Chương 93: Đối thủ không cùng cấp bậc

Tần Lạc rửa mặt xong rồi đi tới phòng ăn khách sạn. Vừa đến cửa phòng ăn hắn đã thấy Minh Hạo đợi sẳn ở đó.


Làm thư ký thân cận của phó bộ trưởng, Minh Hạo cũng được coi như là kẻ có quyền cao chức trọng. Cho dù là cục trưởng cục giáo dục ở một số địa phương vào thủ đô cũng phải mời hắn đi ăn cơm rồi dút lót một phen.


Vậy mà hôm nay hắn lại phải đứng chầu chực ở cửa phòng ăn để chờ một tên nhóc miệng còn hôi sữa. Điều này khiến trong lòng hắn thật sự có chút không thoải mái.


Nhưng mà hắn cũng biết bộ trưởng rất coi trọng tên nhóc này, ví thế mặc dù trong lòng hắn hơi khó chịu thì hắn cũng không để lộ ra mặt.
Ngược lại còn phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với kẻ này.


"Anh Minh, làm sao dám làm phiền anh tự thân đón chứ. Em có thể tự tìm được mà." Tần Lạc thấy Minh Hạo chờ mình ở cửa cũng lập tức bị dọa cho giật nảy mình.


Bất luận ra sao cũng không được coi thường thư ký bên người lãnh đạo. Đôi kho bọn họ chính là người phát ngôn của lãnh đạo. Đắc tội với họ chẳng khác nào đắc tội với lãnh đạo. Vì thế phải đối đãi với họ thật tử tế.


available on google playdownload on app store


Mà dù sao thì Minh Hạo cũng lớn tuổi hơn Tần Lạc. Để hắn đứng ở cửa đón mình thì trong lòng Tần Lạc cũng cảm thấy có chút áy náy.


Thấy thái độ Tần Lạc không hề giống đang giả vờ, đúng là vẻ được yêu quá hóa sợ. Một chút kho vui trong lòng Minh Hạo lập tức mất sạch. Hơn nữa còn cảm thấy Tần Lạc còn trẻ mà không kiêu không nóng nảy, đúng là một người đáng để kết giao.


Hắn vui vẻ tiến tới, vỗ vai Tần Lạc vừa cười cừa nói: "Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi là anh cũng không quá. Nếu là anh em thì không cần phải khách sáo như vậy. Bộ trưởng sợ cậu không tìm thấy nên cố ý để tôi đứng ở cửa chờ cậu. Đi, tôi dẫn cậu đi gặp Thái bộ trưởng. Lịch công tác hôm nay của bộ trưởng kín đặc rồi, chỉ có thể nói chuyện với cậu trong bữa ăn sáng thôi."


"Bộ trưởng đã tới rồi sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
"Uhm. Bộ trưởng đang uống trà bên trong. Nhưng mà không sao đâu, bộ trưởng có thói quen dậy sớm mà." Minh Hạo vừa cười vừa nói.


Tần Lạc xấu hổ cười trừ, nghĩ thầm, hôm nay mình thật là quá thất lễ. Sau này không thể quá lãng phí thời gian vào việc soi gương, nhiều nhất cũng chỉ được soi 5 phút thôi.
Thái Công Dân vẫn mặc một bộ trường bào xám, đang ngồi trên ban công lộ thiên của phòng ăn chậm rãi uống trà.


Sương mù trắng xóa vẫn còn chưa tan hết, mặt trời bình mình mới ló lên phía chân trời. Nhìn xa xa là một dãy núi trùng trùng điệp điệp và một cánh rừng ngút ngàn không thấy điểm kết thúc.


Còn nhìn lại gần lại thấy đình đài lầu các, hòn non bộ, hồ nước, nhà sàn. Có thể sáng sớm ngồi ở đây, ăn sáng, uống trà, ngắm cảnh đúng là một việc rất thú vị.


