Chương 17
Tôi nói chuyện Lâm Tĩnh Bình cho mẹ, bà lúc đầu còn ngại Lâm xuất thân quá thấp, bà muốn tôi tìm một nhà môn đăng hộ đối hoặc con nhà phần tử trí thức. Tôi dở khóc dở cười nghĩ: Lam Vũ hẳn là phù hợp điều kiện này. Khi Lâm Tĩnh Bình vừa bước vào cửa, tôi biết tất cả đã không có vấn đề gì rồi. Cử chỉ nhiệt tình, khiêm tốn, lễ phép của cô làm mẹ rất thích, đến cả hai em gái của tôi cũng nói cô không tệ. Nhìn bà cụ vui vẻ, tôi cảm thấy thật vui.
Tôi đã nghĩ tôi và Lam Vũ có thể tạm thời giống như trước, bình ổn, vui vẻ sống chung, nhưng sự thực không phải như vậy, khắc khẩu đã trở thành phần không thể thiếu trong sinh hoạt của chúng tôi. Chúng tôi luôn cãi vã chẳng vì lý do gì, thậm chí không phải vì chuyện hôn nhân của tôi cũng là vì chuyện lông gà vỏ tỏi, chúng tôi đều không thoải mái. Cũng may chúng tôi rất nhanh lại hòa hảo, Lam Vũ luôn chủ động giảng hòa.
Một hôm, tôi cùng Lam Vũ ra ngoài, thấy có rất nhiều người xếp hàng trước cửa “Thiên đại”, tôi hỏi Lam Vũ:
“Làm cái gì vậy?”
“Đăng kí thi TOEFL đấy!”
“Vậy mà náo nhiệt như thế!”
“Trường em “bát nhị cấp sinh vật hệ” (cái này không hiểu nổi =.= chắc kiểu toàn siêu sao học giỏi), có một ban đi hết luôn!”
“Em có muốn xuất ngoại không?” Tôi hỏi.
“Em không được, bây giờ muốn ra nước ngoài đều phải được duyệt mới đi được! Hơn nữa, bộ môn kiến trúc liên hệ cũng không tốt lắm!”
“Nếu em muốn đi, anh sẽ lo liệu cho, làm một cái thị thực công vụ, theo đoàn đi, sau khi đến Mĩ lại như học sinh chuyển trường, dễ lắm.”
Em lại không nói gì, nhất định đã mất hứng rồi. Tôi không để ý đến em.
“Anh cứ như vậy đuổi em đi?” Một lúc lâu sau em mới hỏi.
Tôi vẫn không đáp.
“Em cũng không muốn đi, em thích Bắc Kinh!” Giọng điệu như khiêu khích.
“Bác sĩ Sử nói thật không sai! Em nha đúng là một cố chấp cuồng!” Tôi hung tợn nói.
Mỗi lần tranh cãi đến lúc này, em nhất định sẽ cười, lại nói chuyện lấy lòng tôi.
Hôm đó tôi quay về “Bắc Âu”, nghe thấy đĩa đang phát một ca khúc thịnh hành, Lam Vũ luôn không thích mấy bài đó, em thích nhạc dân gian hơn, đặc biệt là đàn nhị. Tôi không biết mấy bài hát đó, chỉ nhớ rõ vài ca từ: Anh yêu, không muốn nói biệt ly… Biết đâu nổi trận gió, biết đâu hạ cơn mưa… Người yêu anh nhất là em, sao anh đành lòng để em đau khổ, khi em cần anh nhất, anh lại rời đi không nói một câu…
…
Tôi bắt đầu cố tình giảm số lần về “Bắc Âu”, bảo Lam Vũ là tôi về nhà mẹ, nhưng thực tế lại đến “Lâm thì thôn” ở cùng Lâm Tĩnh Bình nhiều hơn. Sau đó, tôi cũng phát hiện Lam Vũ cũng không phải mỗi ngày đều ở “Bắc Âu”, trừ lúc tôi trở lại, lúc khác, em đều ở lại trường.
