Chương 44: Song kiều tranh diễm


Trước kia Lệ Khuynh Thành không biết Tần Lạc và Lâm Hoán Khê có quan hệ với nhau. Một thanh niên đáng yêu vô tình đụng vào nàng sao có thể có quan hệ gì với "Băng sơn thần nữ" nổi tiếng trong trường chứ?"


Hơn nữa ngoài tiếng xấu như nàng, Lâm Hoán Khê còn nổi tiếng về tính tình cổ quái. Có người nói rằng nàng ta là "thạch nữ", có người còn nói nàng ta chỉ thích phụ nữ. Lệ Khuynh Thành cũng tận mắt thấy thái độ của Lâm Hoán Khê với đàn ông.


Một lần trong tiệc rượu sau hội thảo y khoa về tính mạng con người trong trường. Một giảng viên của khoa khác nói mấy câu với Lâm Hoán Khê, trên mặt Lâm Hoán Khê không giấu được sự chán ghét. Trong lúc giảng viên kia còn đang lải nhải, Lâm Hoán Khê đã quay người bỏ đi làm cho người đó xấu hổ cầm cái khay nhỏ đứng ch.ết sững tại chỗ.


Cái tin nóng hổi Lâm Hoán Khê và sinh viên Tần Lạc yêu nhau thì căn bản Lệ Khuynh Thành không nghe thấy.


Bởi vì tính cách của nàng khá khác người. Ở trường học nàng không có bạn bè. Không ai ở trường nói cho nàng biết tin đó. Chính bản thân nàng cũng không lưu tâm tới. Nàng là một người sống vì mình, không quan tâm người khác thấy mình thế nào.


Nhưng Lệ Khuynh Thành thấy thái độ của Lâm Hoán Khê với Tần Lạc rất khẩn trương, không thể là giả. Nàng ta là người kiêu ngạo như vậy. Nếu không vì một người mình quan tâm thì sẽ không đối chọi với một phụ nữ có tiếng xấu một cách không khoan nhượng.


available on google playdownload on app store


Thậm chí trước kia hai người gặp mặt không bắt chuyện với nhau, không chào nhau một tiếng.


"Ai cũng đều nói cô Lâm giữ mình trong sạch, giữ khoảng cách với tất cả đàn ông. Xem ra lời đồn cũng không đúng" Lâm Hoán Khê không ngờ đối phương đã xuất chiêu này nàng thua mà chẳng biết nói sao cả. Nàng không muốn chấp nhận thua cuộc đành phải tìm hướng đột phá khẩu mới.


"Tôi cũng nghe nói tốc độ thay đổi đàn ông của cô Lệ còn nhanh hơn thay quần áo. Hơn nữa khẩu vị cũng tạp nham, xem ra lời đồn không sai" Lâm Hoán Khê phản kích không chút e dè.
"Quá khen, quá khen. Thế nhưng tôi thực sự thích "vui vẻ" cùng Tần Lạc" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc cười rúc rích nói.


"Khách khí, khách khí. Nhưng tôi không nhường cho cô nghĩa vụ đó".
"Ôi, nói như vậy Tần Lạc thực sự có phúc khí. Tôi cũng sẽ không buông tay".
"Cô đã tới chậm".
"Thắng bại chưa phân, sao đã nói chuyện sớm muộn?"
"Đã phân sớm muộn, còn nói thắng bại gì nữa?"


Một người cười tươi như hoa, môt người lạnh lẽo như đầm sâu. Hai phụ nữ tính cách khắc nhau: nóng, lạnh đấu võ mồm với nhau không khoan nhượng.


Tần Lạc là người trong cuộc, hai nhân vật nữ chính vẫn đứng hai bên hắn đấu võ mồm. Hắn chỉ nghe hai người nói thôi cũng cảm giác được không khí hôm nay lúc lạnh lẽo ,lúc nóng hừng hực như đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng vậy.