Thấy Tần Lạc tới, Thái Công Dân bỏ tờ báo trên tay xuống, cười nói: "Tần Lạc, sáng sớm đã quấy rầy giấc mộng đẹp của cậu rồi."
"Bộ trưởng. Thật ngại quá, đã bắt bộ trưởng đợi lâu rồi." Tần Lạc xấu hổ cười trừ.


"Những lão già như chúng ta đều khó ngủ nên có thói quen dậy sớm ấy mà." Thái Công Dân nói.
Minh Hạo kéo giúp Tần Lạc một cái ghế, gọi người phục vụ làm đò ăn sáng rồi mới kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.


Thái Công Dân tự tay rót cho Tần Lạc một tách trà, rồi nói: "Vốn định tối quá định tìm cậu nói chuyện luôn. Nhưng hôm qua uống hơi nhiều rượu nên ngủ sớm. Hôm nay lại nhiều việc nên chỉ có thể nói chuyện với cậu lúc ăn sáng."
"Bộ trưởng thật vất vả."


"Vất vả một chút cũng có sao. Chỉ là chứng kiến tình trạng trung y, trong lòng tôi thật sự rất lo lắng. Chúng tôi cũng muốn tạo chính sách hỗ trợ cho trung y, chấn hưng trung y. Trung Tây y cùng tiến thì trung y mới có thể phát triển được. Nhưng lần nào cũng chẳng có tác dụng. Trung y khiến người ta có cảm giác nó là bùn nhão không vịn được tường. Thế nên chúng tôi cũng đành bất lực." Thái bộ trưởng vẻ mặt lo lắng nói.


"Nhưng mà hôm qua nghe được cậu phát biểu. Tôi lại đột nhiên cảm thấy trung y cũng không phải đã là vô phương vực dậy. Hôm nay tôi tìm cậu cũng là muốn bàn bạc với cậu chuyện thành lập Trung Y Nghiệp Đoàn. Trung Y Công Hội và hiệp hội Trung Y có gì khác nhau sao?"


Tần Lạc nhìn Thái Công Dân, cười hỏi: "Thái bộ trưởng, bác thấy tính chất của hiệp hội Trung Y là gì?"
"Uhm.... là một tổ chức Trung Y do chính phủ lãnh đạo." Thái Công Dân trả lời ngắn gọn nhưng cực kỳ chính xác.


"Đúng vậy. Vấn đề chính là ở chỗ đó. Hiệp hội Trung Y là do chính phủ lãnh đạo. Mà trong chính phủ thì có mấy người hiểu Trung y hoặc nhiệt tình với Trung y? Nếu không có hứng thú với Trung y thì tham gia một hội nghị như vậy chẳng phải là một loại tr.a tấn sao?"


Thái Công Dân cười khổ, với cơ chế hiện nay, người lãnh đạo không phải người trong ngành là chuyện rất dễ thấy. Hắn cũng chẳng có cách nào ngay lập tức thay đổi được chuyện này.


"Trong suy nghĩ của tôi, Trung Y Nghiệp Đoàn tổ chức Trung Y của toàn Hoa Hạ. Chỉ cần là thầy thuốc hoặc là người có niềm đam mê với Trung y là có thể xin gia nhập hội. Nghiệp đoàn có một hội trưởng mà ba người quản lý. Mà hội trưởng và ba người quản lý đều phải là do mọi người bầu ra. Hơn nữa cứ ba năm lại bầu lại một lần."


"Mục tiêu thành lập nghiệp đoàn là phát triển Trung y. Cho nên không cần tổ chức mấy cái hội nghị phiền phức kia. Nếu muốn tổ chức hội nghị thì phải có một vấn đề nào đó cụ thể cần bàn bạc, tiếp thu ý kiến của mọi người. Chứ không phải các loại hội nghị như hiện nay, chỉ tổ chức cho có, cái gì cúng nói sơ qua. Trên thực thế thì hội nghị kiểu này chẳng giải quyết được việc gì."


