Chương 78: Yêu mà không biết nói ra thế nào
Khi Lâm Hoán Khê đứng dậy đi toilet thì món thịt bò Tần Lạc gọi rất nhanh được mang lên, đựng trong một chiếc đĩa viền đen rất sang trọng. Giữa chiếc đĩa là một khối thịt bò nướng đen xì nhưng không phải do bị cháy mà là do được tẩm ướp mấy loại gia vị nào đó.
Tần Lạc nhìn đĩa thức ăn trước mặt, ánh mắt có chút tư lự, hơi do dự một chút rồi cũng cầm dao nĩa lên.
Nhưng là, hắn cắm thẳng cái nĩa vào giữa miếng thịt bò, đưa lên mồm ngoạm một miếng to tổ bố.
Tên bồi bàn đang đứng bên cạnh chắt hồng tửu cho Tần Lạc bị động tác của hắn làm cho chấn kinh, quên luôn mình đang làm gì, rượu tràn hết ra ngoài.
"Này, tràn kìa!" Tần Lạc mặc dù đang rất vất vả xé miếng thịt bằng mồm nhưng thấy rượu tràn ra ngoài cũng đành phải dừng lại nhắc nhở. Nhỡ đâu ở đây họ tính tiền cả rượu tràn ra ngoài kia thì sao!
"Hả? Xin lỗi, xin lỗi." Bồi bàn nghe vậy mới giật mình phản ứng lại. Vội vàng lấy ra một cái khăn trắng, lau sạch chỗ rượu đổ trên bàn.
Tần Lạc khoát tay nói: "Không sao, ngươi cũng không cần ở đây, chúng ta tự uống tự rót được rồi."
"Cám ơn." Bồi bàn cuống quít cảm tạ nhưng trước khi rời đi vẫn cố liếc nhìn miếng thịt xé giở trên tay Tần Lạc một cái.
Một người có bộ răng khủng khiếp!
Lâm Hoán Khê lúc này từ toilet trở về, nhìn bộ dáng ăn của Tần Lạc thì cũng không khỏi sửng sốt, sau đó che miệng cười rộ lên.
"Món bò này không phải ăn như vậy." Lâm Hoán Khê ngồi xuống ghế đối diện với Tần Lạc, vừa cười vừa nói.
"Ta biết." Tần Lạc gật đầu nói, "Nhưng ăn thế này tiện hơn."
"…"
"Ngươi chưa ăn bò nướng bao giờ sao?" Lâm Hoán Khê hỏi, chậm rãi cắt cắt miếng thịt trong đĩa của mình, rồi dùng nĩa xiên một lát nhỏ đưa lên miệng.
"Cũng đã xem người khác ăn. Bò nướng này không phải cũng chỉ là một khối thịt bò sao? Ăn như ta đâu có sai? Cắt tới cắt lui rất phiền toái." Tần Lạc đáp.
"Vậy thì tùy ngươi. Dù sao miễn có thể ăn no bụng là tốt rồi." Lâm Hoán Khê nói. Nàng cũng không có mạnh mẽ ép buộc Tần Lạc thay đổi cách ăn, mặc dùng xung quanh có không ít người đưa mắt nhìn hắn, kinh ngạc có, mà khinh thường cũng có.
"Hắn vốn là như thế mà." Lâm Hoán Khê không có chút gì phật lòng thầm nghĩ, "Như vậy cũng tốt."
Lăng Tiếu cố ý đi chậm chậm phía sau, rồi hung hăng bấm vào lưng ca ca, oán giận nói: "Ta mời Quản Tự ăn cơm, hai người các ngươi tới đây làm gì?"
Lăng Vẫn thương yêu nhìn ái muội, thở dài một cái nói: "Là Quản Tự mời chúng ta đi cùng đấy chứ."
"Hắn mời các ngươi? Mà sao các ngươi không cự tuyệt?"
"Lăng Tiếu, muội tốt nhất là nên tỉnh lại đi." Lăng Vẫn có chút không đành lòng, "Ý tứ của hắn như vậy mà muội cũng không hiểu được sao?"