"Này….. trưa nay tôi mời cơm. Chúng ta cùng đi ăn đi" Cuối cùng Tần Lạc cũng có dũng khí cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai người.
"Không ăn" Hai nàng cùng kêu lên.
"-- " Tần Lạc cười mỉa mai, thật hiếm thấy hai phụ nữ phối hợp ăn ý với nhau như vậy.


"Tần Lạc, em. Chị biết em trước. Sau này vẫn nhớ tới tìm em. Hãy nhớ ước định của chúng ta" Lệ Khuynh Thành nháy mắt đầy quyến rũ với Tần Lạc rồi nàng cười nói.
Nói xong nàng giơ tay vẫy một chiếc taxi nàng đi vào trong xe như là đang chạy trốn.


Tần Lạc thấy vẻ nghi ngờ của Lâm Hoán Khê hắn vội vàng giải thích: "Chúng tôi không có ước định gì cả. chính là…".
"Chuyện của hai người tôi không quan tâm" Lâm Hoán Khê nói rồi nàng quay người đi vào xe của mình.
Tần Lạc ngẩn người rồi hắn vội vàng chạy theo.


Trên đường về Lâm Hoán Khê nghiêm mặt không nói gì. Tần Lạc cũng không biết phải nói gì. Hình như chuyện này càng lúc càng rắc rối, hắn dứt khoát không giải thích thêm nữa.
Khi hai người về tới biệt thự, trong phòng khách vang ra giọng nói đàn ông. Hình như trong nhà có khách tới thăm.


Đi vào phòng khách, ba người ngồi trong phòng đều quay đầu nhìn. Trong đó hai người là Lâm Thanh Nguyên và Uông lão, người còn lại tướng mạo thanh tú, ngạo mạn, còn trẻ nhưng không quen mặt.
Lâm Thanh Nguyên cười nói: "Đã về rồi à. Hôm nay nhà có khách".


Uông lão đứng lên nói: "Dưỡng Tâm, đây là Tần Lạc truyền nhân của Thái Ất thầm châm. Hai người đều là tuấn kiệt thời nay trong giới Trung y. Hãy làm quen với nhau đi".


Vương Dưỡng Tâm bị nhan sắc của Lâm Hoán Khê làm khuynh đảo, ánh mắt hắn đang bị "Băng sơn thần nữ" bên cạnh Tần Lạc hấp dẫn. Nghe Uông lão nói hắn mới quay sang nhìn Tần Lạc. Hắn thấy Tần Lạc là một thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt hiện ra vẻ coi thường, hắn cười nói: "Lão Uông, không phải lão gạt tôi đấy chứ? Cậu ta đúng là truyền nhân của Thái Ất thần châm à?"


Tuổi tác của hắn chỉ tương đương Tần Lạc nhưng hắn lại xưng hô với Uông lão là "lão Uông" như hai người đồng trang lứa có thể thấy trong giới Trung y hắn cũng là người rất có địa vị.


"Tôi lừa cậu làm gì? Chính mắt tôi đã nhìn thấy cậu ấy xử dụng Thái Ất thần châm, thủ pháp Thiêu Sơn Hỏa. Rất nhiều người có thể làm chứng. Lâm lão lúc ấy cũng ở đó" Uông lão cười ha hả nói.


Vương Dưỡng Tâm lúc này mới đứng lên, chăm chú quan sát Tần Lạc rồi chìa tay: "Vương Dưỡng Tâm".
"Tần Lạc" Tần Lạc cũng chìa tay bắt tay hắn. Hắn thực sự không thích vẻ mặt của gã này.


Khi hắn nhìn người khác hắn luôn nhìn với vẻ cao ngạo. Hình như trong mắt hắn người khác đều như nô tài của hắn điều này làm cho người kiêu ngạo như Tần Lạc cảm thấy không thoải mái.
"Cậu biết Thái Ất thần châm?"
"Một ít".
"Có thật không?"


