Chương 8: Vỗ Mông Ngựa
Kết quả của việc trực ban chính là khi trở lại ký túc xá ngủ thẳng đến tối, cho dù rất đói bụng, cũng chưa có tâm tình ăn cơm.
Mao Đan tan tầm trở về mang theo mùi hương mê người muối tiêu bài cốt(ai biết chỉ mình với), ngồi ở bên giường mà tận lực chiến đấu như hùm như sói, làm cái bụng thèm ăn của cô liền đánh lô tô, nước miếng đã muốn thành bãi, nhưng cũng không có thể làm cho cô mở mắt ra.
Hôm nay tổ hai còn có ca trực từ ba giờ đến mười rưỡi, Mao Đan biết cô trực ban quá mệt mỏi, không đành lòng đánh thức cô, đành phải đi lên phía trước đem điện thoại chỉnh âm mức lớn nhất, sau đó đặt ở đầu giường của cô.
Hai rưỡi, Mao Đan đúng giờ gọi điện thoại tới, tiếng chuông chói tai cuối cùng đem cô đánh thức.
Na Na còn buồn ngủ bò xuống giường rửa mặt, ba tay hai miệng nhanh chóng ăn đồ ăn Mao Đan phần cho cô, sau đó hai chân như nhũn ra, một đường mơ hồ đến tòa nhà ngoại khoa.
Thật lâu không làm liên tục không ngừng như vậy, Na Na thật sự quá buồn ngủ, ngủ mới được mấy giờ nên có chút buồn bã ỉu xìu, thời điểm kiểm kê thuốc men liên tiếp tính sai, sửa tới sửa lui số liệu, cuối cùng cũng ghi lại được.
Trần Tiệp còn chưa tới phòng, cũng đã nghe hộ lý Tiểu Lý miêu tả sống động như thật chuyện giao ban qua điện thoại mà mặt mày biến sắc.
Trần Tiệp trong lòng rõ ràng, Na Na ở trên tay bác sĩ Niếp, nhất định không thể có nửa điểm tốt được, lúc này lại nhìn vẻ mặt cô xanh xao, nghĩ đến chính mình cũng có góp phần đá một cái, không khỏi có chút áy náy.
Buổi chiều có bệnh nhân mới nhập viện, Trần Tiệp đem giường bệnh sắp xếp giao lại cho hộ lý khác, ngay cả hộ lý làm công việc ghi chép cùng đánh giá nhập viện cũng không cho Na Na làm, cố ý cho cô thời gian nghỉ ngơi.
Na Na hai mắt vô thần, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô, bối rối nói: “Thực xin lỗi Trần tỷ, em biết chính mình thất thần như người già, tính sai vài thứ…… Em không phải cố ý, thời gian công tác nhất định tận tâm hết sức không để phạm sai lầm!”
Trần Tiệp vội vàng trấn an cô: “Không không, chị không phải có ý đó…… Na na a, tại em thay chị trực ca đêm, chị sợ em quá mệt mỏi, nghĩ cho em nghỉ ngơi nhiều một chút, em đừng nghĩ nhiều a!”
Na Na nghe xong cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng rằng chính mình phạm sai lầm gì khiến Trần Tiệp không kiên nhẫn.
Trần Tiệp nhìn nhìn thời gian, cười nói: “Em đã không sợ mệt, có mấy bệnh nhân cần tiêm trước giờ cơm chiều, em đi đi, làm xong thì nên đi ăn một chút gì đi!”
Na Na cảm kích gật đầu, xem dữ liệu thuốc của bệnh nhân giường nào trên máy tính, rồi đi phòng thuốc chuẩn bị.
Chỉ có vài bệnh nhân cần chích, Na Na rất nhanh hoàn thành, cầm hộp cơm đi căn tin ăn cơm.
Tổ hai lại tiếp tục trực ca đêm, việc vụn vặt đều có vẻ nhiều.
Cơm chiều sau Na Na trở lại phòng, dựa theo phân phối đi giúp bệnh nhân nghiêm trọng xoay người, lại bưng chậu nước giúp bọn họ rửa sạch, viết xong giấy tờ hộ lý trực ban thì đã đến tám giờ.