Tôi tuy đã cầu hôn Lâm Tĩnh Bình nhưng chưa nói đến thời gian cụ thể, cũng không sắp xếp gì. Trong tiềm thức, tôi muốn xử lý tốt chuyện Lam Vũ trước.
Một ngày tháng tám, ăn tối xong, tôi nói muốn dẫn em đi gặp mấy người bạn.
“Em không muốn gặp bạn anh đâu. Em không thích bọn họ.” Em không còn nghe lời như trước đây.
“Em chắc là không hứng thú chứ, đều giống như chúng ta đấy.”
Em khó hiểu nhìn tôi.
“Cũng đều chơi cái này.” Tôi thần bí cười giải thích.
Em đầu tiên nhìn tôi hoài nghi, sau đó ánh mắt dần chuyển thành phẫn nộ:
“Anh chơi xong rồi! Muốn ném cho người khác, đúng không?”
Tôi không rõ ý em.
“Có phải đi gặp Vương Vĩnh Hoành không?!… Anh con mẹ nó thằng khốn!!” Em gào lên giận dữ, đứng dậy lao ra khỏi nhà hàng.
Em đến thẳng xe, mở cửa vào trong. Tôi cũng bước nhanh theo, chạy tới trước mặt em, qua cửa xe gắng sức kéo cánh tay em.
“Cút! Tôi chạy xe đây!” Em hét lên với tôi.
“Em không thể như vậy mà lái xe được! Nguy hiểm lắm!” Tôi lo lắng nói.
Em không để ý đến, giãy khỏi tay tôi, khởi động xe…
“Mau dừng lại!! Anh xin em đấy! Em muốn ch.ết à!” Tôi nắm lấy vai em, điên cuồng gào thét.
Em nhấn mạnh ga…
“Anh là thằng khốn! Anh con mẹ nó không phải là người! Được chưa! Mau dừng lại! Em không thể tự tìm ch.ết như vậy được!” Giọng tôi mang theo nức nở. Tôi nắm chặt lấy em, gần như bị xe lôi đi.
Em đạp mạnh phanh… Trong yên lặng, tôi nghe tiếng em run run thở dốc, hai tay vịn vào vô lăng, gục đầu xuống, tôi như nghe được tiếng nghẹn ngào. Đó là tiếng khóc của người đàn ông khi đã hết sức kiềm nén.
“Anh không hề có ý kia! Anh sao có thể làm như vậy được! Anh chỉ muốn cho em quen một ít bạn bè trong giới, để em vui lên một chút!” Tôi cũng nghẹn ngào giải thích.
Vài người đứng xa xa xem náo nhiệt…
Dọc đường đi em trầm mặc không nói, tôi chậm rãi lái xe về “Bắc Âu”, chúng tôi không nói một câu vào nhà, tôi ngồi trên sô pha, em lên lầu, có lẽ muốn vào phòng làm việc, gần đây em đặc biệt thích ngồi thừ ra ở đó.
“Này! Lam Vũ!” Tôi gọi.
Em quay đầu nhìn tôi.
“Ngồi với anh một lúc được không?” Tôi dịu giọng nói.
Em chỉ do dự chốc lát, sau đó xuống lầu, ngồi ở sô pha bên cạnh tôi.
“Ngồi ở đây.” Tôi muốn để em ngồi bên cạnh mình.
Em ngồi xuống, tôi đưa tay ôm lấy em, em không cự tuyệt, nhưng thân thể cứng còng rất không tình nguyện.
“Ở trường thế nào rồi?” Tôi đã lâu chưa hỏi chuyện em.
“Em đi làm lâu rồi!” Em lạnh lùng nói.
“Em phải cho anh biết chứ… Làm ở đâu?” Tôi suốt ngày bận làm ăn, quan mộng cùng dây dưa với Lâm, tôi gần như chẳng quan tâm gì đến em.
“Công ty “Thành Cửu”, là một công ty kiến trúc của quân đội.”
Em bảo muốn đến viện thiết kế, đây nhất định không phải kết quả em mong đợi.
“Nếu em không thích chỗ đó thì đi làm cho công ty nước ngoài đi, anh có người bạn làm quản lý khu vực Trung Quốc của một công ty kiến trúc đấy.” Tôi nói.