"Không hiểu? Ta cái gì cũng không hiểu, cũng không cần phải suy nghĩ cẩn thận." Lăng Tiếu trừng mắt nhìn ca ca rồi bước nhanh đuổi theo Quản Tự phía trước.
Lăng Vẫn cười khổ lắc đầu.
Hắn biết, muội muội của chính mình đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
"Di, kia không phải là tên nhà quê hỗn đản chúng ta vừa mới gặp sao?" Đang đi theo một cái hành lang, Lăng Tiếu đột nhiên nhìn thấy Tần Lạc đang gặm miếng thịt bò nướng to tổ chảng, kinh ngạc hét lên.
"Thục nữ, đừng có hét lên như vậy." Trữ Toái Toái kéo kéo tay Lăng Tiếu, nhẹ giọng nhắc nàng ta không nên kích động.
Thật vất vả mới mời được Quản Tự đi ăn cơm, nếu tự hủy hình tượng của chính mình thì không tốt lắm.
Không nghĩ tới Quản Tự đã nghe được nội dung hai người nói chuyện, đưa ánh mắt nhìn theo tay Lăng Tiếu, hai đồng tử cũng trợn tròn lên.
"Các ngươi quen sao?" Quản Tự dường như vô tình hỏi thăm.
"Ha ha, cũng là bạn sơ giao, không quen thân gì." Lăng Tiếu xấu hổ cười. Mới vừa nhìn thấy cừu nhân, thái độ nàng đã như phát hỏa, cái này rất rõ ràng, nếu giờ lại để Quản Tự biết chuyện mấy người ầm ĩ lúc trước thì không phải là ấn tượng đối với mình sẽ sụt giảm thảm hại sao?
Tất cả đều do tên nhà quê đáng ghét kia! Trong lòng Lăng Tiếu lại thầm nguyền rủa Tần Lạc.
"Nếu là bằng hữu, vậy cũng nên qua chào một tiếng chứ?" Quản Tự vừa cười vừa nói.
"Hả?"
"Đi thôi, đừng để người khác thấy chúng ta thất lễ." Quản Tự híp mắt cười nói.
Lăng Tiếu cùng Trữ Toái Toái trợn mắt nhìn nhau nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào, đành theo hắn gian nan cất bước tới bàn của Tần Lạc.
"Hắc, ngươi cũng ăn cơm ở đây sao?" Vừa tới nơi, Lăng Tiếu vô cùng miễn cưỡng, miệng cười cứng ngắc như người máy, cất tiếng chào hỏi.
Tần Lạc nghe vậy quay sang nhìn, thấy người nọ chính là kẻ vừa rồi muốn đụng xe vào mình, một nữ tử nhà giàu đáng ghét, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận nói: "Ta tại sao không thể ăn ở chỗ này? Ngươi tới đây làm gì? Ta và ngươi quen biết sao?"
"Ngươi…" Lăng Tiếu thiếu chút nữa hộc máu vì tức giận. Lúc này cũng bất chấp việc giữ gìn hình tượng gì nữa, chỉ thẳng tay vào mặt Tần Lạc: "Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý nói chuyện cùng với ngươi sao? Cho ta một trăm vạn ta cũng không thèm nói với ngươi nửa lời. Nhìn thấy ngươi chỉ tổ ô uế hai mắt ta."
"Đại tẩu, là ta gọi ngươi tới đây nhìn ta sao?" Tần Lạc lạnh nhạt cười nói.
Những kẻ có tiền rất hay xem thường người khác. Chẳng lẽ ngay cả một bữa cơm ở đây mình cũng không đủ tư cách sao?"
Nhìn bộ mặt tươi cười vô cùng giả tạo của nàng ta khiến hắn chán ghét. Trong đầu nàng ta giờ này khẳng định cho rằng mình chỉ nên đi ăn hộp cơm năm đồng ngoài phố.
"Ngươi gọi ai là đại tẩu? Bổn cô nương còn trẻ như thế này… ngươi mới là đại gia đó. Nhìn cách ăn mặc của ngươi kìa, có khác gì một tên nhà quê không? Hừ, lại còn không biết xấu hổ, lần đầu tiên ta thấy có người dùng nĩa để gặm cả khối thịt bò như vậy đấy."
