Chương 17
Đã nhiều ngày Nhất Thế không gặp sư huynh rồi. Sau nghe Triệu Cát Tường nói gần đây bệnh viện thành lập đội điều trị đi về nông thôn, bác sĩ điều trị chính dẫn đội đầu tiên đi rồi. Nhất Thế tỏ vẻ đã hiểu. Thật ra làm bác sĩ chính rất mệt, chẳng những thường xuyên đối mặt với những ca phẫu thuật lớn mà còn phải chuyên tâm nghiên cứu phương pháp điều trị, có khi cả ngày ngủ không được mấy tiếng. Tuy sư huynh cô còn trẻ nhưng không thể không đối mặt với áp lực làm bác sĩ chính.
7 giờ sáng hôm thất tịch, cô nhận được tin nhắn của Ngôn Hành, đơn giản chỉ có mấy chữ: tiểu sư muội, Ngưu Lang nói thất tịch đến rồi, em cũng vui vẻ nhé. Giữa những hàng chữ không bộc lộ quá nhiều tình cảm nhưng lại có ý đặc biệt. Nhất Thế nhắn lại một câu: sư huynh, Chức Nữ bày tỏ cô ấy rất vui vẻ. Gửi tin xong, cô định đứng dậy dọn đồ đi làm, đột nhiên phát hiện ra hôm nay là cuối tuần thì phải, là ngày nghỉ. Biết được là ngảy nghỉ, cô lập tức lăn trở lại giường, ngủ một lèo tới 4 giờ rưỡi chiều.
Cô gãi đầu, đi vào bếp định uống một cốc sữa nóng, vừa cho sữa vào lò viba, điện thoại vang lên. Cô chạy ào đi nghe điện thoại, là Triệu Cát Tường lẽ ra rất bận rộn vào hôm thất tịch?
“A lô?” Nhất Thế lấy làm lạ tiếp điện thoại.
“Á…” Đầu kia lập tức vang lên tiếng hét điên cuồng của Triệu Cát Tường. Nhất Thế nhảy dựng lên, “Cậu bị thần kinh à?”
“Nhất Thế,” Triệu Cát Tường gào khóc thê thảm, làm như Nhất Thế ch.ết rồi vậy, “Tiểu Trác Tử nhà tớ hôm nay về trường nộp báo cáo, không đi chơi thất tịch với tớ.”
Miệng Nhất Thế co rúm, cô còn tưởng là chuyện gì to tát, chỉ là chuyện bé xíu này thôi? Cô bực mình nói, “Vậy một mình cậu chơi lễ thôi.”
“Cô đơn lắm, quá lạnh lẽo.” Triệu Cát Tường hết sức ấm ức, “Rõ ràng có đàn ông lại phải hưởng thụ cuộc sống cô đơn.”
“Vậy cậu muốn gì?” Nhất Thế trợn trắng mắt nhìn trần nhà, chuyện nhỏ nhặt thế này đã khổ sở như vậy, đúng là đáng ngạc nhiên. Triệu Cát Tường không nghĩ nhiều thế, vốn dĩ cô nàng đã vạch sẵn kế hoạch, xem phim, đi bar, chơi Kiss, phải mạnh bạo chút, dũng cảm chút, trực tiếp dâng hiến. Dự tính của cô hoàn hảo hết rồi, kết quả bị dội cho một gáo nước lạnh, không có nam chính, cô diễn với ai giờ?
Triệu Cát Tường vò hai vé xem phim trong mấy tiếng đồng hồ, cực kỳ không cam lòng, “Nhất Thế, tớ mời cậu xem phim.”
“Hả? Hai cô gái cùng nhau xem phim trong ngày thất tịch?” Sao cảm thấy kỳ quặc quá vậy?
“Ừ, tớ chờ cậu ở rạp chiếu phim chỗ quảng trường nhân dân.”
“Ặc.”
***
Nhất Thế cứ cảm thấy kỳ cục. Lễ tình nhân tốt đẹp, hai cô gái đi xem phim với nhau? Lúc cô và Triệu Cát Tường họp mặt, hết sức kinh ngac. Hôm nay Triệu Cát Tường trang điểm rất tỉ mỉ, đánh phấn nền, vẽ mí mắt, thoa son đỏ, mặc váy đỏ gợi cảm, ngày hôm nay quả thật là tốn không ít công sức. Ngược lại, Nhất Thế quá mức đơn giản, áo sơ – mi cotton trắng trơn, quần bò bảy tấc màu trắng.