Tiếp theo lại ghi lại bệnh án vừa kiểm tr.a của bệnh nhân cực kì nghiêm trọng mình phụ trách, điều chỉnh tốt bình dưỡng khí cho bọn họ, đợi đến chín giờ hơn, cuối cùng bắt đầu một lần tuần tra.
Chờ kiểm tr.a huyết áp của bệnh nhân buổi chiều, Na Na bắt đầu khách khí đốc xúc thăm hỏi nhân viên rời đi.
Mãi đến mười rưỡi, Na Na mới được giải phóng.
Trở lại ký túc xá, ngay cả quần áo cũng chưa thay, ngồi phịch ở trên giường cũng không muốn nhúc nhích, Na Na tình trạng kiệt sức nhắm mắt lại, vốn định nằm chút rồi lập tức đứng lên thu dọn, không nghĩ tới vẫn là ngăn cản không được buồn ngủ, mờ mịt đã ngủ.
Ban đêm ngủ mơ, Na Na mơ thấy mình làm mọi cách lấy lòng bác sĩ Niếp, rốt cục trời không phụ người có lòng, bác sĩ Niếp không chỉ có bỏ qua chuyện cũ với cô mà còn nhiệt tâm giúp cô đạt được mong muốn.
Gương mặt gầy gầy kia rốt cục không hề còn sự trầm lặng quen thuộc mà là tươi cười ấm áp đến cực điểm một lần nữa hiện lên, mặt mày trong lúc đó tự nhiên biểu lộ sủng nịnh cưng chiều làm cho cô vui sướng nhịn không được rơi lệ.
Na Na mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngây người một lúc lâu mới phát giác tất cả chỉ là một giấc mơ, sờ sờ cảm giác lạnh như băng trên, trong lòng trống rỗng khó hiểu,còn có cô đơn bàng hoàng làm cho cô không tự giác cuộn mình ở trong chăn.
Trong lúc thay đổi liên tục không chỉ có tiền lương cực thấp, còn không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà so với thực tập thì ngay cả tiền lương đều không có mà còn phải nộp cho bệnh viện phí hướng dẫn thì thật sự đã là quá tốt rồi.
Na Na sáng sớm rời giường, vội vàng chạy ra bệnh viện, đi đến quán cà phê đối diện ngã tư đường, khẽ cắn môi chích máu mà mua một cốc cà phê đắt đỏ.
Na Na chỉ có thời điểm ban đêm cần trực mới có thể uống một cốc cà phê ở máy tự động, vẫn là siêu tiết kiệm khi mua, một ly cũng không đến một đồng, nhưng vì lấy lòng bác sĩ Niếp, cô không thể không đánh bạc bỏ tiền vốn.
Niếp Duy Bình ngày hôm qua khó được một ngày nghỉ ngơi, không bị điện thoại quay rầy gọi đến giải phẫu.
Vừa đến văn phòng, quần áo cởi một nửa, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Niếp Duy Bình còn tưởng rằng là vị đồng nghiệp nào, không chút suy nghĩ liền để thân trên trần trụi đi mở cửa.
Na Na thật cẩn thận đang cầm một cốc cà phê đắt đỏ, hoàn toàn không nghĩ tới phong cảnh phía sau cửa là như thế nào, trên mặt tươi cười lấy lòng nháy mắt cứng ngắc, chỉ biết ngây ngốc trừng mắt nhìn lồng ngực bóng loáng trước mặt.
Đường nét tinh tế, hình dáng bộ ngực xinh đẹp, dường cong phần eo rắn chắc……
Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhìn đôi mắt choáng váng của con thỏ nhỏ, lạnh lùng hỏi: “Xem đủ chưa?”
Na Na giật mình một cái phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được thân thể đẹp đẽ trần trụi này là ai, mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt dao động, lắp bắp giơ cà phê đưa cho hắn: “Tôi tôi…… Thực xin lỗi, tôi không biết anh đang…… Tôi là vội tới đưa cái này, mời anh uống cà phê!”
Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm cốc cà phê trước mắt không nói gì, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện này…… Có vấn đề gì không đúng sao?”
Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn giật giật, áp chế xúc động cầm cốc cà phê trên tay hất lên trên mặt hắn.
Quí như vậy, trăm ngàn lần không thể lãng phí !
