Chương 31
Ads CHƯƠNG 31
Bạn nhỏ Na Viễn đối với chuyện này không thể lí giải, chỉ biết là chính mình bị xa lánh, mờ mịt nhìn xem bên này lại nhìn xem bên kia, lông mi vừa nhíu, phiết miệng làm nũng hô: “Cô út ~ cháu muốn hư hư ~”
Na Na khó xử cau cái mũi, vẻ mặt cầu xin trông mong nhìn Niếp Duy Bình.
Niếp Duy Bình âm thầm thở dài, xốc lên chăn xuống giường, một phen ôm lấy thịt viên tròn hướng WC đi đến.
Bạn nhỏ Na Viễn ra sức giãy chân, vừa giãy dụa vừa gào khàn cả giọng kháng nghị: “Không cần chú xấu ~ cháu muốn cô út~”
Niếp Duy Bình vốn buồn bực trong lòng đột nhiên cơn tức, nhắm ngay mông bé nâng tay cho một cái tát, tức giận mắng: “Lông cũng chưa dài, không biết giữ ý tứ trước mặt người khác phái lộ ra quái thú sao!”
Na Na: “……”
Bạn nhỏ thuần khiết nghe không hiểu rõ ngôn ngữ thâm ảo của người lớn, theo bản năng biết đó đại khái là tôn nghiêm đàn ông, ủy khuất quyệt miệng không lên tiếng.
Na Na không đành lòng, lo lắng mở miệng uyển chuyển nhắc nhở: “Bác sĩ Niếp…… Tiểu Viễn còn nhỏ, đừng làm cho nó…… Học xấu……”
Niếp Duy Bình cước bộ không thay đổi, đầu cũng không quay thản nhiên nói: “Giáo dục phải từ khi còn nhỏ.”
Na Na bị nói mà không có lời nào để phản bác, đợi cho cửa WC đóng lại, lập tức đứng dậy, quả nhiên, ga giường trắng tinh điểm một vệt máu đỏ tươi, nhìn nở rộ ghê người.
Na Na động tác nhanh chóng đem chăn cuốn lên một bên, rút ra ga giường, dép cũng không đi liền vội vàng chạy về phòng mình.
Đợi thu thập xong, thay đổi quần áo sạch sẽ đi ra, Niếp Duy Bình cùng tiểu Viễn đã rửa mặt xong.
Niếp Duy Bình đưa tay mang theo túi sách nhỏ đưa cho cô: “Hôm nay đưa tiểu Viễn đi nhà trẻ, còn có chút thủ tục phải làm xong, không có thời gian làm điểm tâm, trên đường mua chút đồ ăn đi!”
Na Na gật gật đầu, ngồi xuống giúp tiểu Viễn đi giầy.
Niếp Duy Bình yên lặng nhìn con thỏ nhỏ cẩn thận ôn nhu, khụ một tiếng, giống như lơ đãng mở miệng nói: “Đúng rồi, tan tầm chờ anh, cùng đi siêu thị mua sắm, trong nhà rất nhiều thứ cần mua mới, tỷ như…… Khụ, ga giường…… Vừa lúc, bẩn rồi cũng không cần lãng phí nước, trực tiếp vứt bỏ là được!”
Na Na ngẩng đầu, theo góc độ chỉ có thể nhìn thấy cái cằm cương nghị của Niếp Duy Bình, giờ phút này lại lộ ra một loại ôn nhu không được tự nhiên.
Niếp Duy Bình nhíu mi, xuyên qua mắt kính trừng mắt nhìn cô một cái, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Lại phát ngốc cái gì! Còn không mau muộn sẽ trừ lương của em!”
Na Na đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt trắng noãn giống như hoa đào, tiên diễm tốt đẹp.
“Bác sĩ Niếp……” Na Na đứng lên kéo tay tiểu Viễn, cúi đầu hỏi: “Hôm nay muốn ăn cái gì nha, em sẽ làm!”
Cô không đủ thông minh, nhưng cũng không có nghĩa cô thực trì độn đến một chút cảm giác đều không có.
Niếp Duy Bình lời nói ác độc, lòng dạ hẹp hòi, ngay cả đứa bé cũng đều phải so đo, cùng mình nói chuyện chưa từng có ôn tồn…… Ngay từ đầu cô nghĩ đến mình bị người ta chướng mắt, nghĩ bác sĩ Niếp chướng mắt mình, nhưng lại phát hiện tất cả đều không phải là như thế.
