Quyển 1 - Chương 17: Lệnh Hồ giá lâm

Mọi người thấy hắn từ khi nhận lấy kiếm phổ đến chia kiếm phổ không có cơ hội tráo đồ nên không chút nghi ngờ, chỉ chú ý đến 5 vị tông sư và kính mắt nam xui xẻo kia, nào còn để ý đến một tiểu nhân vật không đủ nặng nhẹ? Đỗ Dự cuối cùng đẩy ra đám người, xoay người điên cuồng chạy.


Từ xa hắn vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm của kính mắt nam: "Sư phụ! A! Ai lại ném phi tiêu? Ta, ta không cần thứ này!"


Đỗ Dự cũng ngấm ngầm giải hận trong lòng, thi triển vạn lý độc hành đến cực hạn, rất nhanh đã biến mất trong những con ngõ nhỏ của Phúc Châu. Sau một hồi điên cuồng chạy, hắn mới dần dừng lại bước chân. Chỗ này hẳn đã an toàn rồi, hiện tại nên đi tìm Điền Bá Quang và Nghi Lâm. Hắn nhớ đến Nghi Lâm là không khỏi đau đầu, Điền Bá Quang thật là khắc tinh của tiểu mỹ ni này, tại sao chạy rồi còn bị bắt lại chứ? Giờ nên cứu như nào đây?


Hắn chỉ đành thở dài một hơi, đành đi từng bước tính từng bước vậy. Đang định tìm người dò hỏi kỹ viện lớn nhất Phúc Châu thì đột nhiên đáy lòng hắn dâng lên một tia lạnh lẽo. Tia lạnh lẽo này không phải là nhiệt độ thân thể mà là run rẩy sâu trong linh hồn.


Khí tượng lang cố quyến cuồng trước ngực hắn cũng dần phát nóng! Cảnh giới tối cao của lang cố là đầu sói có thể quay nhìn trước sau, tiến có thể công, lùi có thể ổn. Kẻ mạo hiểm có khí tượng lang cố đều có cảm giác nhạy bén với nguy hiểm!


Hắn vẫn bước như thường nhưng trong lòng ngấm ngầm tính toán. Không chút nghi ngờ, hắn đã bị theo gót. Không có chút dị dạng và tiếng bước chân nào, rõ ràng người theo sau hắn là cao thủ.


available on google playdownload on app store


Hắn vừa rồi tự nhận diễn xuất không chút khe hở, cho dù là chủ nhân giải vàng Oscar cũng chỉ đến thế mà thôi. Làm sao bị người phát hiện chứ? Bỗng trong lòng hắn nảy sinh một ý nghĩ, lực lượng của hắn nhỏ yếu, nếu muốn cứu Nghi Lâm không mượn ngoại lực là không thể. Cao thủ sau người mình có thể giúp điều này! Nếu vẫn không được thì bản thân còn để lại chút thủ đoạn ở nhà cũ Lâm gia, cùng lắm là cho đối phương chịu thiệt!


Hắn từng bước như thường, thần thái như thường hỏi một vị lão bá, đưa tặng mấy tiền đồng rồi tiến bước "Quần Phương viện".


Đỗ Dự tiến vào Quần Phương viện liền dò hỏi. Vốn một nam nhân như Điền Bá Quang vào kỹ viện là chuyện rất bình thường nhưng hắn mang theo một tiểu mỹ nhân thì khác, giống với vào quán ăn còn mang theo củi gạo vậy, rất gây chú ý. Rất nhanh đã xác định được vị trí phòng, đẩy cửa tiến vào.


Vừa bước vào phòng, ánh đao lóe lên, khi hắn kịp định thần thì một thanh khoái đao đã đặt kề cồ hắn. Trên người Điền Bá Quang quấn vải băng, sắc mặt âm trầm, Nghi Lâm thì nôn nóng ngồi bên, rõ ràng là vô cùng lo lắng cho Đỗ Dự.


Đỗ Dự ha ha khẽ cười: "Điền huynh cớ gì làm vậy? Đại ca đã nói không truy cứu tội tiểu đệ thả Nghi Lâm rồi mà."
Điền Bá Quang hừ lạnh một tiếng ngồi xuống bàn, hai kỹ nữ lập tức trái ôm phải ấp hầu rượu.


Đỗ Dự cũng nhanh chóng ngồi xuống, giơ lên chén rượu kính Điền Bá Quang, Điền Bá Quang cũng dứt khoát chén đến rượu uống, qua mấy tuần rượu, sắc mặt mới hòa hoãn lại: "Ài, ta bị thương như này cũng không trách lão đệ ngươi. Tự ta tham lam tịch tà kiếm phổ, trách ai được chứ? Chỉ là chuyến này không vét được gì lại bị tai bay vạ gió, ài, sao lại vậy chứ?"