Triệu Cát Tường kéo tay Nhất Thế thân thiết, giọng ngọt như đường: “Đi, cùng đi xem phim.”
Nhất Thế nhìn Triệu Cát Tường quái gở, “Xem ra cậu rất vui.”
“Vui thì hết một ngày, không vui cũng hết một ngày, sao không vui vẻ mỗi ngày chứ?” Nói xong lôi cô đi vào rạp chiếu phim.
Hiển nhiên, ngày hôm nay bọn họ xem phim quả thật là sai lầm cực lớn. Mắt thấy gần như là các cặp tình nhân sánh đôi mà vào, hai cô nàng đồng tính rõ ràng hoàn toàn xa lạ. Hai người ngồi vào chỗ xong rồi, Triệu Cát Tường lại không vui, giương mắt nhìn cặp tình nhân thân mật trên chiếc ghế trước mặt, ghen tị nói: “Thật là quá đáng mà.”
Nhất Thế đang ăn bắp rang ngồi chờ phim chiếu, bị Triệu Cát Tường bực tức làm giật mình, tay cầm bắp run lên đổ xuống đất, cô nghiêng đầu nhìn Triệu Cát Tường đang trề môi.
“Sang năm tớ muốn mua hết tất cả vé ngồi một người, cho bọn họ không thể ngồi cặp!” Nói xong chụp hộp bắp rang trong tay Nhất Thế, nhét một mớ vào miệng.
Coi, không ăn được nho thì nói nho chua, trực tiếp phá cây luôn, cho người khác khỏi ăn nho.
Phim vừa mới bắt đầu chiếu, điện thoại của Triệu Cát Tường không biết thời thế reo ầm lên. Triệu Cát Tường bực mình nghe điện, “Tìm tôi làm gì? Không phải anh bận lắm sao?”
Không biết đầu bên kia nói gì, mặt Triệu Cát Tường dịu đi, “Em và Nhất Thế đang xem phim chỗ quảng trường nhân dân.”
Triệu Cát Tường lại nói: “Không có ai đi chung đành kêu Nhất Thế thôi.” Cô nàng ngừng một chút, chờ đầu kia nói xong mới nói: “Được rồi, là anh nói đấy nhé, em đến trường anh.”
Triệu Cát Tường ngắt điện thoại, lôi Nhất Thế đứng dậy: “Đi, đến đại học y A.”
“Hả?” Nhất Thế lảo đảo, bị lôi đi mấy bước, ra sức túm Triệu Cát Tường dừng lại hỏi: “Sao lại đến đại học y A?”
“Tiểu Trác Tử nói chờ chúng ta ở cầu Ô Thước đại học y A, luận văn của anh ấy sắp xong rồi.”
“Các cậu hẹn nhau ở cầu Ô Thước liên quan gì đến tớ? Tớ không muốn làm bóng đèn.” Cô lườm Cát Tường, không ngờ Triệu Cát Tường nói, “Trúc mã thân yêu của cậu cũng ở đại học y A đấy, đặc biệt dặn dò tớ dẫn cậu đi qua.”
Từ sự kiện “xét nghiệm” tối đó tới giờ Nhất Thế cũng chưa gặp Tống An Thần, trong lòng thắc mắc không thôi. Cô cứ cho là Tống An Thần nghĩ cô biết chuyện rồi nên không dám đối mặt, cố ý tránh cô, không ngờ thì ra Tống An Thần về trường viết luận văn.
Đột nhiên cô có cảm giác sao dạo này cô ưa nghĩ lung tung quá?
Đến đại học y A cũng tốt, nơi đó, nơi cô luôn mơ ước.