Na Na cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Bác sĩ Niếp, anh thật hay nói đùa……”
Niếp Duy Bình không có động tác gì, thản nhiên hỏi: “Vô sự hiến ân cần(ko có việc gì mà ân cần), nói đi, chuyện gì?”
Na Na cảm thấy chính mình thật sự là được mở mang tầm mắt, cô còn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy!
“Không có việc gì, không có việc gì.” Na Na có chút ngượng ngùng cười cười,“Chính là thấy anh có vẻ thích uống cà phê, cho nên mua một cốc để xin lỗi anh…… Hôm trước là tôi không đúng, không hỏi rõ ngọn nghành sự việc liền chỉ trích anh, thực xin lỗi!”
Niếp Duy Bình biểu tình thoáng dịu đi, ánh mắt từ trên cao xuống nhìn cô một cái như ban ơn, thật lâu mới tiếp nhận cốc cà phê của cô, tùy tiện đặt ở sang một bên trên bàn.
“Cái đầu lớn duy nhất trên cổ không phải là đồ trang sức cho cô dùng trang trí, về sau trước khi nói chuyện phải nhớ dùng qua đầu óc!”
Na Na liên tục gật đầu, giống như thầy giáo răn dạy học sinh tiểu học, nhu thuận vô cùng.
Niếp Duy Bình đối với thái độ nhận sai của cô coi như vừa lòng, thậm chí tâm tình khó có được trêu ghẹo cô, trêu tức hỏi: “Cô còn đứng ở chỗ này nghĩ tiếp tục xem? Báo trước là tôi mới cởi xong rồi, bên trong cũng chỉ còn lại mặc……”
Na Na lúc này mới ý thức được chính mình còn đứng như trời trồng ở cửa văn phòng,bộ ngực gầy gò của Niếp Duy Bình cực kì có lực dụ hoặc làm tâm hồn run rẩy, làm ý thức yếu ớt của cô cũng run rẩy.
Na Na bị đùa giỡn, không khỏi đỏ mặt, ở trong bụng hung hăng “Phi” một tiếng, xấu hổ và giận dữ nhảy dựng lên, bước chân hoảng loạn mà đi thẳng.
Niếp Duy Bình tâm tình có chút sung sướng, nhanh mặc xong quần áo, cầm cốc cà phê đi ra ngoài.
Ừm, con thỏ nhỏ coi như thức thời, cà phê vẫn còm ấm.
Niếp Duy Bình nhếch khóe môi, cô gái nhỏ này quả nhiên chơi đùa thật tốt!
Niếp Duy Bình cuối cùng cũng đến, ngồi ở vị trí của mình, giống như bình thưòng mở báo ra, một bên nghe báo cáo giao ban, một bên từ từ bưng cái cốc lên đưa đến bên môi.
Hương vị thuần túy nồng đậm bay vào trong mũi, Niếp Duy Bình nội tâm thập phần thích ý, thình lình vị đắng ngắt chảy vào khoang miệng, hắn bị nghẹn thiếu chút nữa phun ra.
Vẫn luôn nhìn ngó chằm chằm trông mong bác sĩ Niếp, Na Na khẩn trương quan sát phản ứng của hắn, nhìn thấy hắn uống cà phê, sau đó sắc mặt lãnh đạm buông cái cốc, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như điện chuẩn xcs bắn về phía cô.
Na Na bị hắn trừng mà sửng sốt, cẩn thận xem xét sắc mặt hắn, thật sự nhìn không ra vấn đề gì.
Sẽ không phải là cô mua cà phê uống không ngon?
Na Na lập tức phủ định ý tưởng này, đối với cô mà nói uống cốc cà phê này giống như uống máu quý đến đòi mạng, như thế nào lại không chiều vừa miệng bác sĩ Niếp?
Na Na không rõ cho nên đành phải nịnh nọt cười cười, ánh mắt ngập nước cong cong, lại đổi lấy ánh mắt lãnh liệt của bác sĩ Niếp.
Niếp Duy Bình trong lòng tức giận đến nghiến răng, con thỏ nhỏ lại dám có tâm tư xấu xa này!
Cà phê đen thơm thuần, nhưng đối với Niếp Duy Bình mười phần sợ khổ mà nói, loại cà phê không thêm đường này không khác gì thuốc Đông y, uống mà muốn đòi mạng!