Đỗ Dự nghe được tiếng cạch mở cửa phòng bên cạnh, nếu là không biết có cao thủ theo gót, dù lấy thính lực của Điền Bá Quang cũng sẽ không đề phòng nhưng trực giác của hắn khẳng định vị khách bên cạnh này tuyệt không phải ngẫu nhiên đến.


Nhưng là Đỗ Dự chú ý đến một chi tiết, mỗi khi hắn và Điền Bá Quang hô uống đều sẽ nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, người theo gót này nhất định là kẻ mê rượu. Mê rượu? Trong tiếu ngạo giang hồ, kẻ mê rượu rất nhiều nhưng trong đám cao thủ theo những chưởng môn kia rất ít người mê rượu. Biết đâu là người kia?


Đỗ Dự trong lòng cười thầm, trên mặt không chút biểu hiện nói: "Điền huynh, thật ra tiểu đệ muốn chúc mừng huynh. Đại huynh hôm nay thật cơ trí, trong vòng vây cao thủ giữ mạng mới là nhất. Lưu được núi xanh, lo gì không có củi đốt chứ."


Hắn len lén đổ ít rượu lên bàn, viết chữ: "Có cao thủ theo gót ở phòng bên, không chừng có ý đồ bất lợi với huynh."


Ánh mắt Điền Bá Quang lóe lên tia cảm động, cười lớn nói: "Bằng hữu phòng bên cần gì nuốt nước miếng trong góc phòng thế? Là anh hùng đại trượng phu thì cùng qua uống rượu, uống xong sinh tử do mệnh?"


Phòng bên vang lên tiếng cười, một kiếm khách thiếu niên anh tuấn tiêu sái đẩy cửa tiến vào. Đỗ Dự vừa gặp đã nhận ra là Lệnh Hồ Xung! Vai chính trong tiếu ngạo giang hồ, đại sư ca của phái Hoa Sơn!


Vừa rồi trong hỗn chiến, Đỗ Dự cũng không có thời gian để ý Lệnh Hồ Xung, không ngờ hắn theo gót mình, không biết đây là ý của Nhạc Bất Quần hay đối phương tự tác chủ trương.


Võ công của Lệnh Hồ Xung hơn xa Đỗ Dự nên có thể nhẹ nhàng theo đuôi Đỗ Dự. Võ công của Điền Bá Quang lại hơn Lệnh Hồ Xung lúc này cho nên đã sớm phát hiện hô hấp của Lệnh Hồ Xung.


Lệnh Hồ Xung bước nhanh vào cửa, nhanh chóng nhìn thấy Nghi Lâm bị Điền Bá Quang cầm giữ. Hắn và Nghi Lâm đã từng gặp mặt, biết nàng là đệ tử phái Hằng Sơn. Ngũ nhạc kiếm phái như chim liền cành, tương trợ lẫn nhau. Lệnh Hồ Xung đầy thâm ý liếc nhìn Nghi Lâm nhưng không nói gì chỉ ngồi xuống uống rượu.


Đỗ Dự cũng cười, nếu như người đến là Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải thì muốn dẫn họ đánh với Điền Bá Quang còn có chút khó. Nếu như là Lệnh Hồ Xung thì khả năng Nghi Lâm được cứu lớn rồi. Hắn rất giỏi ở mượn thế mượn lực nên dồn dập nâng chén.


Rượu qua ba tuần, Lệnh Hồ Xung nghiêng mắt cười lớn vỗ vai Đỗ Dự: "Vừa rồi trước nhiều tiền bối chưởng môn, cao thủ võ lân như vậy mà đều phải nhìn hành động của ngươi, không ngờ ngươi lại chia kiếm phổ ra làm sáu phần, tránh cho võ lâm gió tanh mưa máu, kế sách hay, thủ đoạn hay! Lệnh Hồ Xung bội phục, cạn chén!"


Đỗ Dự một hơi uống cạn chén lớn.
Điền Bá Quang lúc này mới biết được về sau mọi chuyện như nào, nhíu mày nói: "Lão đệ ngươi đã lấy được tịch tà kiếm phổ sao còn chia ra làm sáu phần?"


Đỗ Dự cười khổ nói: "Lão ca, lấy công phu của người còn bị đám chưởng môn kia đuổi giết không dám lưu lại kiếm phổ, tiểu đệ nào dám tham bảo vật chứ?"


Lệnh Hồ Xung nói: "Đây là điểm thứ hai ta bội phục ngươi, có bảo vật trong người nhưng vẫn sáng suốt, thật sáng suốt, rộng lượng! Đáng kính một chén, cạn nào!"
Đỗ Dự lại một hơi cạn sạch.