"Ta thích là được. Việc ta ăn mặc như thế nào là chuyện của ta, quan hệ gì tới ngươi?"
Tần Lạc cùng Lăng Tiếu ầm ĩ không ai nhường ai, nhưng Lâm Hoán Khê lại không bị thu hút bởi bọn họ, mà chính là bóng dáng của Quản Tự phía sau Lăng Tiếu.
Vẻ mặt hắn vẫn tủm tỉm cười với mình, giống như đây là lần đầu tiên gặp mặt vậy.
"Đã lâu không gặp." Quản Tự lên tiếng trước. Thanh âm vẫn như vậy, vẫn mê người, phảng phất như có ma lực khiến người khác phải trầm luân.
"Đúng vậy." Lâm Hoán Khê ngược lại lúc này trở nên vô cùng bình tĩnh, trong lòng nàng cũng không thấy cái gì gọi là gấp gáp.
Bản thân nàng lại có chút ngạc nhiên, trước kia vẫn e ngại đối mặt, nguyên lai cũng chẳng có gì.
"Vẫn khỏe chứ?" Quản Tự chăm chú nhìn vào mắt Lâm Hoán Khê, cười hỏi.
"Rất tốt!"
"Ta vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại Yến kinh, chính là ở nhà hàng này, bàn ăn số một trăm mười sáu!" Thanh âm Quản Tự không nhanh không chậm, bình thản như đang tường thuật lại một câu chuyện rất bình thường. Nhưng kiểu cách của hắn cũng lại rất giống một gã thợ săn lão luyện đang bình thản giăng bẫy đợi con mồi.
Chỉ một lần sơ suất, con mồi lớn nhất của mình đã chạy trốn. Sau này nhất định không thể mắc sai lầm như vậy nữa.
Tần Lạc cùng Lăng Tiếu đồng loạt dừng đấu khẩu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quản Tự.
Nếu hắn không nói cái câu kia, Tần Lạc có lẽ sẽ hoài nghi một chút thân phận của hắn.
Thấy ánh mắt Tần Lạc chuyển dời lên người mình, Quản Tự chủ động giơ tay về phía Tần Lạc: "Xin chào, ta là Quản Tự."
"Tần Lạc." Tần Lạc cũng bình thản bắt tay hắn.
Quả nhiên không sai, hắn chính là Quản Tự.
Hắn giờ đã biết rõ ràng, tại sao Lâm Hoán Khê lại hẹn hắn tới chỗ này ăn cơm.
Cùng với một nam nhân, chỉ là vì chờ đợi một nam nhân khác đến sao?
Như vậy, chính mình không phải trở thành một thằng hề trong vở kịch này sao?
Chưa bao giờ biết mùi vị tình yêu là gì nhưng Tần Lạc lúc này đột nhiên cảm giác được trong lòng vô cùng chua xót, đan xen với đó là sự phẫn nộ không thể gọi tên. Hắn cảm giác mình đã bị lừa gạt.
Vô lực phản kháng! Đơn giản bởi vì đó là lựa chọn, là quan điểm của Lâm Hoán Khê. Nhưng là lần đầu tiên đối mặt với Quản Tự, coi như hắn đã thất bại thảm hại.
Quản Tự rút tay về rồi quay sang Lâm Hoán Khê nói: "Không quấy rầy ngươi cùng bằng hữu dùng cơm. Khi nào có thời gian chúng ta đi uống trà."
Không để cho Lâm Hoán Khê có cơ hội nói lời cự tuyệt, hắn xoay người bỏ đi luôn.
"Đại ca này, bạn gái của ngươi thật là xinh đẹp!" Trữ Toái Toái nhìn Tần Lạc rồi liếc sang Lâm Hoán Khê cười hì hì nói.
Tần Lạc khẽ gật đầu cười nhưng trong lòng thì chẳng có gì vui sướng cả.
Đợi bọn người Quản Tự rời đi thì hai người Tần Lạc và Lâm Hoán Khê cũng chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.