Tuy rằng bác sĩ Niếp tính tình táo bạo, thường thường trêu cợt cô, nhưng sau khi say rượu lại chiếu cố mình cũng là hắn.
Thời điểm đi làm luôn bị hắn tìm các loại lý do sai sử nô dịch, nhưng đến kì sinh lý kì không đành lòng để cô vất vả cũng là hắn.
Thậm chí khi mình lâm vào khốn cảnh không có lối thoát, hắn chủ động vươn tay khẳng khái cho phép mình mang theo tiểu Viễn tiến dần từng bước, hắn rõ ràng chán ghét trẻ nhỏ làm ầm ĩ nhưng lại ôn nhu dỗ tiểu Viễn ngủ, hắn lại đúng là ác thanh ác khí làm trẻ nhỏ sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Na Na hiểu được, sau lưng bác sĩ Niếp hung tàn lãnh khốc ôn nhu như thế nào.
Cô cảm kích lại vô lực hồi báo, nói lời cảm tạ thì nói dễ lắm, ngay cả cô đều cảm thấy không có ý nghĩa.
Na Na biết chính mình rất vô dụng, không giúp được bác sĩ Niếp cái gì, chỉ có thể cố gắng thật nhiều trong phạm vi khả năng của mình, một chút báo đáp ôn nhu của hắn.
Niếp Duy Bình cũng không biết Na Na trong lòng nghĩ gì, buổi sáng máu me làm cho tâm tình của hắn thật không tốt.
Mới bước vào thang máy liền nhìn đến mấy hộ lý đang nhỏ nhẹ buôn chuyện về Ngụy Triết, Niếp Duy Bình tâm tình nhất thời từ thật không tốt chuyển sang giông bão đầy trời, độ ấm quanh thân giảm đến cực điểm chuyển sang chế độ băng hóa.
Cười cũng thật dối trá a!
Niếp Duy Bình trong lòng cười lạnh, nhìn xem năm ba người tụ tập bình luận bộ dáng Ngụy Triết, một đám mê trai đầu óc choáng váng không kiến thức, đứng vây quanh hắn cười khanh khách run rẩy hết cả người.
Na Na theo tầm mắt hắn nhìn qua, kinh hỉ bật thốt lên hô: “Ngụy Triết!”
Ngụy Triết quay đầu nhìn qua, cùng máy hộ lý chung quanh nói hai câu, cười hướng bên này đi tới.
“Na na!” Ngụy Triết ôn nhu cười sung sướng, nhìn đến bên người cô giống như môn thần canh cửa ánh mắt hung ác, tươi cười dừng một chút, gật đầu hô,“…… Tiểu Bình cũng đến đây!”
Na Na cười hỏi: “Ngụy Triết, anh tìm tôi có việc?”
Ngụy Triết lắc lắc đầu: “Cô sao vậy? Trước đó cô không phải nói có việc muốn tìm tôi sao, đợi cô vài ngày thế nào lại một chút động tĩnh đều không có !”
Na Na thế này mới giật mình nhớ tới, mấy ngày hôm trước cô là muốn nhờ Ngụy Triết giúp đỡ, không nghĩ tới sau đó lại lo việc dọn tới ở cùng bác sĩ Niếp, hai ngày nay lại quên cùng hắn giải thích.
Na Na vỗ vỗ đầu chính mình, áy náy xin lỗi nói: “Thật sự là thực xin lỗi, tôi đã quên……”
Ngụy Triết ôn nhu cười cười: “Không có việc gì! Vấn đề giải quyết sao?”
Na Na gật gật đầu, cảm kích nhìn người đàn ông bên cạnh không nói được một lời, mỉm cười nói: “Đã không có việc gì nữa, cám ơn anh Ngụy Triết!”
Niếp Duy Bình mắt lạnh nhìn bọn họ vui vẻ tán gẫu càng ngày càng nhiệt tình, trong lòng một trận tiếp một trận không được tự nhiên.
Con thỏ nhỏ thật đúng là một chút kiến thức cũng đều không có, mới nói mấy câu liền u u mê mê phân không rõ đông tây nam bắc!
Nhìn bộ dáng cười ngây ngô không ngừng kia, thật sự là…… Mất mặt xấu hổ!
Ngụy Triết đứng ở trên hành lang, dẫn dắt đề tài liên tục, tươi cười như xuân phong, từ từ thổi ra gương mặt tươi cười như hoa của Na Na.
