Chương 39: Người tàng hình
Suốt một buổi sáng An Ninh chỉ làm duy nhất một công việc, đó là mở giấy xét nghiệm, cầm giấy xét nghiệm, dán giấy xét nghiệm, thái độ La Dao đối với cô cực kỳ lạnh nhạt, ngoại trừ liên quan đến công việc thì một chữ cũng không nói với cô.
Ở phòng nghỉ Trần Hoan chịu hết nổi ai oán nói: "Chúng ta đến học tập, không phải đến làm việc lặt vặt, rõ ràng bác sĩ La giao những việc mình không thích làm cho chúng ta mà! Đây là sao? Xem chúng ta là thùng rác à?"
An Ninh nghe xong cười trừ, "Bác sĩ La không phải bác sĩ Lâm, từ nay về sau cậu ít nói những lời này đi, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Trần Hoan bĩu môi, "Nếu không cho nói, thì không để cho người ta sống rồi."
Còn chưa dứt lời, cánh cửa đang khép một nửa bị người khác đụng trúng, rất nhanh hiện ra một góc áo màu trắng.
"Nguy rồi!" Trần Hoan vội chạy ra xem, chỉ thấy một bóng lưng đang rời đi, cô thở dài một tiếng, "Xong rồi, hình như bị người khác nghe được, mình ch.ết chắc rồi."
Hai người vừa trò chuyện vừa trở lại phòng bệnh, An Ninh cuối cùng cũng được phân làm chuyện khác, hỏi thăm bệnh nhân ghi vào bệnh án, bệnh nhân cô phụ trách là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, cô bé rất phối hợp nên cô nhanh chóng hoàn thành công việc trên tay.
Đang định đóng bệnh án lại thì La Dao đã đi tới, nhìn lướt qua, sau đó lạnh lùng nhìn cô, "Đây là bệnh viện, không phải trường học. Chữ của cô loạn như vậy, cô cho rằng đang ghi bài sao?"
An Ninh giật mình, mặc dù chữ viết của cô không được coi là đẹp, nhưng rất ngay ngắn, sao trong mắt La Dao lại biến thành loạn?
"Viết lại, viết đến ghi tôi hai lòng mới thôi." La Dao đẩy bệnh án vào ngực cô, quay đầu bước đi.
Trong lòng An Ninh biết rõ đây là cố tình gây khó dễ nhưng cô đành bất lực, có một câu gọi là "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu."
Sau khi viết xong, cô cố ý đợt đến khi có bác sĩ điều trị chính ở đây mới đưa bệnh án cho La Dao, dùng giọng cung kính nói: "Bác sĩ La, tôi viết lại rồi."
Bác sĩ điều trị chính là một vị bác sĩ nam lớn tuổi, ông tò mò nhìn bệnh án trong tay An Ninh, "Tại sao viết ba lần?"
An Ninh bèn giải thích: "Do chữ viết của tôi không ngay ngắn, cho nên luyện viết hai lần."
La Dao nhìn cô hai tay vòng ở trước ngực, dùng cặp mắt hờ hững nhìn cô, cười lạnh nói: "Muốn dùng bác sĩ điều trị chính dọa tôi?"
An Ninh đoán trước La Dao sẽ tức giận, nghiêm túc đáp: "Bác sĩ La, tôi biết cô không thích tôi, nhưng tôi hy vọng cô có thể công tư phân minh, lấy bác sĩ điều trị chính ra dọa cô là ý của cô, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi."
"Bảo vệ mình cũng bao gồm cả nó xấu sau lưng tôi?" La Dao nhíu mày, bước lên hai bước, "Nghe nói có sinh viên thực tập ở sau lưng tôi nói tôi coi các cô như thùng rác. Trừ cô ra, tôi không nghĩ tới ai có thể nói những lời này."
"Không phải tôi..."
"Vậy là ai?"
An Ninh bất lực thở dài, cô đâu thể khai Trần Hoan ra, dù sao La Dao đã không thích cô, thêm hoặc thiếu mất tội cũng chẳng có gì lớn. Trước kia cô còn muốn thay đổi ấn tượng của La Dao với cô, hiện tại cô đã triệt để bỏ ý nghĩ này.