“Em kí hợp đồng năm năm rồi.”
“Chẳng sao cả! Bỏ ra chút tiền là họ để em đi thôi!”
“Hừ! Anh tín nhiệm tiền như thế sao!” Giọng em mang theo cười nhạo.
Tôi không thể không chuyển đề tài.
“Em biết Bắc Kinh có một chỗ tên “Một… Hai… Ba” chứ? Có rất nhiều người như chúng ta tới đó, đều là người bình thường thôi!” Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “bình thường”.
“Sao tới giờ anh vẫn chưa từng nhắc đến?” Em rất giật mình, dường như rất hứng thú.
“Anh sợ em không thích.” Tôi lại nói dối.
“Em còn tưởng cả Bắc Kinh chỉ có hai người chúng ta như vậy thôi chứ!” Em khẽ cười.
“Thực ra có rất nhiều, nếu em không bước vào giới vĩnh viễn cũng sẽ không biết được. Anh rất ít đi mấy chỗ kiểu đó, người trong đó rất phức tạp, phải cẩn thận mới được.” Lúc nói, lòng tôi rất khó chịu. Vừa nghĩ đến em cùng người đàn ông khác… tôi cứ như bị ai đánh một quyền.
Em nằm trong lòng tôi cúi đầu nghe. Tôi lại nói:
“Nghe nói còn có một công viên, một số nhà vệ sinh công cộng cũng là chỗ chơi cái này, anh chưa đi bao giờ, em cũng nghìn vạn lần không nên đi! Rất nguy hiểm, hình như còn từng bị cảnh sát bắt rồi.” Nói những lời này, tôi có loại thống khổ bất đắc dĩ.
Em càng rúc sâu vào lòng tôi, không nói một câu. Tôi nhớ đến chuyện quan trọng hơn, nói:
“Được rồi, nhà này với ô tô anh đã làm xong thủ tục sang tên. Bây giờ đây là tài sản của em! Nếu em không thích ở, có thể bán đi, lập một công ty, giờ ai ai cũng hạ hải!” (chỉ việc bỏ công tác đang làm đi thành lập công ty riêng)
Em vẫn trầm mặc, tôi bất đắc dĩ lại phải tìm chuyện khác để nói:
“Sau này lái xe cẩn thận một chút! Nhất định không được như hôm nay đâu. Không thể coi thường tính mạng được!…”
Em đột nhiên đứng lên khỏi sô pha, đối diện tôi, nở nụ cười, nhìn như thật ngọt ngào, nhưng lại mang theo khinh miệt cùng lạnh lùng:
“Anh còn cái gì chưa dặn dò xong không? Lúc quăng người tình, anh nhưng thật chu đáo!” Không đợi tôi trả lời em đã xoay người lên lầu, lại thuận miệng nói một câu: “Em muốn tắm rửa đi ngủ.”
…
Đêm đó, Lam Vũ vẫn làʍ ȶìиɦ với tôi như trước. Tôi không ngừng hôn lên người em. Tôi nhìn mặt em, nhìn vào mắt em, khẩu ɖâʍ cho em, em bắn tinh, đứng lên cũng muốn giúp tôi khẩu giao.
“Xoay qua đi, anh muốn chơi như vậy.” Tôi muốn giang giao.
Em nằm úp sấp xuống, nhàn nhạt nói: “Thế này phải trả tiền thêm đấy!”
Nghe đến đó, tôi bỗng nản lòng, mềm xuống. Tôi muốn nói lời thật lòng với em: Anh muốn em, nhưng tôi không mặt mũi nào mở miệng. Tôi hận em sao? Em cũng đâu làm gì sai…
Tôi tắt đèn, nằm thẳng xuống… Trong bóng tối, tôi cảm thấy Lam Vũ bắt đầu hôn lên cơ thể mình… Em dừng lại, lo lắng giống như cầu xin tôi, nói:
“Hãn Đông, anh không tức giận chứ? Anh muốn làm thế nào cũng được! Ý em cũng không phải thế kia…”
… Tôi mặc nước mắt lặng lẽ rơi…