Chương 19
Mất mát! Đó là cảm giác mất mát tôi chưa từng trải qua! Như thể đã đánh mất thứ gì quan trọng, rồi lại không thể tìm về. Nhưng dù thế nào, lý trí cho tôi biết, không thể tiếp tục đùa với lửa!
Cũng may niềm vui kết hôn rất nhanh đã bao phủ phiền muộn của tôi, hôn lễ tổ chức ở phòng tiệc của “Kinh hoa”, náo nhiệt, phô trương, danh giá. Tôi nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười của mẹ. Trong cuộc tụ hội nhỏ với bạn bè thân thiết, bọn họ chơi đùa đủ trò, tôi và Tĩnh Bình cùng ăn kẹo, táo bị treo lên, bị buộc kể lại quá trình yêu đương, cùng hát “Phu thê song song quản gia hoàn” bản chế… Tôi thực sự hạnh phúc, không chỉ bởi có được Lâm Tĩnh Bình, nhiều phần hơn là bởi tôi đã có được lời chúc phúc từ bạn bè, người thân.
Đây là lần đầu tiên tôi kết hôn, nhưng đối với cuộc sống vợ chồng cũng không xa lạ. Tôi và Lam Vũ tuy không có ràng buộc pháp luật, nhưng chúng tôi cũng đã từng có cuộc sống bình yên, lại vô cùng phong phú như bao đôi vợ chồng khác.
Lâm Tĩnh Bình bỏ công việc trước kia, cô muốn đến làm ở công ty tôi, tôi không thích như vậy nhưng vẫn đồng ý. Sau khi cưới, tôi bắt đầu từ từ dần quen với Lâm, cô vô cùng chú ý chuyện ăn, uống, mặc, dùng, cô chỉ dùng hàng hiệu, đến giấy vệ sinh trong WC cũng phải cầu kì. Cô bảo, nhãn hiệu trong nước đều là rác rưởi, đồ Hồng Kông cũng rất vớ vẩn, cô nghe nói chỉ có đồ ở Nhật và đường số năm New York mới là đồ tốt thật sự. Mỗi ngày cô đều phải đi thẩm mĩ viện trong khách sạn làm mặt hoặc làm tóc. Cô thuê một người giúp việc ở trong nhà, bởi bàn tay thon dài, cắt sửa thật đẹp của cô không thể làm việc nhà… Tôi không ngại cô tốn kém bao nhiêu chuyện này, tôi chỉ thấy kì lạ sao một cô gái xuất thân nghèo túng, một người chỉ làm công ăn lương như cô lại có thể hưởng thụ tiền tài một cách thành thạo như vậy.
Cô không hài lòng lắm với chiếc Honda Nhật Bản nhập khẩu tôi đưa, cô thích một chiếc Mercedes hơn. Cô từng hỏi vì sao tôi không mua biệt thự ở ngoại thành, tôi nói tôi thích ở gần thành phố hơn. Nhưng cô vẫn dịu dàng, ngọt ngào, trang nhã như trước.
Hôm đó làʍ ȶìиɦ xong, cô nhoài vào lòng tôi, nhìn ánh mắt đưa đẩy mơ màng của cô, tôi cười nói:
“Hừ! Em cứ như con sói mẹ khôn khéo vậy!”
“Anh thì là gì?” Cô cũng cười.
“Anh như con dê béo ngốc vậy!”
“Ha ha! Anh cái đồ bại hoại!” Cô cười đánh tôi. “Thực ra anh là môt hoa hoa công tử (công tử trăng hoa) thông minh, lãng mạn, đa tình lại cẩn trọng, giảo hoạt.” Cô có điểm đắc ý, nhưng đánh giá của cô cũng không phải không có lý.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi đã chia tay Lam Vũ được nửa năm, chúng tôi đều giữ lời, không liên lạc với nhau nữa. Nhưng mỗi khi di động kêu, tôi đều nghĩ có phải Lam Vũ hay không, không hiểu là sợ hãi hay chờ mong. Hôm đó chia tay, biểu hiện của em thật khiến tôi giật mình, em bình tĩnh, lý trí, ung dung, còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của tôi, tôi cũng bớt lo nghĩ đi rất nhiều.