" An Ninh, cô nhớ cho kỹ, các cô chỉ là sinh viên thực tập, căn bản vẫn chưa là bác sĩ, tôi tuyệt đối sẽ không các cô đụng tay đến những việc ở trên mức độ thực tập."
La Dao nhún vai, "Không hài lòng cô có thể tiếp tục tìm bác sĩ điều trị chính đến dọa tôi, bác sĩ Bạch cũng được, bác sĩ Lâm cũng được. Thậm chí ngay cả Lâm Khai Dương đều thăng chức lên bác sĩ điều trị chính, chức của họ còn cao hơn tôi, cô thể thể khiếu nại với họ, nói cho họ biết tôi ức hϊế͙p͙ cô như thế nào."
An Ninh lạnh lùng nhìn lại.
La Dao mím môi cười, "Đúng rồi, quên nói với cô, đáng tiếc bọn họ dều không thuộc khoa sản, không quản được việc tôi dạy đồ đệ như thế nào!"
"Bác sĩ La, nghe nói cô cùng bác sĩ Bạch là sinh viên thực tập cùng khóa, ngay cả bác sĩ Lâm cũng vào sau cô một năm?"
"Cô có ý gì?"
An Ninh thản nhiên nhìn cô, "Cô đã lôi chức vụ ra nói chuyện. Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã hiểu tại sao bác sĩ Lâm vào sau cô mà cũng được lên chức bác sĩ điều trị chính, mà cô vẫn ở đâu làm khó dễ một sinh viên thực tập như tôi."
Mặt La Dao trắng bệch.
"Bác sĩ La, cô không thích tôi, tôi cũng không thích cô. Cô sẽ thích một người chán ghét cô sao? Tôi thì không. Nhưng chúng ta tự hỏi lòng, tôi tuyệt sẽ không lôi chuyện tư vào chuyện công." An Ninh nói một hơi, sau đó liền xoay người rời đi.
Đi được khoảng hai mét thì nghe thấy La Dao nói, trong giọn nói của cô ấy không còn vẻ độc đoán và cường ngạnh nữa, mà là vẻ suy sụp khó phát hiện ra, "Cô nói đúng, tôi đúng là người thất bại."
An Ninh giật mình, quay đầu lại thấy La Dao đi ngược hướng với mình, có không ít bác sĩ y tá đi lướt qua cô ấy trên hành lang màu xanh nhạt, lại không ai chủ động chào hỏi, dù mỉm cười một cái cũng không.
Cô ấy giốn như người tàng hình, bóng lưng hiện lên vẻ cô độc mà bi thương.
Ánh mắt An Ninh trở nên phức tạp, cô đang nghĩ có phải lời nói vừa rồi của mình hơi quá rồi không? Nhìn La Dao có vẻ không giống người xấu.
Khi ăn cơm trưa, An Ninh ngồi cùng Trần Hoan, cô gặp phải La Dao đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ phát hiện Trần Hoan còn u sầu hơn cô nhiều.
An Ninh cười thọt cánh tay của cô ấy, "Cậu sao vậy?"
"Không có gì...." Trần Hoan vẫn luôn vẫn luôn chọc thức ăn trong khay, dáng vẻ như không có khẩu vị.
"Đúng rồi, hôm nay mình có viết bệnh án cho một cô gái, mới mười bảy tuổi đã phá thai vài lần, xem tình trạng cơ thể hiện tại sợ rằng sau này muốn có con cũng khó." An Ninh nhỏ giọng nói: "Mình cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho nên liền liên hệ với tuyến trên, xem có thể giúp được cô ấy không."
Trần Hoan nghe vậy giật mình, đôi đũa trên tay rớt xuống bàn.
An Ninh nghi ngờ nhìn về phía cô, "Trần Hoan, sao cậu lại như người mất hồn vậy? Có chuyện gì đừng giấu mình."
Hốc mắt Trần Hoan hơi đỏ, cúi đầu thật thấp, một lúc sau mới nói: "An Ninh, bây giờ mình không biết làm sao cả."
