Chương 17
Na Na mang tiểu Viễn đến tiệm sách báo gần đó đi dạo một lát, mua cho bé mấy tập tranh thiếu nhi, lại dẫn bé đi mua rất nhiều giấy bút.
Na Na đã hơn nửa tháng không về nhà, tiểu Viễn tuổi còn nhỏ như vậy cũng không thể có người thân ở bên cạnh để hưởng thụ tuổi thơ vô tư.
Cô ở bên ngoài không phải không có lo lắng, nhưng từ quân tổng bệnh viện đến nhà thật sự là quá xa, cô cũng chỉ có vừa vặn tranh thủ thời gian thay ca ban ngày nhanh chóng trở về nhìn tiểu Viễn một chút, hơn nữa mỗi lần về đều không được bao lâu lại vội vàng chạy về bệnh viện, chỉ có thể ở cạnh bé thời gian rất ngắn.
Na Na vốn tâm sinh áy náy, lần này tiểu Viễn răng đau như vậy, lại làm cho cô áy náy không thôi, cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm, thực có lỗi với anh trai mình.
Bạn nhỏ Na Viễn răng đã không còn đau, lại có thể không cần đi nhà trẻ, bên người còn có cô nhỏ cùng chơi, tiểu tử kia cả người đầy hưng phấn, hai chân nhỏ chạy ở phía như bay, nhìn thấy cái gì hay đều vô cùng thích thú vừa gọi vừa cười, làm hại Na Na lo lắng đuổi theo ở phía sau, sợ bé té ngã hoặc là đụng vào người khác.
Chơi một chút, bạn nhỏ Na Viễn thấy nóng, cởi chiếc áo khoác nhỏ trên người, mái tóc đen mềm mại ướt sũng dính vào trán, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng để lộ ra sức sống vô hạn, bộ dáng thật đáng yêu.
Na Na ở bên cạnh nhìn bé, không khỏi nhớ tới chuyện ngoài ý muốn phát sinh trước kia, khi đó tiểu Viễn so với bây giờ còn làm ầm ĩ hơn nhiều, cánh tay nhỏ tròn vo đáng yêu, thích nhất cưỡi ở trên vai ba của bé bay cao cao, muốn cái gì liền làm nũng đủ thứ, từ sáng đến tối đều gây sự như tiểu quỷ, làm cho người ta đau đầu không thôi, nhưng vừa thấy biểu tình vô tội đáng yêu của bé điều khiến cho người khác không lỡ trách cứ.
Mà hiện tại, tiểu quỷ luôn gây sự đó dường như trong một đêm đã trưởng thành, nhỏ như vậy đã nhu thuận làm cho người ta thật đau lòng.
“Tiểu Viễn!”
Na Viễn đang áp sát tủ kính để xem các loại kẹo ngon lành bên trong, nghe thấy cô nhỏ kêu mình lập tức thu hồi nước miếng sắp trào ra,gương mặt bánh bao đáng yêu lộ ra vẻ nghi hoặc.
Na Na dừng một chút, thu hồi vẻ ê ẩm khổ sở, tâm tình tràn đầy mật ngọt.
“Tiểu Viễn cháu……” Na Na gian nan cười cười, nuốt xuống lời nói thiếu chút nữa nói ra, làm như không có việc gì nói,“Cháu quên cái răng đau của mình sao? Về sau không được ăn kẹo!”
Bạn nhỏ Na Viễn sợ hãi, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo: “Nhưng mà cô nhỏ…… Răng cháu tốt hơn cũng không thể ăn một chút sao?”
Kẹo đối với đứa nhỏ mà nói, là thứ đồ tuyệt vời như vậy, mặc dù đối với cái răng sâu, nhưng làm người lớn chỉ có thể kiểm soát lượng kẹo ăn vào chứ không thể hoàn toàn cướp đoạt sự yêu thích này của trẻ nhỏ.
Na Na sờ sờ đầu của bé, lần này khó lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, lần tiếp theo lại không biết phải chờ tới khi nào thì mới có thể ở cùng bé.