Tôi tận lực không nghĩ tới Lam Vũ nữa, cũng không nghĩ tới tình cảm của chúng tôi, nhưng lúc làʍ ȶìиɦ cùng Lâm Tĩnh Bình lại luôn nghĩ về em. Tôi vuốt ve cơ thể trắng noãn, đầy đặn của Lâm Tĩnh Bình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng những thứ này cũng không thể kích thích tính dục của tôi. Tôi nhắm mắt lại, khuôn mặt thanh tú, tuấn mỹ của Lam Vũ lại hiện lên trong đầu, tôi như đang vuốt ve bờ vai, tấm lưng trơn nhẵn, vuốt da thịt kiện mỹ, đàn hồi của em… Thằng nhỏ của tôi bắt đầu dần cương lên, tôi không dám suy nghĩ nhiều thêm nữa, bởi tôi muốn tới ɭϊếʍƈ lên thân thể em, này sẽ làm mộng tan biến, tôi cuống quýt giơ hai đùi Lâm lên, mang dương cụ cắm vào, nhưng càng đau khổ hơn là tôi chậm chạp không cách nào bắn tinh, bởi thực sự thiếu kích thích, tôi lại phải dựa vào huyễn tưởng để cao trào.
Sau đó làʍ ȶìиɦ với Lâm đa số là dùng kiểu từ phía sau, bắt đầu không trở ngại nữa, nhưng dần dần tôi càng ngày càng không thể thỏa mãn. Tôi chỉ có thể dựa càng nhiều vào thủ ɖâʍ để giải quyết tính dục. Cuối cùng tôi quyết định đi tìm cậu trai khác.
Đó là một cậu trai mới qua lại với tôi vài lần, trông khoảng hai lăm hai sáu, là do bạn bè giới thiệu. Trí nhớ về cậu trong tôi đã rất mờ nhạt, chỉ nhớ rõ trong mắt cậu có một luồng linh khí, lộ ra sự thông minh, nhạy bén. Nhất định bởi đã lâu chưa làʍ ȶìиɦ cùng đàn ông, tôi với cậu làm đặc biệt kích động, khi sắp đến cao trào, tôi hô loạn lung tung gì đó. Sau khi xong việc, cậu cười hỏi tôi, có phải bạn cũ của tôi tên Lam Vũ không, lúc làʍ ȶìиɦ toàn là kêu tên đó…
Tôi nghĩ cần phải gọi một cuộc cho Lam Vũ, không vì cái gì khác, chí ít phải biết em sống thế nào. Tôi gọi di động cho em, số bị khóa, không thể làm gì khác hơn là gọi đến cơ quan, một cô gái nhấc máy:
“Phiền cô giúp tôi tìm Lam Vũ.” Tôi nói.
“Anh là ai?” Cô hỏi. Tôi hận nhất điện thoại tìm người lại bị tr.a hỏi.
“Tôi là bạn học đại học với cậu ấy.” Tôi nhẫn nại trả lời.
“Anh ấy không làm ở đây nữa.” Cô bình thản nói.
“Cậu ấy bị điều đi?”
“Anh ta bị sa thải rồi!” Đối phương không nhịn được nữa.
“… Vì sao?” Tôi kinh ngạc.
“Không rõ lắm!” Thái độ của cô gái kia vô cùng bất hảo. Tôi chỉ có thể gác máy.
Tới chạng vạng, tôi gọi đến “Bắc Âu”, cũng không có người tiếp máy, đến tận một giờ đêm, vẫn là như vậy. Ngày hôm sau, tôi bảo Lưu Chinh đi cục điện thoại tr.a tình hình thông thoại di động của Lam Vũ và điện thoại ở “Bắc Âu”, phí điện thoại hai chỗ này đều là do công ty chịu. Anh trở về cho tôi biết, hơn nửa năm nay, cả hai điện thoại này đều không sử dụng. Một dự cảm chẳng lành đột nhiên nảy sinh.
“Nếu không tôi đến cơ quan cậu ấy hỏi một chút xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Lưu Chinh ra chủ ý.
“Cùng đi!” Tôi sợ sẽ nghe được tin dữ.
…
Lưu Chinh cầm thư giới thiệu, nói dối là bởi chuẩn bị tuyển dụng Lam Vũ nên đến điều tra. Một thằng cha bảo vệ và một cán bộ nhân sự tiếp chúng tôi.
…
“Là như thế này, khoảng năm tháng trước, công ty nhận được vài bản fax, tố giác một số hành vi lưu manh của Lam Vũ.” Cán bộ nhân sự nói.
“…” Tôi và Lưu Chinh đều ngẩn người.
“Thằng nhóc kia vừa tới thì cũng bình thường, là sinh viên “Hoa đại”, dáng vẻ cũng đường hoàng, ai nghĩ đến lại là một nam kĩ chứ!” Tên bảo vệ mặt mày hớn hở bổ sung thêm.