Đại học y A là đại học có tính chuyên nghiệp nhất trong thành phố B. Lúc Nhất Thế đặt chân vào đại học cô đã mơ ước từ nhỏ, đột nhiên lòng cô nặng trĩu. Lối đi nằm dọc bờ sông, hai bên dương liễu lả lướt, từng cặp từng cặp tình nhân qua lại, hoặc ngồi trên ghế dựa sát vào nhau, hoặc thân mật đi tản bộ dưới gốc cây, dưới ánh hoàng hôn còn sót lại có cảm giác thơ mộng, từ từ về già.
Rất nhiều người nói, phong cảnh đại học y A rất thích hợp yêu đương. Đến đại học y A không yêu đương coi như uổng phí. Quả thật không giả, rất lãng mạn.
Triệu Cát Tường thấy Nhất Thế đi chậm nhìn địa điểm hẹn hò nổi danh của đại học y A, bật cười nói: “Năm đó lúc tớ với Tiểu Trác Tử hẹn hò thường hay đến đây, có cảnh có tình, không nhịn được làm chuyện xấu, nụ hôn đầu tiên của người ta dâng tặng cũng ngay chỗ này đấy.”
“Xì, tớ còn cho là đêm đầu tiên đấy.” Nhất Thế che miệng cười lén. Triệu Cát Tường lườm cô, “Chuyện đó, cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, bọn tớ hẹn hò một năm thì chia tay, không kịp.”
Nói như cô ấy, thật sự tính làm? Nhất Thế kinh ngạc. Triệu Cát Tường dẫn cô tới thư viện. Thư viện đại học y A có sáu tầng, xây theo hình tròn. Hai người đi vào cổng hướng nam, lên đến lầu bốn mới tìm thấy bọn họ đang cặm cụi viết.
Cái bàn này đủ cho bốn người ngồi, trên bàn chất đầy sách vở. Tống An Thần đeo kính đen bộ dạng của một sinh viên, mắt kính gác trên sống mũi thẳng tắp của anh, kết hợp với nước da trắng bóc, giống như chàng trai thanh tú mà mơ màng. Anh và Tiểu Trác Tử một người ngồi một đầu, nhìn rất nghiêm túc, hai cô đến cũng không biết. Triệu Cát Tường đặt mông ngồi xuống cạnh Tiểu Trác Tử, hạ thấp cái giọng oang oang thường ngày, níu cánh tay anh ra: “Cục cưng, còn lâu không?”
Cô đột ngột lên tiếng làm hai người đàn ông vốn tập trung cao độ giật nảy người, cả người Tiểu Trác Tử run lên. Tống An Thần buông bút nhìn phía đối diện. Tiểu Trác Tử nói: “Anh không có hiệu suất cao như An Thần, cậu ấy xong rồi, anh chưa xong. Giờ cậu ấy tìm tài liệu giúp anh.”
Nhất Thế nhìn Tống An Thần, chỉ thấy anh mỉm cười nhìn lại cô, nụ cười nhàn nhạt nhưng nó khiến Nhất Thế không thoải mái. Cứ nghĩ đến tờ xét nghiệm kia cô lại thấy khó chịu.
“Nhất Thế, đừng đứng nữa, ngồi đi.” Triệu Cát Tường thấy Nhất Thế đứng ngây ra vội vàng bảo cô ngồi xuống đối diện mình, bên cạnh Tống An Thần, cũng là chỗ duy nhất còn lại.
Nhất Thế chần chừ một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống cạnh anh.
Cách Tống An Thần gần quá, cô cảm thấy mất tự nhiên, tiện tay cầm một quyển sách lên lật, vô tình lại lật đến trang cấu tạo sinh lý của phụ nữ. Cô chỉ liếc sơ một cái, Tống An Thần ở bên cạnh thì thầm:
“Em không hiểu chỗ nào có thể hỏi anh.”
Cô lập tức ngừng lật, liếc anh một cái. Anh bày ra bộ dạng uyên bác, “Sinh lý học, anh đạt điểm tuyệt đối.”
Tiểu Trác Tử chêm vào, “Hình như bộ môn phụ sản cậu cũng đạt điểm tuyệt đối.”
“Hình như Tống An Thần năm nào cũng được học bổng quốc gia nhỉ, môn nào cũng đứng đầu.” Triệu Cát Tường mơ mơ hồ hồ chen vào một câu.