Bác sĩ ngoại khoa bình thường buổi sáng đều đã bề bộn nhiều việc, bởi vì bệnh nhân trước khi phẫu thuật không được ăn uống, cho nên đại đa số giải phẫu đều tận lực sắp xếp vào buổi sáng mà tiến hành, đặc biệt khoa giải phẫu thần kinh, rất nhiều trường hợp thời gian giải phẫu đều rất dài, thường xuyên từ phẫu thuật từ buổi sáng liên tục đến buổi chiều, phải luôn luôn khiểm tr.a phòng bệnh xong sẽ vội vàng hướng đến phòng giải phẫu.
Niếp Duy Bình buổi sáng uống một cốc cà phê chỉ là vì nâng cao tinh thần, mỗi lần còn bỏ vào bên trong rất nhiều đường giải bớt vị đắng của cà phê.
Ai có thể nghĩ đến một bác sĩ Niếp lời nói ác độc lạnh lùng lại sợ khổ đâu?
Ai có thể nghĩ đến người đàn ông luôn bình tĩnh tự tin thong dong lại thích đồ ngọt?
Cho nên thời điểm Na Na lúc đối mặt với menu rườm rà, bằng vào trực giác lựa chọn một loại đắt nhất, sau đó theo ý nghĩ mà không bỏ thêm gì.
Niếp Duy Bình tâm tình vừa mới sung sướng giờ phút này không còn sót lại chút gì, trừng mắt nhìn vẻ mặt ngây ngô cười của con thỏ nhỏ đành như người câm điếc ăn hoàng liên mà tự buồn bực.
Trương Vi Đống hoàn toàn không chú ý tới hai người trong lúc đó gió nổi mây tụ, thình lình hỏi: “Bác sĩ Niếp?”
Niếp Duy Bình thu hồi ánh mắt, không chút do dự nói: “Có thể!”
Trương Vi Đống vui mừng gật đầu: “Vậy đi, tôi liền cùng bên kia liên hệ trước, để bọn họ giúp đỡ cậu!”
Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, trong lòng đã có dự cảm không tốt: “Chủ nhiệm, ông muốn tôi làm giải phẫu gì?”
“Còn không nghe rõ ràng?” Trương Vi Đống thở dài,“Một đám cũng không ai đồng ý đi, vẫn là tiểu Bình tốt a……”
Trương Vi Đống đơn giản giới thiệu tình huống của bệnh viện huyện, còn có hành trình cụ thể.
Niếp Duy Bình trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn vừa căn bản không có nghe Trương Vi Đống đang nói cái gì, không nghĩ tới lại đi bệnh viện cấp dưới hội chẩn giải phẫu,cứ như vậy liền đổ lên đầu hắn.
Bệnh viện huyện điều kiện gian khổ không nói, thiết bị cũng thực không đồng đều, thậm chí phòng giải phẫu tiêu độc đều không đạt được yêu cầu cơ bản, đi vào trong đó tham gia hội chẩn thực dễ dàng gặp chuyện không may thì không nói, còn có thể rước lấy một đống phiền toái lớn.
Cho nên tình hình chung là không có mấy bác sĩ nguyện ý đi, nhưng trong viện có quy định, từng phòng đều phải phái người đi đơn vị cấp dưới tiến hành chữa bệnh cứu trợ, trước đây Niếp Duy Bình luôn lấy cớ từ chối, không nghĩ tới lần này hắn chỉ thất thần một chút, đã bị Trương Vi Đống định đoạt rồi.
Niếp Duy Bình híp mắt, ánh mắt giống như vô tình quét qua người nào đó, bình tĩnh nói: “Tôi có một điều kiện.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật có lỗi, thời gian quá vội cho nên chưa kịp kiểm tr.a sửa lỗi…… Vội vàng đuổi theo xe lửa ~lệ chảy ~ mấy ngày nay dì cả mẹ đến đây, lại bị cảm lạnh , thập phần khổ sở, cho nên muốn chương mới cũng không cho lực, thiệt tình thực xin lỗi càng chờ càng cô lạnh, Đại Miêu đang cố gắng tranh thủ thời gian, nghỉ ngơi nhiều hơn để có chương mới!