“Có thể xem bản fax kia chứ?” Vẫn là Lưu Chinh phản ứng nhanh nhẹn.
“Tôi có một bản ở đây.” Tên bảo vệ đặc biệt tích cực.
Đại khái bởi thời gian đã quá lâu, bản fax rất mờ, đó là một bản đánh máy, nói Lam Vũ bên ngoài dụ dỗ đàn ông, dùng việc đó để kiếm tiền. Nói em ra vào các khách sạn lớn, câu khách làm ăn, phục vụ ȶìиɦ ɖu͙ƈ cho đàn ông…
Tôi nhìn bản fax, phẫn nộ nói không nên lời, thật kinh khủng, chỉ cảm thấy trong họng như có vật gì, muốn ói.
“Những chuyện này cũng không chắc chắn là thật. Bởi bản thân cậu ta cũng không thừa nhận, chỉ dựa vào bản fax cũng không thể kết luận được.” Người cán bộ nhân sự nói.
“Nhưng anh xem đồ cậu ta mặc, dùng xem, một sinh viên mới tốt nghiệp lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được, nghe nói cái đồng hồ cậu ta đeo cũng rất giá trị đó!” Tên bảo vệ kia phản bác.
Tôi đau khổ nhớ tới đó là chiếc Rolex tôi mua từ Mĩ về cho em.
“Thế nên đã sa thải cậu ấy?” Lưu Chinh hỏi cán bộ nhân sự.
“Không sa thải, để cậu ta từ chức, chính cậu ta cũng đồng ý. Hầy! Một sinh viên, mới hai mươi tuổi đầu mà có thể hư hỏng đến thế rồi? Cậu ta làm việc không tồi, chăm chỉ, trách nhiệm. Quan hệ với mọi người cũng không tệ. Anh muốn nói cậu ta dụ dỗ đàn ông… Nhưng trong cơ quan cũng không thấy cậu ta dụ dỗ ai.” Vị quân nhân già hơn bốn mươi tuổi kia trên người có một cỗ chính khí.
“Các anh nếu muốn thuê cậu ta cũng có thể thử xem, là sinh viên trường danh giá đó. Chỉ có điều là phải cẩn thận bệnh AIDS!” Người cán bộ nhân sự lại nói.
“Cậu ấy bị AIDS?!” Tôi và Lưu Chinh đồng thời hoảng sợ hô lên.
“Người như thế đều bị AIDS, các cậu không biết sao? Bác sĩ trong phòng y tế của chúng tôi nói thế đấy.” Người quân nhân già nghiêm túc nói.
Tôi dở khóc dở cười! Dạ dày như bị khuấy tung lên, thật muốn ói.
Từ “Thành kiến cửu” đi ra, Lưu Chinh hỏi tôi:
“Ai mà khốn nạn như vậy, làm ra loại chuyện thất đức này? Quá là độc địa!”
“Anh nói cậu ấy sẽ đi đâu?” Tôi hỏi.
“Hẳn là sẽ tìm công việc khác đi! Khẳng định không rời ngành kiến trúc đâu.”
…
Em hoàn toàn không ở “Bắc Âu”, em ở đâu? Sao không tới tìm tôi? Chúng tôi đã nhất trí có việc gấp em sẽ tới tìm tôi cơ mà. Xem mốc thời gian, ngày em nhận được bản fax cũng chính là lúc tôi đang làm hỉ sự, có thể em đã tới tìm, nhưng tôi lại không biết? Em rất có thể đã tới? Em sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc chứ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại những vấn đề này nhiều lần, dạ dày như quặn lại một chút.
Tôi nghĩ mọi biện pháp hỏi thăm tình hình Lam Vũ, điều tr.a cả xuất xứ bản fax kia, nhưng không có kết quả, tôi lần đầu tiên biết được Bắc Kinh lại rộng lớn đến vậy. Trong giới không ai biết em, trong ngành kiến trúc ở Bắc Kinh cũng không tìm được em, tôi không biết số điện thoại nhà em, nhưng có địa chỉ, tôi nhờ Lưu Chinh đi Tây Bắc một chuyến, ba em nói đã gần một năm nay em không liên lạc với gia đình, em hoàn toàn biến mất…
Rất khó mà hình dung tâm tình tôi lúc đó, tuy không đau khổ như khi chia tay với em nhưng rất áp lực, tôi sợ, bị vây quanh bởi cảm giác tội lỗi, sợ em gặp chuyện không may, sợ bị lương tâm lên án. Tôi là người luôn vui tươi thoải mái, nhưng lúc đó lại trở nên buồn bực sầu não.