cậu cứng ngắc lại như tượng, vẫn không nhúc nhích, “cậu nhỏ” đã cứng lắm rồi.


Tôi tắt ti vi, cậu lướt mắt qua nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt lại xấu hổ. Tôi cởi đồ ngủ của mình ra lộ ra da thịt cường kiện nhẵn bóng, mắt cậu chăm chú nhìn chằm chằm cơ thể tôi. Tôi cúi người, chậm rãi cởi quần ngủ của cậu, cậu khẽ nuốt nước bọt một chút. Cái đó của cậu không lớn lắm nhưng cũng không phải là nhỏ, cơ thể cậu là cơ thể thiếu niên đã phát dục, hơi gầy một chút. Tôi bắt đầu thủ ɖâʍ cho cậu, sau đó để cậu nằm ngửa trên sô pha, tôi vẫn luôn nhìn vào mắt cậu, cậu cũng nhìn tôi, đầu lưỡi tôi ɭϊếʍƈ khắp thân thể cậu, tay nhẹ nhàng vuốt ve.


“Nếu thấy không thoải mái thì nói cho anh.”
Cậu nhìn tôi, không biết có đồng ý không. Tôi biết lần đầu tiên của xử nữ hay đồng nam đều phải ôn nhu săn sóc, phải làm họ suốt đời khó quên, sau này họ mới ngoan ngoãn nghe lời.


Miệng tôi chậm rãi chuyển tới miệng cậu, lưỡi ɭϊếʍƈ lên môi cậu. Miệng cậu lúc đầu cứng đờ nhưng rất nhanh cũng bắt đầu hôn lại tôi. Nói thật, khi đó cơ thể cậu cũng không phải đặc biệt hấp dẫn tôi, trái lại sự trong trắng của cậu lại làm tôi kích động không ngớt, tôi nghĩ bởi mình quá chú ý về quá khứ, tự mình thương cảm bản thân (đoạn này không hiểu lắm, mình chém bừa =.=). Còn ánh mắt của cậu, đó là điều làm tôi khó quên nhất.


Tôi điên cuồng hôn lên thân thể, lên mặt cậu, tay cũng không ngừng vuốt ve âm hành và vùng giang môn (chỗ đó chính là “hoa cúc” đó:D), cậu dường như cũng bắt đầu có cảm giác, hai mắt nhắm chặt, hít thở nặng nề. Đột nhiên, cậu nắm chặt lấy cánh tay tôi, miệng phát ra rên rỉ trầm thấp đầy nam tính, cậu bắn tinh, vẻ như rất kiềm nén.


Tôi hơi buồn cười, không nghĩ cậu lại nhanh như vậy.
Tối hôm đó, chúng tôi lại làm hai lần, lần thứ hai là tôi khẩu ɖâʍ cho cậu, cậu lại bắn. Lần thứ ba là cậu khẩu ɖâʍ cho tôi, chúng tôi cùng đạt cao trào. Tôi không đòi hỏi giang giao, bởi vì vẫn còn hơi sớm.


Có thể là do tác dụng của rượu, có thể do cậu quá mệt mỏi hoặc còn quá trẻ, cậu rất mau đã ngủ. Tôi nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng anh tuấn còn mang theo chút trẻ con của cậu lại nghĩ: Tôi thực sự muốn mời Lưu Chinh đi ăn cơm đấy.


Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, như đã hẹn trước lúc tám giờ sẽ cùng trưởng phòng tín dụng của ngân hàng Kiến thiết gặp giám đốc ngân hàng bàn về khoản vay năm mươi triệu. Thấy Lam Vũ ngủ vẫn còn say, tôi không đánh thức em. Tôi gọi một phần bữa sáng rồi để lại một mảnh giấy, đại ý là: Nếu có việc gì cần gấp thì qua Lưu Chinh tìm tôi, cũng bảo em ăn sáng rồi hãy đi. Tôi để lại hai ngàn, nhiều hơn đã nói một ngàn. Đáng nhẽ tôi muốn để lại ba ngàn, lại nghĩ sau này, cậu ta được đằng chân lân đằng đầu ( ) thì tôi cũng khó mà từ chối.


Việc cho vay cơ bản đã ổn thỏa. Buổi trưa, tôi mời mọi người đi ăn cơm. Lúc này, Lưu Chinh gọi đến:
“Sáng nay lúc cậu đi, thằng bé kia chưa dậy à?”
“Đúng, sao thế?”
“Khách sạn gọi tới bảo trong phòng có để lại một ngàn, còn có một mảnh giấy nhắn lại.”
“Giấy gì cơ?”


“Cậu ta bảo lấy một ngàn, coi như là vay, sau này có tiền sẽ trả lại cậu. Còn nói sẽ liên lạc với cậu sau.”
Tôi trầm ngâm một chút, không biết nói gì:
“Được rồi, cứ vậy đi, giờ tôi đang vội lắm, về nói sau.”


Tắt điện thoại, tôi thầm nghĩ mình và thằng nhóc này chắc hẳn sẽ còn nhiều dây dưa nữa.






Truyện liên quan