Chương 13

Tôi mua một căn biệt thự ở “Bắc Giao”, là một biệt thự năm phòng ngủ, hai phòng tắm, hai ga ra cùng phòng lớn có bể bơi. Tôi để Lam Vũ giúp thiết kế nội thất, không nói cho em đó là nhà mới của chúng tôi.
Hôm đó chúng tôi cùng nhau xem phòng, Lam Vũ cho tôi biết rất nhiều chỗ là đề xuất của em.


“Người bạn ở Mĩ này của anh cũng thật có tiền, riêng lắp đặt thiết bị ánh sáng đã mất mấy chục vạn!” Em nói.
“Em thấy đẹp không?” Tôi hỏi.
“Quá tuyệt! Em thích kết cấu chỉnh thể của nó, có chút phong cách Bắc Âu.”


“Nếu anh bảo đây là nhà của chúng ta, em có thích không?” Tôi thần bí, có chút kích động nhìn em hỏi.
Em nhìn tôi, lại nhìn quanh bốn phía: “Mẹ nó!…” đã hoảng đến chẳng biết nói gì…


Lần đầu tiên chúng tôi làʍ ȶìиɦ ở nhà mới là trong phòng tắm. Đó là một buổi tối, Lam Vũ nửa nằm trong bồn tắm bầu dục, tôi cởi trần, mặc quần ngủ, đứng trước gương xem râu mép đã dài ra chưa.
“Anh nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hai lăm.” Lam Vũ vừa quan sát tôi vừa nói.


Tôi có chút tự hào mỉm cười. Vì tôi mỗi ngày ít nhất cũng phải vận động vài tiếng đồng hồ, hơn nữa cũng chú ý đến ăn uống.
“Học kì này có một nghiên cứu sinh mới đến chỗ bọn em thực tập, còn chưa đến ba mươi đã có bụng bia.” Em nói tiếp.


“Em soi kĩ thế, thế nào, có “ý tứ” với người ta hả?” Tôi nghiêng mắt nhìn em.
“Anh ta thực sự cực kì tốt với em!” Em như thực nghiêm túc nói.


available on google playdownload on app store


Tôi quay sang, trừng mắt, nhìn cánh tay đặt trên bồn tắm lớn của em, chậm rãi đi qua, đột nhiên dùng sức cắn mạnh một miếng. Em đầu tiên cười cảnh giác nhìn tôi, chỉ một chốc khi tôi rời miệng, em còn phản ứng nhanh hơn, tay phải té nước qua thẳng mặt tôi, tựa như chơi nghịch nước hồi còn bé. Tôi nhất thời từ đầu tới chân toàn là nước xà phòng, em nhìn tôi ha ha cười. Tôi buông miệng đang cắn em, phấn đấu quên mình nhảy vào bồn tắm lớn, cưỡi trên người em, nắm lấy hai cánh tay em, bắt đầu cắn loạn lên mặt, lên người em. Em vẫn đang ha ha cười không ngừng… Cắn đủ, cười đủ, tôi nhìn em:


“Chúng ta không thể kết hôn… Nhưng cái gì có thể cho anh cũng đều cho em rồi… Em hiểu không?” Tôi không biết phải biểu đạt thế nào.
Em vẫn cười như vậy, lại gật đầu.
“Em hối hận vì đã quen anh không?” Tôi lại hỏi. Đó là vấn đề tôi vẫn luôn hoài nghi.


Em cười nhìn tôi, lắc đầu: “Không hối hận!” Em nói không chần chừ.
Chỉ mong đây là lời thật lòng! Tôi nghĩ.


Tôi rất kích động, bắt đầu sờ soạng da thịt trơn bóng của em trong nước, ngửi vị đạo đặc biệt trên mặt em, dán môi lên làn môi ướt át nóng bỏng của em… Tôi ôm eo, hơi nâng em lên, hôn lên bộ phận lộ ra trên mặt nước của em. Tôi xả hết nước trong bồn tắm đi, ɭϊếʍƈ bờ vai rộng, khuôn ngực rắn chắc, bụng dưới bằng phẳng của em… Tôi ɭϊếʍƈ dương cụ của em, sau đó đưa toàn bộ vào trong miệng hút…


“Ưm… Ưm…” Em rên rỉ sung sướng, sau đó thủ ɖâʍ cho tôi… Chúng tôi lại lần nữa lên đỉnh điểm của tình ái.


Đó là đoạn thời gian an bình, yên ả nhất của chúng tôi. Lam Vũ chuẩn bị tốt nghiệp, hầu như không có tiết. Em nói em đang làm luận văn tốt nghiệp, nhưng vẫn có thể kiếm tiền. Mỗi tuần, tôi đến công ty vài lần, việc làm ăn đều thuận lợi, tôi đang có kế hoạch đầu tư vào công thương nghiệp, đó là lĩnh vực tôi chưa từng làm, rất có hứng thú.


Lúc đó, tôi thậm chí nghĩ đến cứ sống mãi như vậy với Lam Vũ, em chính là chốn về tình yêu tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến hai người đàn ông yêu nhau có thể được xã hội chấp nhận không, bởi tôi có tiền, tôi có thể khéo léo trốn tránh cũng như khống chế tất cả những điều ấy.


Tôi không biết hai người đàn ông đồng tính có thể bên nhau cả đời được hay không, nhưng có người nói rằng bọn họ tối đa cũng không vượt quá được một năm, tôi không tán thành, bởi tôi đã sống cực kì hạnh phúc cùng một cậu bé được gần bốn năm. Có thể bởi ngày trôi qua quá vui vẻ, quá bình yên, đau khổ cũng sắp yên lặng ập tới…






Truyện liên quan