Na Na tâm mềm nhũn, mua cho bé hai cái kẹo ʍút̼, ngồi xổm xuống nghiêm túc nói: “Tiểu Viễn, cháu phải hứa với cô, chờ răng sâu trị khỏi mới có thể ăn, bằng không răng sâu còn có thể rất đau!”
Na Viễn tham lam nhìn kẹo ʍút̼ như mèo thấy mỡ, thật mạnh gật gật đầu: “Vâng!”
Na Viễn đem kẹo ʍút̼ bảo bối đặt trong cái túi nhỏ để ở đầu giường, chớp ánh mắt nói: “Tiểu Viễn không sợ đau, răng sâu đau, cô sẽ lại ở cạnh tiểu Viễn ~”
Lời nói vô tư của đứa bé làm cho đôi mắt Na Na nóng lên, nhịn không được ôm chặt lấy bé, hôn nhẹ đôi má béo mềm mại, đau đớn như dòng suối không ngừng chảy qua trái tim cô.
Sắc trời không còn sớm , ánh tịch dương nơi chân trời làm nổi bật ra sự ấm áp, Na Na mang tiểu Viễn đi ăn cơm chiều,lại mua thêm chút đồ cho bé, liền ngồi xe đưa bé trở về.
Đứa nhỏ đùa nghịch cả ngày,ngồi trên xe buýt mà mệt mỏi rã rời, thân mình nho nhỏ dựa vào trong lòng Na Na,tay nhỏ bé mềm mại bất an gắt gao nắm chặt ống tay áo của cô.
Thời điểm về đến nhà trời đã tối rồi, Na Na cố sức ôm tiểu tử kia, cắn răng lên lầu, đem nhóc con nặng nề ngủ ôm trở về nhà, nhẹ nhàng đặt ở bé trên giường, cởi quần áo bé rồi đắp chăn, thật cẩn thận hôn má bé rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Bà Trần chờ bọn họ trở về, đưa cho cô cốc nước, đè thấp thanh âm nói: “Mệt mỏi không, đứa ngốc mau tới đây nghỉ ngơi một chút!”
Na Na uống cạn cốc nước, đã quá muộn rồi không thể trì hoãn thêm, đem tình trạng của tiểu Viễn nói ra, nhờ bà Trần chú ý răng miệng tiểu Viễn, liền vội vàng xuống lầu rời đi.
Ban đêm gió mát, chuyến xe cuối cùng chỉ có vài người, Na Na ngồi ở cuối cùng, nhìn ánh đèn lướt qua, trong lòng tràn đầy khổ sở khó nhịn.
Thời điểm Na Na sinh ra, anh trai Na Hác đã mười tuổi, cậu bé tính trẻ con sùng bái người cha cao lớn uy vũ, theo bản năng mà bắt chước khiến cho hắn còn nhỏ tuổi đã tràn ngập sự bảo hộ với em gái.
Khi đó cha bọn họ tuy rằng chỉ là công nhân, thời điểm đến phiên trực có khi hai ba ngày không về, mẹ lại vừa thăng lên làm y tá trưởng, thời gian nghỉ sanh không quá lâu nên không có nhiều thời gia bên bọn họ.
Na Na quá nhỏ không thể không có người ở bên, vậy là Na Hác chàng trai nhỏ liền chủ động gánh vác trách nhiệm, cả ngày ôm bế cô, dù đi nơi nào cũng đều mang cô theo.
Cái tuổi đó là đúng thời điểm dễ dàng chán ghét bài xích người khác, bởi vì Na Hác luôn mang theo một cái đuôi, mấy đứa bé nam trong tiểu khu đều chê cười hắn, nhưng cậu bé kiêu ngạo đó lại hoàn toàn không để ý, châm chọc châm biếm khó nghe đều không dao động được quyết tâm Na Hác chiếu cố em gái.