"Mặt khác, nghiệp đoàn có thể tìm tài trợ của các doanh nghiệp. Nếu nghiệp đoàn nghiên cứu ra một sản phẩm mới thì dưới điều kiện ngang nhau, doanh nghiệp tài trợ có thể được ưu tiên quyền sản xuất. Như vậy là có thể giải quyết vấn đề tài chính cho nghiệp đoàn cũng như duy trì sự phát triển liên tục. Hơn nữa còn không cần dựa vào vào khoản trợ cấp hàng năm của chính phủ. Nếu cứ dựa vào chính phủ thì về sau chỉ là một cái hiệp hội Trung y thứ hai mà thôi."


"Trung Y Nghiệp Đoàn phải có tư tưởng và nguồn lực riêng của mình, không bị bất cứ tổ chức nào kiểm soát. Đương nhiên chính phủ có thể tiến hành giám sát nghiệp đoàn tránh nghiệp đoàn hoặc thành viên nào đó đi ra ngoài mục tiêu ban đầu. Đây chỉ là tính toán đại khái của cháu, còn cụ thể làm thế nào thì còn phải thảo luận với mọi người."


Thái Công Dân lộ vẻ suy tư rồi gật nhẹ đầu nói: "Cậu muốn phá bỏ cơ chế hiện tại, bắt đầu từ con số không. Dùng Trung Y Nghiệp Đoàn làm khởi điểm, tập hợp toàn bộ lực lượng trung y của Hoa Hạ, cùng vực dậy trung y?"


"Đúng là như vậy." Tần Lạc gật đầu. Trong lòng nghĩ thầm, không hổ là người làm chính trị, nghĩ một lát đã hiểu hết.


"Ý tưởng của cậu rất rõ ràng. Bản thân tôi rất tán thành. Nhưng mà có một số chỗ rất khó thực hiện. Ví dụ như là vấn đề Trung Y Nghiệp Đoàn không bị bất cứ tổ chức nào ước thúc là rất khó giải quyết. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cố giúp cậu thực hiện. Bệnh nặng thì cần thuốc mạnh. Để trung y có thể phát triển tôi có gánh một chút trách nhiệm cũng chẳng sao." Thái Công Dân cũng chẳng hề dài dòng, vòng vo, lập tức biểu lộ thái độ ủng hộ của mình với Tần Lạc.


"Cám ơn Thái bộ trưởng." Tần Lạc cảm kích từ trong nội tâm.
"Cùng cố gắng." Thái bộ trưởng vươn tay nắm chặt lấy tay Tần Lạc: "Nếu như chúng ta để trung y suy bại thì chúng ta chính là tội nhân của dân tộc. Con cháu chúng ta sẽ chỉ thẳng mặt mà chửi chúng ta."
"Cùng cố gắng." Tần Lạc nói.


Hội nghị kết thúc, danh y giáo sư từ khắp nơi tụ họp đều bắt đầu trở về.
Tần Lạc cùng thầy Vương Tu Thân ra tiễn những lão bạn già của ông. Hơn nữa tổng biên tập Hà Kế Thiên của tờ Hoa Hạ Trung Y còn đích thân mời Tần Lạc phỏng vấn.


Bởi vì có mục tiêu nên Tần Lạc cũng không từ chối phỏng vấn. Hai người một hỏi một đáp, cho đến tận khi Hà Kế Thiên hài lòng mới trở về.


Bận túi bụi đến tận 6h tối thì Vương Cửu Cửu gọi điện tới. Lúc này Tần Lạc mới nhớ ra hôm qua mình đã hứa với cố nàng: Đến tham gia tiệc mừng sinh nhật mẹ Vương Cửu Cửu.


"Thầy Tần, thầy đang ở đâu thế?" Giọng nói của Vương Cửu Cửu vang lên trong điện thoại, có chút nũng nịu, so với vẻ phóng khoáng dứt khoát ngày thường hơi khác một chút.
Chỉ có điều Tần Lạc cũng không để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.