Nhất Thế nhìn nụ cười ‘không hề gì, đó là chuyện đương nhiên’ treo trên khóe môi ai đó, không khỏi run bần bật, cái tên không phải người này, hiểu biết cấu tạo phụ nữ rõ ràng để làm gì? Cô nghiêng mặt hỏi Tiểu Trác Tử, “Anh học chắc cũng rất giỏi nhỉ?”
“Không bằng An Thần, hì hì.” Tiểu Trác Tử vừa nói tới bản thân thì có chút ngại ngần. Triệu Cát Tường chọt anh một cái, “Sao anh bằng được Tống An Thần nhà người ta, người ta là đệ tử sau cùng của giáo sư Chu cơ mà.”
“Ờ, An Thần, không phải giáo sư hẹn cậu bảy giờ đến phòng thầy một chuyến sao?”
Tống An Thần đứng dậy, tháo mắt kính, cầm một tập tài liệu đưa cho Triệu Cát Tường, “Cô chép dùm A Nguyên một chút, tôi đi trước.”
“Được.” Triệu Cát Tường hơi ngây người.
Nhất Thế cũng mờ mịt, không nghĩ Tống An Thần lại lôi cô theo. Cô đi đằng sau anh hỏi, “Anh kéo tôi làm gì?”
“Thế giới hai người của người ta, em ở đó làm bóng đèn làm gì.”
“Cũng phải.” Nhất Thế gật đầu, “Nhưng, anh có việc, tôi đi đâu giờ?”
“Rất đơn giản, đi gặp thầy với anh.”
“Hả??” Nhất Thế tròn mắt. Cô không quen vị giáo sư Chu kia, đi gặp ông ấy làm gì? Lấy tư cách gì chứ? Hai người ra khỏi thư viện, càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn, muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng Tống An Thần nắm rất chặt, cô rút không được.
“Này, tôi đi không hay lắm, không bằng chờ anh ở chỗ nào đó?”
“Với tính hiếu kỳ của em, sẽ chuồn mất.” Tống An Thần dừng bước, quay lại nhìn cô.
“Tôi bảo đảm sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ.”
“Hử?” Anh nhướng mày, hiển nhiên là quá hiểu cô, cam đoan của cô thường là nói xạo.
“Được thôi, anh không ngại mất mặt thì cứ dẫn tôi theo, thầy anh nhìn thấy anh có bạn bè như tôi chắc chắn sẽ nghĩ anh không có óc thưởng thức.” Bây giờ cô ăn mặc thật sự quá giản dị, so với Tống An Thần thì kém xa lắm.
Tống An Thần ngược lại ôm lấy cô, “Anh tình nguyện.” Nhất Thế ngước mắt nhìn cặp lông mày giãn ra của anh, hoảng hốt.
Đến dãy phòng giáo viên của đại học y A, dường như họ trở thành tiêu điểm, rất nhiều người ngoảnh đầu lại nhìn. Nhất Thế rầu rĩ, bọn họ đặc biệt lắm à? Không phải chỉ là một nam một nữ đi vào phòng giáo viên thôi sao? Mãi đến khi cô nghe thấy…
“Đó không phải thiên tài Tống An Thần sao? Cô gái bên cạnh là ai vậy? Còn ôm nhau nữa?”
“Ơ, không phải là vương tử Tống An Thần mà hoa hậu giảng đường khóa trước La Lạc Thi đeo đuổi N năm cũng chưa được à? Không phải năm đó anh ta nói không muốn yêu đương sao?”
Nhất Thế ngơ ngác. Thì ra hoa hậu giảng đường La Lạc Thi theo đuổi Tống An Thần đến khi tốt nghiệp. Cô cắn răng, thì ra anh đã sớm cùng cô ấy bí mật tư thông rồi. Cô gạt tay Tống An Thần ra, “Bị La Lạc Thi nhìn thấy không tốt, dù sao anh với cô ấy…”
“Anh và cô ấy có con?” Tống An Thần nói dùm cô cái câu khó nói kia. Mặt Nhất Thế trắng bệch, im lặng thừa nhận.
“Em nghĩ nhiều quá.” Tống An Thần khoanh tay trước ngực nhìn cô, kề tai cô nói nhỏ, “Anh kén ăn.”