Đứa trẻ mười tuổi, đúng là thời gian nghịch ngợm không an phận, đáng nhẽ là lúc cậu bé hẳn phải cùng bạn đồng trang lứa vui vẻ chơi đùa, lại thong thả chậm rãi ngoan ngoãn trưởng thành hơn, đem toàn bộ kiên nhẫn của mình dành cho em gái.
Na Na y y nha nha học nói, mở miệng nói câu đầu tiên là “Khanh khách”, làm cho Na Hác càng thêm kích động không thôi.
Có thể nói, Na Na là Na Hác một tay nuôi lớn!
Rất nhiều chuyện đều là sau này nghe ba mẹ nói mà biết được, Na Na khi đó tuổi còn quá nhỏ căn bản không nhớ rõ, sau này trong nhà dần dần khá hơn, ba mẹ cũng có nhiều thời gian ở cùng bọn họ, Na Hác lại vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố cô, dùng bả vai còn non nớt của mình, cho cô một tuổi thơ vui vẻ vô lo.
Nhưng hiện tại, đứa con duy nhất của anh, cô lại không thể chăm sóc thật tốt, thậm chí ngay cả chuyện nhỏ nhất của tiểu Viễn là có người thân bên cạnh cô cũng không làm được!
So với Na Hác, em gái như cô quả thật là đồ bỏ đi……
Na Na càng nghĩ càng áy náy, thậm chí có xúc động muốn từ chức, nhưng nghĩ đến khoa giải phẫu thần kinh ở quân tổng bệnh viện là nơi tốt nhất cả nước, cóphúc lợi ưu đãi người nhà công nhân viên chức, cô vô luận như thế nào cũng không thể buông tha……
Thời điểm Na Na trở lại ký túc xá, Mao Đan đang ở trên giường xem phim của thần tượng trên máy tính, nghe thấy âm thanh đầu cũng không ngẩng, nhìn chằm chằm màn hình thuận miệng hô: “Đã về rồi!”
Na Na mệt mỏi ngồi ở trên ghế, ký túc xá chỉ có giường hai tầng, giương dưới cô cùng Mao Đan ngủ, giường trên là nơi để chất đống quần áo, phòng rất nhỏ, ở giữa muốn kê cái bàn cũng không còn dư bao nhiêu chỗ, cái bàn công tác là do bệnh viện đào thải xuống, là tấm ván gỗ rỗng ruột làm thành, có rất nhiều con chuột cắn phá tạo lỗ nhỏ, thường thường ở bên trong nhảy ra một con gián.
Na Na do dự một lát, nhỏ giọng mở miệng hỏi nói: “Chíp bông, tớ có thể hay không thương lượng với cậu chuyện này nhỉ?”
Mao Đan mắt cũng không rời màn hình, không chút để ý gật đầu: “Chuyện gì?”
“Tớ…… Có thể hay không cho một đứa bé ở ký túc xá chúng ta một thời gian?”
Mao Đan rốt cục đem lực chú ý từ bộ phim sầu triền miên rút ra, chậm rãi quay sang, kinh ngạc nhìn cô: “Không phải chứ, cậu cư nhiên không phòng thủ như vậy, ngay cả con đều đã sinh?”
Na Na vẻ mặt bất đắc dĩ, giận dữ nói: “Chíp bông cậu nghĩ cái gì đâu! Là con của anh trai tớ, mới năm tuổi, trong nhà……không có người chiếu cố bé, tớ nghĩ cho bé ở đây cùng, tiểu Viễn thực ngoan, sẽ không làm ầm ĩ……”
Mao Đan thất vọng thở dài: “Còn tưởng rằng có thể có chuyện bát quái a…… Không có việc gì, thêm đứa nhỏ để ngắm cũng tốt lắm! Bất quá ở bệnh viện loại người nào cũng đều có, hai ta đều đi làm, cạu nên dặn dò để bé đừng chạy lung tung!”