"Tham gia hội nghị ở Yến Viên." Tần Lạc áy náy nói: "Thật xin lỗi, Cửu Cửu. Hôm nay tôi bạn quá, xíu nữa thì quên mất."
"Không sao. Bây giờ vẫn kịp mà. Để em phái xe đến Yến Viên đón thầy." Vương Cửu Cửu nói.
"Nhưng mà tôi vẫn chưa chuẩn bị quà." Tần Lạc nói.


"Không cần quà. Tới ăn cơm rau thôi mà." Vương Cửu Cửu vừa cười vừa nói.
"Thế thì xấu hổ lắm." Tần Lạc cười nói rồi có gắng nghĩ ra một món quà đặc biệt. "Những người khác đã đến chưa?"


"Những người khác?" Vương Cửu Cửu ngẩn ra. Nhưng ngay lập tức cô liền hiểu ra tâm tư Tần Lạc, nói: "Mọi người đến hết rồi."
"Được rồi. Tôi chờ ở cửa Yến Viên. Cô cho xe tới, bảo khi nào hắn tới thì gọi cho tôi nhé." Tần Lạc nói.


"Được, thầy Tần. Gặp lại sau." Vương Cửu Cửu mặt cười hi hi, vui vẻ cúp điện thoại.
"Con gái, con gái. Nhanh lên đi." Thanh âm Trương Nghi Y từ trên lầu vọng xuống.
"Sau vậy?" Vương Cửu Cửu hô.
"Mau lên đây. Mẹ cô có chuyện phải bàn với cô gấp đây."


Trên mặt Trương Nghi Y bôi một lớp kem mỏng, đang đứng trước gương ướm thử một chiếc váy xẻ ngực hình chữ V, màu lam.
"Có chuyện gì mà gấp thế?" Vương Cửu Cửu đứng ở cửa hỏi.
"Con gái này, con thấy mẹ mặc cái váy này có đẹp không?"


"Đẹp. Đây là chuyện gấp của mẹ hả? Thật đúng là ..." Vương Cửu Cửu bĩu môi nói.
Mẹ cô tuy hơi nhiều tuổi nhưng làn da vẫn trắng mịn, chẳng khác nào thiếu nữ mới lớn.
Bất kể mặc quần áo màu gì cũng rất hợp.
"Đôi giày màu đen này có hợp với cái váy này không?"
"Hợp."


"Kiểu tóc này của mẹ thế nào? Mới đi làm hôm nay đó."
"Cũng được."
"Mặt mẹ không có vấn đề gì chứ?"
"Con có nhìn thấy mặt mẹ đâu." Vương Cửu Cửu chỉ vào lớp kem trên mặt Trương Nghi Y nói.
"Uhm. Thế là được rồi.." Trương Nghi Y nói.


Vương Cửu Cửu có chút buồn bực nói: "Là con mời thầy Tần về nha, mẹ ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì?"
"Nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ mà. Nhân vật chính đương nhiên phải trang điểm một chút chứ." Trương Nghi Y không vui nói.


"Ai quy định nhân vật chính thì phải trang điểm thật đẹp? Với lại thầy Tần cũng không phải tới thăm mẹ, mẹ ăn mặc đẹp như vậy, hóa ra là chơi trội ak?"
"Hì hì, vậy con cũng trang điểm, gây sự chú ý đi. Con trẻ như vậy mà sợ không hơn được mẹ sao?"


"Hừ. Con đương nhiên là hơn mẹ." Vương Cửu Cửu hừ một tiếng rồi bỏ về phòng mình trang điểm.
Trương Nghi Y nhìn hình ảnh con gái xoay người bỏ đi trong gương, trong lòng nghĩ thầm: "Tuổi tí, cô do tôi sinh ra mà cô cũng dám tranh với tôi. Ngực thì lép, mông cũng không có nốt..."


Trương Nghi Y dùng hai tay nâng bộ ngực ngạo nhân của mình lên, khẽ ưỡn người lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Căn bản là không phải đối thủ cùng cấp bậc."






Truyện liên quan