"Tin thì có, không tin thì không" Tần Lạc nhún vai ra vẻ bất cần. Tao chỉ muốn đánh rắm vào mặt mày.
"Cậu có thể biểu diễn ngay tại đây không?" Vương Dưỡng Tâm nhếch miệng cười nói.
"Biểu diễn?" Tần Lạc nhìn Vương Dưỡng Tâm như một đứa ngốc. "Tại sao muốn tôi biểu diễn?"


"Không được sao? Không thể à? Thái Ất thần châm là tuyệt kỹ một đời. Thái Ất thần châm thất truyền hơn trăm năm nay không có truyền nhân. Thật hay giả cứ làm là biết liền" Vương Dưỡng Tâm nói. Hắn tưởng rằng Tần Lạc không muốn biểu diễn bởi vì Tần Lạc tự biết bản lĩnh kém cỏi, luống cuống mất bình tĩnh.


"Không phải. Tôi nghĩ anh không hiểu vấn đề" Tần Lạc hoát tay nói" Tôi có biết Thái Ất thần châm hay không thì có quan hệ gì với anh? Anh tin cũng được, không tin cũng được, cũng chẳng có quan hệ gì với tôi. Hơn nữa Thái Ất thần châm là vận khí đẩy châm. Tôi phải ăn no mới làm được. Còn biểu diễn trước mặt anh thì xin phép".


Tần Lạc chán ghét nhất loại người như gã này. Tần Lạc hiểu hắn có hai tuyệt chiêu sống vào laọi thần kỳ nhất thiên hạ. Bình thường bọn họ không dễ dàng ra tay, thấy ch.ết không cứu cũng là chuyện bình thường. Hai tuyệt chiêu này trở thành báu vật trong gia tộc, đừng nói chuyện truyền ra ngoài, ngay cả con gái trong nhà cũng không được truyền.


Nhưng gặp phải trường hợp gây chiến mạnh mẽ của đối phương. Nếu không lăng nhục lại đối phương thì sẽ không phải là anh hùng hảo hán.
Nhưng biểu diễn ở đây, thà hắn chạy tới bệnh viện Trung y cứu hai người bệnh tích công đức còn hơn.
Biểu diễn? Mình cần phải biểu diễn cho anh ta xem à?


"Cậu là kiểu người gì vậy? Không có tố chất gì cả. Bàn luận về nghề nghiệp là chuyện bình thường. Thế sao cậu lại nói như thế?"
"Tôi thế nào? Tôi không muốn biểu diễn. Đơn giản vậy thôi. Anh còn muốn nói gì nữa?" Tần Lạc cười nhạt nói.


"Không biết tốt xấu. Xem ra cũng chỉ là phường giá áo túi cơm, có tiếng mà không có mếng" Vương Dưỡng Tâm phất tay áo cười nhạt.


Uông lão vốn tưởng hai người là anh hùng tương ngộ. Ông không ngờ hai người vừa thấy mặt nhau đã xảy mâu thuẫn, vội vàng đứng lên khuyên giải: "Tần Lạc, Dưỡng Tâm, hai người không nên nóng giận. Trung y chúng ta đang yếu thế, chúng ta phải đoàn kết nhất trí với nhau mới phải chứ. Hai người vừa thấy mặt nhau đã tranh chấp với nhau làm mấy ông già chúng ta thấy lo lắng".


"Đúng vậy, Tần Lạc, thanh niên tính khí nóng nảy, không biết kiềm chế. Ông còn hy vọng các cháu có thể trở thành bạn bè" Lâm Thanh Nguyên cũng đứng dậy nói.


"Lão Uông, không phải tôi không nể mặt ông. Ông khoe khoang y thuật cậu ta cao minh, lại biết Thái Ất thần châm tôi mới tình nguyện cùng ông tới gặp. Bây giờ xem ra cũng là loại tầm thường. Vương gia chúng ta là thế gia châm thuật, những người bình thường không thể được tiếp xúc. Đến xem Thái Ất thần châm giả hiệu cũng không được. Tôi đi trước đây" Vương Dưỡng Tâm phất tay định rời đi.