"Lúc đó chúng ta đều đang ở Mỹ, trong một lần trở về Yến kinh thăm người thân, nhà hàng này khi đó cũng là mới khai trương, người biết đến không nhiều, … đó là buổi tối đầu tiên hai người chúng ta gặp nhau. Một buổi tối trong ánh nến như thế này, bàn một trăm mười sáu." Lâm Hoán Khê cúi mặt trầm ngâm, không để ý tới vẻ mặt Tần Lạc, thấp giọng thổ lộ.
"Cho nên ngươi mới hẹn ta tới đây ăn tối?" Tần Lạc vẫn giữ nét cười trên mặt nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.
Lâm Hoán Khê ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đó của Tần Lạc đột nhiên trở nên vô cùng bối rối.
Ánh mắt này rất đáng sợ, giống như muốn đem người đối diện một đao chặt đứt, vĩnh viễn không lưu tình.
Trước kia, khi nàng cự tuyệt vô số nam nhân theo đuổi, cũng đã không ít lần lộ ra ánh mắt chém đao chặt sắt này.
Bây giờ, không nghĩ chính mình lại nhận được một màn quen thuộc kia.
"Tần Lạc, ngươi không nên hiểu lầm. Ta cũng không hề muốn vãn hồi gì cả. Ta chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?" Tần Lạc vẫn như đang cười, nhưng không phải với một Lâm Hoán Khê quen thuộc đầy ấm áp thân thương, mà chỉ có lạnh lẽo và xa lạ.
"Có đôi khi, ta cũng cho rằng chính mình chỉ là một thính giả, một con rối không hơn không kém."
"Không phải. Ta luôn coi ngươi là một bằng hữu." Lâm Hoán Khê sốt ruột nói.
Nàng không biết tại sao lại muốn giải thích. Nhưng nàng lại biết rằng mình nhất định phải làm như vậy, phải giải thích bằng được.
Nàng cảm giác được có một cái gì vô cùng quan trọng đang dần dần trôi qua.
"Bằng hữu? Có đôi khi cũng là một cái gì đó không giá trị gì, có thể tùy ý cho đi, cũng có thể tùy ý thu hồi." Vẫn với vẻ mặt cười cười, "Cám ơn bữa cơm của ngươi, ta có chút việc, phải đi trước."
Tần Lạc khẽ gật đầu với Lâm Hoán Khê, đứng dậy hướng ra bên ngoài.
Lâm Hoán Khê há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh nào cả.
Đợi cho thân ảnh Tần Lạc biến mất sau mấy ánh nến mờ ảo, hai mắt Lâm Hoán Khê chợt nhòa đi, hai dòng lệ theo đó cứ chảy ròng ròng.
Nguyên vốn tưởng rằng cảm giác kia đã không còn, nhưng giờ lại trở về một cách rất dễ dàng.
Nhìn vào chén rượu trước mặt, trầm ngâm một lát rồi ngửa mặt uống cạn.
Lại thêm một chén nữa, lại một lần nữa ngửa cổ uống cạn.
Không phải mùi vị ngọt ngào thơm mát mà là sự đau khổ vô cùng vô tận sau mỗi chén rượu.
"Không phải như thế. Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Bao nhiêu năm rồi, ta đã đoạn tuyệt với hắn, làm sao có thể dễ dàng quay lại như vậy được?"
"Mãi hận một người, tưởng rằng sẽ không thể, nhưng kỳ thật đã quên. Ta giờ không còn hận hắn, cũng không có thương hắn. Ta đã có thể đối mặt với hắn, một cách rất bình thản. Ngươi biết không? Ta cùng với hắn, rốt cục đã trở thành người xa lạ!"
"Ta tưởng rằng, bệnh của mình vẫn còn nặng lắm. Mặc dù ta không muốn nói chuyện cùng nam nhân khác, nhưng là, ta lại thích nghe ngươi nói chuyện, chỉ cần như vậy, ta cũng thấy vô cùng thỏa mãn. Ta làm như vậy, ta tưởng nhớ, cũng chỉ vì muốn cáo biệt quá khứ. Mà ngươi, chính là người tốt nhất để chứng kiến ta đoạn tuyệt mối tình kia. Bởi vì,… bởi vì…"
"Tần Lạc, ta phải làm sao bây giờ? Ta thương ngươi, nhưng ta không biết phải nói với ngươi thế nào?"