Niếp Duy Bình ánh mắt sau cặp kính chợt lóe, đột nhiên ôn nhu cười rộ lên.
Na Na trong lòng giật mình, nhất thời cảm thấy da gà nổi lên……
Niếp Duy Bình không chút để ý nhìn Ngụy Triết một cái, thâm âm nhẹ nhàng nói: “Buổi sáng anh có giải phẫu, khả năng sẽ muộn một chút mới tan tầm, em chờ anh một lát, cùng đi nhà trẻ đón đứa nhỏ!”
Na Na đột nhiên trừng lớn mắt, không dám tin nhìn hắn.
Niếp Duy Bình biểu tình tự nhiên, tựa như một người chồng đã thành hôn nhiều năm, không coi ai ra gì nâng tay lên ôn nhu thân thiết xoa tóc cô.
Na Na kinh ngạc cương cứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Ngụy Triết tươi cười chậm rãi phai nhạt đi.
Niếp Duy Bình ánh mắt liếc qua, trong lòng cười đắc ý, hai tay nhét túi chậm rãi hướng văn phòng mà đi.
Na Na xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, trong lòng sinh ra một chút chột dạ quái dị, ấp úng mở miệng nói: “Ngụy Triết, tôi……”
Ngụy Triết ôn nhu đánh gãy lời cô: “Không có việc gì, tôi tin tưởng cô không hề có lý do…… Bác sĩ Niếp không xấu, chính là tính tình quá lớn, ủy khuất cô cùng tiểu Viễn !”
Ngụy Triết cũng không ngốc, hơi suy ngĩ liền đoán ra mọi chuyện.Tuy rằng hắn cho tới bây giờ cũng không tìm hiểu qua, nhưng theo vài cô nói của Na Na cũng hiểu biết một chút, chắc là cô gặp khó khăn gì đó không thể không một mình chăm sóc cháu nhỏ, vì vậy mới chỉ tạm thời ở nhờ nhà Niếp Duy Bình.
Na Na nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn bảng điện tử trên tường nói: “Không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Ngụy Triết thu hồi suy nghĩ như không có việc gì cười gật đầu: “Đi đi, tôi cũng đi làm!”
Na Na thay đổi đồ hộ lý, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Niếp Duy Bình sắc mặt không tốt đứng ở bên ngoài.
Na Na hoảng sợ, ôm ngực, không hiểu sao lại có chút chột dạ, lúng ta lúng túng mở miệng hỏi: “Làm sao vậy……”
Niếp Duy Bình không nói một lời nhìn chằm chằm cô thật lâu, trên mặt biểu tình biến ảo như là đang ẩn nhẫn cái gì đó, ngay cả thái dương gân xanh đều nhảy cả lên.
Hồi lâu, Niếp Duy Bình mới không được tự nhiên mở miệng, ác thanh ác khí ra mệnh lệnh: “Thừa lúc còn nóng, uống!”
Nói xong, động tác thô bạo nhét bình giữ ấm vào trong lòng Na Na.
Na Na sửng sốt, vừa muốn nói cái gì đó, Niếp Duy Bình đã không quay đầu lại mà rời khỏi, thắt lưng thẳng đứng cứng ngắc, đi lại vội vàng, giống đang trốn tránh cái gì, hơi có chút cảm giác hoảng loạn.
Na Na mở bình, hơi nóng hôi hổi nháy mắt tỏa ra, đập vào mặt là hương thuốc làm cho lòng cô nhất ngọt ngào, si ngốc mà cười ngây ngốc.
Bất quá rất nhanh, Na Na liền cười không nổi.
Lưu y tá trưởng xuất quỷ nhập thần tiến lại gần, để sát lại nhìn chắm chú, ánh mắt không có ý tốt xem xét cô.
Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngượng ngùng thấp giọng nói: “Y tá trưởng tốt!”
Lưu Mân ra vẻ phiền muộn thở dài: “Chị tuyệt không tốt…… Nào có người đàn ông nào chuẩn bị cho chị thuốc đông y khi đến kì sinh lí đâu a!”
Na Na trong lòng hèn nhát bỉ ổi mà vui sướng, sắc mặt đỏ bừng oán trách nói: “Y tá trưởng, chị cứ trêu em hoài! Em cùng bác sĩ Niếp…… Không phải như chị nghĩ đâu!”