"Chờ một chút" Tần Lạc nói to.
"Có chuyện gì vậy? Cậu muốn chứng minh mình không phải giả hiệu à? Vương Dưỡng Tâm quay lại nhìn Tần Lạc cười chế giễu.
" Thế gia châm Vương là gì thế?" Tần Lạc hỏi.


"Ngay cả danh tiếng của châm Vương thế gia cũng chưa từng nghe thấy, thế mà cũng đòi học Trung y" Vương Dưỡng Tâm cười nhạt.
"Tôi chỉ nghe Trung y có tám trường phái lớn, không nghe nói qua châm Vương thế gia. Đến đây, tôi cho anh một cơ hội, anh có thể mặc sức khoe khoang" Tần Lạc cười nói.


"Cậu…, cậu nói chúng ta dùng danh tiếng châm Vương thế gia để khoe khoang sao?" Vương Dưỡng Tâm chỉ vào Tần Lạc tức giận nói.


Uông lão vội vàng nói: "Ông của Dưỡng Tâm là châm Vương Vương Tu Thân lão tiền bối. Tu Thân tiền bối là người Mãn ở Yến Kinh, truyền nhân đời thứ ba của Tá y cung đình, tám tuổi học y, mười bốn tuổi phụ chẩn, nghiêm túc khổ luyện, lấy thân thi châm, được truyền Trung y bí truyền, có tuyệt kỹ châm cứu, phong cách riêng độc đáo, thành trường phái riêng".


"Tu Thân tiền bối y đạo tinh thâm, y đức cao thượng, y thuật cao minh, cứu chữa vô số người bệnh. Chính vì thế em trai của Hoàng đế Phổ Nghi đã thay mặt Hoàng đề tặng Vương Tu Thân mấy chữ: Thần châm Vương. Đó là vinh dự vẻ vang. Đồng đạo đều cảm thấy thực như thế. Tôi cũng rất khâm phục một đời danh tiếng Trung y".


Tần Lạc gật đầu nói: "Đồng đạo kiêng nể, nếu như có thể làm cho đồng đạo tin phục như vậy phải nói châm thuật của Vương Tu Thân tiền bối quả thật cao minh".


Nghe Uông lão giới thiệu, cùng với sự khen ngợi của Tần Lạc, Vương Dưỡng Tâm càng trở nên kiêu ngạo. Hắn nói: "Đương nhiên. Mua danh chỉ có thể lừa gạt thiên hạ trong chốc lát, không lừa được cả đời. Một ngày nào đó sẽ bị người đời vạch trần".


"Thế nhưng tôi thấy rất kỳ lạ" Tần Lạc nhìn Vương Dưỡng Tầm nói: "Anh có một người ông tốt như vậy, vậy anh đã học được cái gì? Cách xử xự của anh chỉ làm hổ thẹn danh tiếng châm Vương".


"Một vài người nói tôi khoác lác, khoe khoang. Tôi có làm hổ thẹn danh tiếng châm Vương hay không đã có đồng đạo Trung y công nhận. Không biết cậu đã học được cái gì? Không dám chứng tỏ cho người khác biết, lại đứng đó ăn nói ngông cuồng về Trung y".


"Y thuật của tôi dùng cứu người, không phải để biểu diễn" Tần Lạc cười nói: "Còn nữa tôi không cho anh xem là vì tôi thấy anh không xứng. Anh không xứng để xem, cũng không xứng là đối thủ của tôi".


Tần Lạc liếc nhìn mắc mặt tái nhợt của Vương Dưỡng Tâm nói tiếp: "Khi nào tôi rảnh rỗi tôi sẽ tới viếng thăm ông nội Vương Tu Thân của anh. Chỉ ông mới chính là người tôi muốn đọ sức".
"Cậu…".


"Ôi. Nói nhiều đói bụng quá. Lâm gia gia, cơm đã nấu xong chưa?" Tần Lạc không muốn tranh cãi cùng Vương Dưỡng Tâm nữa, hắn vuốt bụng đi vào phòng ăn.






Truyện liên quan