Na Na cảm kích cười rộ lên, ánh mắt trên gương mặt tròn tròn tràn đầy vui vẻ: “Chíp bông cậu thật tốt! Cậu yên tâm, đứa nhỏ tớ sẽ chỉ bảo tốt, nhất định không phiền toái cậu…… A, còn phải liên hệ trước với nhà trẻ gần đay, trường hiện tại quá xa, không có cách nào đều mỗi ngày đưa đón bé……”
Mao Đan không lắm để ý xua tay áo: “Phiền toái cái gì, lại khách khí không đâu! Cậu cứ đi hỏi thăm nhà trẻ mà mấy người trong viện gửi con ý, trong viện có rất nhiều người đều gửi con vào đó, vừa thuận tiện lại yên tâm!”
Đầu năm nay, nhà trẻ cũng không phải đều tốt như vậy, nhà trẻ đặc biệt tốt một chút hàng năm học phí rất cao làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối!
Na Na im lặng gật đầu, trong lòng có chút phát sầu.
Bất quá tốt xấu gì cũng có thể giải quyết, sớm một chút đem tiểu Viễn mang lai gần bên người, cô cũng có thể sớm một chút yên tâm.
Ngày hôm sau vừa đi làm, thật sự là quá bận rộn, mùa xuân lại là mùa các loại bệnh phát triển nhất, Na Na vội vàng tiếp đãi bệnh nhân mới đến khám, trải giường chiếu, đăng ký, đo nhiệt độ huyết áp, bận đến mức đầu óc choáng váng.
Niếp Duy Bình giải phẫu chấm dứt trở về, Na Na vừa mới làm xong, rốt cục có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, mệt mỏi ngồi ở trên ghế không muốn động.
Niếp Duy Bình vết thương trên cằm đã bị Lưu Mân xử lý qua, Lưu y tá trưởng có ý xấu lấy lí do giúp hắn tiêu độc lại khiến cằm hắn vàng vàng một mảng lau không sạch sẽ, một đường hấp dẫn tới vô số ánh mắt bát quái.
Nếu không phải khiếp sợ bác sĩ Niếp thanh danh tàn ác, những người đó sớm kiềm chế không được xông lên vây xem.
Dấu răng của ai? Miệng vết thương cỡ nào mơ màng ái muội a!
Quả nhiên nồi nào úp vung đấy, kẻ mồm miệng ác độc chính là cần một người có mỏ nhọn răng ác khắc chế!
Niếp Duy Bình không cần nhìn cũng biết ánh mắt này hàm nghĩa gì, mặt không chút thay đổi không so đo, hai tay đút túi, áo blue không đóng cúc, hai chân thon dài bước đi không nhanh không chậm, loại cao ngạo thanh thản này câu tới vô số tâm tình yếu ớt của các hộ lý nhỏ, hận không thể làm ma nữ có hàm răng lợi hại đó……
Bất quá bên này có một hộ lý nho nhỏ không bị sắc đẹp mê hồn là Na Na, vừa thấy bác sĩ Niếp áo trắng phiêu phiêu đi tới, cô liền ẩn ẩn cảm thấy răng đau.
Bác sĩ Niếp trên sống mũi cao thẳng là cặp kính mắt quá mức lạnh lùng, tầm mắt vừa đảo qua, Na Na liền có cảm giác hàm răng va đập vào nhau……
Niếp Duy Bình lãnh đạm nhìn cô một cái, cước bộ không thay đổi đi qua bên người cô, tiến tới bảng biểu hộ lý đưa kí, nhìn vào gương tẩy sạch cồn sát trùng vàng vàng dính trên cằm thật sạch sẽ, sau đó lấy ra trong túi một lọ thủy tinh nhỏ, bôi chất lỏng màu trắng ngà đó lên miệng vết thương.
Na Na nhìn xem mà líu lưỡi không thôi, đã sớm biết nhóm bác sĩ sẽ chú ý, lại không biết có thể chú ý đến nước này!
Khó trách được xưng là bong hoa của khoa giải phẫu thần kinh……
Cùng so sánh với gương mặt tinh xảo nhẵn nhụi của Niếp Duy Bình thì Na Na cảm thấy bản thân quả thực giống gã thô lỗ, kiểu hai chân bắt chéo mà ăn tạp bên ngoài!