“Sao?” Lưu Mân cười xấu xa,“Em biết chị nghĩ gì sao?”
Na Na đỏ hồng mặt, còn thật sự giải thích: “Bác sĩ Niếp là người thật tốt, giúp đỡ em quá nhiều…… Anh ấy chính là có ý tốt, chị không cần hiểu lầm!”
Lưu Mân khinh thường bĩu môi.
Hảo tâm? Như thế nào không thấy thằng nhóc Niếp Duy Bình kia đối với những người khác tốt như vậy a!
Đây rõ ràng là tâm tư Tư Mã Chiêu mà, người qua đường ai cũng đều biết!
Chỉ có nha đầu ngốc này vẫn chưa hay biết gì thôi!
Na Na nhìn biểu tình của cô ấy nghĩ cô ấy không tin, vội vàng mở miệng nói: “Thật sự, em cùng bác sĩ Niếp thực không có gì…… Chị trăm ngàn đừng nói lung tung, em không muốn gây rắc rối cho bác sĩ Niếp, đã làm phiền hắn rất nhiều……”
Lưu Mân khoát tay không cho là đúng nói: “Được rồi được rồi, em nói nhiều như vậy làm gì chứ! Với tính cách đòi mạng kia của Niếp Duy Bình hắn nào làm việc phiền phức này, đã sớm không khách khí đuổi người thế nào còn có thể đến phòng thuốc hộ lý chuẩn bị thuốc đông y điều kinh hâm nóng rồi mang cho em!”
Na Na bị nói đến vô lực phản bác, trầm mặc hạ mắt.
Lưu Mân nhìn cô trong lòng rất vui, cái nha đầu ngốc này nên thông suốt đi thôi!
Thời điểm giao ban không thấy Niếp Duy Bình tới, sáng sớm có một ca khám gấp, hắn vội vàng bị đi.
Na Na trong lòng buông lỏng, lập tức chính là không hiểu vì sao như vậy, có điểm mờ mịt lo sợ nghi hoặc, có điểm mừng thầm kì lạ…… Tinh thần không khỏi hoảng hốt.
Phòng cấp cứu đang rối ren, nhân viên cấp cứu sắc mặt nôn nóng vội vàng làm việc. Niếp Duy Bình vừa tiến vào phòng cấp cứu, lập tức có hộ lý tiến lên giúp hắn mặc vào y phục giải phẫu.
“Bệnh nhân danh tính và tuổi không rõ, tầm hai mươi tuổi, là nam, nửa giờ trước đi xe điện đụng vào vòng bảo vệ ven đường, đầu có hai miệng vết thương……”
Niếp Duy Bình đeo găng tay bắt đầu kiểm tra, nghe xong báo cáo hỏi: “MR thế nào?”
“Đã làm, nhưng là tạm thời chưa có kết quả……”
“Gọi điện thoại đến phòng chụp, nói cho bọn họ nếu không nhanh mang kết quả đến đây!” Niếp Duy Bình lãnh đạm nói: “Chúng ta có thể trực tiếp tuyên bố tử vong!”
Thanh niên trẻ tuổi im lặng nằm ở trên bàn giải phẫu, vì để tiện trị liệu tóc bị bị cắt trọc một mảng nhìn đến là buồn cười.
Miệng vết thương đã được bác sĩ cấp cứu rửa sạch, không hề chảy máu ra bên ngoài.
Niếp Duy Bình nhăn mi, chậm rãi cởi bỏ băng gạc thật dày trên đầu bệnh nhân, sắc mặt hơi đổi.
“Chuẩn bị khoan!” Niếp Duy Bình âm thanh lạnh lùng nói,“Tiểu Ngô lại đây giúp tôi! Mặt khác, mau đi mang ảnh chụp lại đây!”
Niếp Duy Bình tiếp nhận khoa hộ lý đã chuẩn bị, không chút do dự mở hộp sọ bệnh nhân, bụp một tiếng thật nhỏ, từ miệng vết khoan chất lỏng phía trong bắt đầu trào ra.
“Xả nước!”
Tiểu Ngô lập tức giơ ống hướng miệng vết thương phun nước muối sinh lí, do dự hỏi: “Còn cứu được sao?”
Niếp Duy Bình cũng không thèm nhìn tới hắn, động tác hai tay nhanh chóng, thản nhiên trả lời: “Không cứu được cũng phải liều mạng mà cứu, bệnh nhân tim vẫn còn đập!”