An Ninh chộp ngay lấy tay của cô, "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói ra mình sẽ nghĩ cách giúp cậu."
"Mình... Mang thai."
An Ninh bàng hoàng, "Đã bao lâu?"
"Một tháng." Trần Hoan vẫn luôn cúi đầu, giọng nói khàn khàn bất lực, "Đã quyết định bỏ đi."
An Ninh vẫn luôn nắm thật chặt tay của cô, cẩn thận hỏi: "Anh ấy nói thế nào?"
"Kha Phàm không biết." Trần Hoan rút tay về, vò tóc, "Hôm nay nhìn nhìn thấy ca phá thai, trước kia không phát hiện, hiện tại xem lại thấy quá tàn nhẫn... Hơn nữa mình sợ giống như cô gái kia sau này sẽ không có con nữa, mình rất sợ..."
"Cô ấy là tình huống đặc biệt, cậu không nên tự dọa mình. Nhưng chuyện lớn như vậy cậu phải thương lượng với Kha Phàm, dù sau anh ấy cũng là cha đứa bé."
...
Buổi tối về đến nhà An Ninh cảm thấy ngày hôm nay thật tồi tệ, đã lâu rồi cô không có cảm giác mệt mỏi như vậy.
Mười giờ rồi mà Bạch Tín Vũ vẫn chưa về nhà, hôm nay cô nghe thấy loa phát thanh bệnh viện đọc tên anh nhiều lần, chắc anh cũng rất bận, không biết bao giờ mới về.
An Ninh không yên lòng đi vào phòng tắm đánh răng, mới đánh được một nửa, cánh cửa chưa đóng chặt hiện lên một góc áo màu trắng, cô đang định quay đầu, thì cửa bị mở ra, ngay sau đó cô bị người khác dùng sức ôm từ phía sau.
Bạch Tín Vũ cúi đầu khẽ hôn lên sợi tóc của An Ninh, thì thầm nói: "An Ninh, anh rất nhớ em."
An Ninh đẩy anh ra, nói không rõ: "Em đang đánh răng, cẩn thận dính lên người anh."
Bạch Tín Vũ vẫn cứ dán sát vào lưng cô, [nội dung đoạn này đã bị chăn che lại].
Trên vách tường có một cái gương lớn cao khoảng nửa người, An Ninh nhìn vào gương thấy rõ cả quá trình [nội dung đoạn này đã bị chăn che lại], cô xấu hổ và giận dữ muốn đẩy anh ra, nhưng dù có làm kiểu gì động tác của anh mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng lại cố chấp không cho từ chối.
Cô cúi đầu tùy ý súc miệng, dùng khăn mặt lau bọt kem đánh răng dính ở khóe môi, mà dù cô làm gì, hai bàn tay của anh vẫn không rời khỏi *** của cô.
An Ninh đánh răng xong muốn xoay người lại, nhưng Bạch Tín Vũ lại dùng *** ngăn cô lại, cô chỉ có thể dùng sức vin bồn rửa tay màu trắng ở trước mặt.
"Hôm nay anh bận như vậy, em còn tưởng rằng anh sẽ rất mệt." Cô quay đầu lại nhìn anh, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa.
"Ừm rất bận. Cho nên vừa về đến thì không thể chờ đợi được muốn cầu chút phúc lợi." Bạch Tín Vũ dùng tay [nội dung đoạn này đã bị chăn che lại]
Trong kính rõ ràng có thể thấy tay anh chuyển động dưới quần áo, An Ninh hơi đỏ mặt, "Chúng ta có thể về phòng không..."
[nội dung đoạn này đã bị chăn che lại] "Sợ rằng không thể, nó đợi không kịp."
[nội dung đoạn này đã bị chăn che lại].
Tim An Ninh đập loạn xạ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, "Bác sĩ Bạch, anh..."
[nội dung đoạn này đã bị chăn che lại]
"Em biết không? Khi em đánh răng bóng lưng thật mê người, anh đã sớm muốn làm như vậy rồi."
Mặt An Ninh đỏ rực, lần nào cũng vậy không thể lui được nữa, tránh cũng không chỗ nào tránh...