Lệnh Hồ Xung lại nói: "Ta và Nghi Lâm sư muội có duyên gặp mặt, nàng nói ngươi cứu nàng một mạng từ tay ác tặc Điền Bá Quang, đủ hiệp nghĩa, tới, cạn chén!"


Đỗ Dự len lén nhìn sắc mặt Điền Bá Quang, khi y nghe thấy hai chữ ác tặc, lông mày nhướng lên nhưng chưa phát tác. Đỗ Dự chỉ đành cười khổ uống tiếp chén nữa.


Sau khi uống ba chén, Lệnh Hồ Xung ném chén xuống đất vỡ vụn: "Hay! Ta đã cùng Đỗ Dự huynh đệ uống ba chén. Đỗ Dự huynh đệ, thật không dám giấu, ta thấy ngươi một mực đi cùng Điền Bá Quang ở căn nhà cũ Lâm gia, lại thấy Nghi Lâm sư muội đi cùng. Vừa rồi sư phụ lệnh ta tranh đoạt kiếm phổ không thể phân thân, sau khi xong chuyện vội tìm cách cứu Nghi Lâm sư muội, thấy ngươi dò hỏi kỹ viện nên đoán ngươi sẽ tìm gặp Điền Bá Quang. Ta một đường theo gót ngươi quả nhiên gặp được Điền Bá Quang! Nếu như chúng ta đã uống ba chén rượu, nghe ta một lời, dù sư phụ ta nói ngươi có khí tượng lang cố nhưng ta xem hành vi của ngươi không phải kẻ làm ác. Nghe lời khuyên của ta đi, hôm nay tuyệt giao với Điền Bá Quang đi, ɖâʍ tặc này không phải thầy tốt bạn hiền."


Đỗ Dự không khỏi cười khổ, Điền Bá Quang hai mắt chằm chằm nhìn hắn. Nếu Lệnh Hồ Xung ngươi đã học độc cô cửu kiếm thì ta còn chạy theo Điền Bá Quang làm cái rắm gì? Sớm đã gọi ngươi là lão đại rồi! Nhưng đại ca ngươi hiện tại đối mặt với Điền Bá Quang là bồ tát đất, qua sông còn khó tự bảo nữa là… Ta cho dù muốn đổi phe theo ngươi thì chẳng qua cũng chỉ là thêm một cỗ thi thể mà thôi.


Hắn lắc lắc đầu: "Lệnh Hồ đại ca, tiểu đệ kính ngươi là hán tử nhưng ta với Điền huynh, danh là huynh đệ nhưng là sư đồ! Điền huynh tuy làm ác vô số nhưng cũng là hảo hán tử! Ta không thể tuyệt giao với Điền huynh được!"


Ánh mắt Lệnh Hồ Xung khẽ ảm đạm rồi ha ha cười, cầm lấy trường kiếm: "Cũng tốt như vậy lát nữa động thủ ta sẽ không cố kỵ!"


Đỗ Dự biết hắn đã mất đi cơ hội làm bạn cùng Lệnh Hồ Xung, sau này đôi bên gặp mặt chỉ có thể là kẻ địch nên khẽ thở dài trong lòng. Lang cố quyến cuồng a, nhân vật phản diện bi thương…


Điền Bá Quang bị Đỗ Dự khẽ vô mông ngựa ha ha cười lớn, càng là kẻ ác càng ưa thích mấy từ hảo hán tử. Ví như loại bỉ ổi như Mộc Cao Phong, bị Lâm Bình Chi xưng là Mộc đại hiệp còn vui đến giúp đỡ một hai nữa là, càng không cần nói đến Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành đều thích nghe tâng bốc. 


Tiếng cười của hắn ngừng dần, cạn sạch rượu trong chén cười gằn nói: "Rất tốt! Huynh đệ, ta càng lúc càng ưa thích ngươi. Lệnh Hồ Xung, ngươi hôm nay muốn cứu Nghi Lâm, ta cũng không ngăn ngươi, chỉ cần ngươi ép ta rời khỏi chỗ ngồi này thì ta cho Nghi Lâm chạy thoát, như nào?"


Lệnh Hồ Xung cũng là người tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ ta là đại sư ca phái Hoa Sơn, sao không đánh được một ɖâʍ tặc chứ? Hắn cũng không chịu chiếm tiện nghi liền ngồi xuống, rút trường kiếm đâm hướng Điền Bá Quang.


Điền Bá Quang một bên nâng chén uống rượu cùng Đỗ Dự, một bên dùng khoái đao đón đỡ, đao quang kiếm ảnh nhanh đến khó tin!


Đỗ Dự ngấm ngầm giật mình, một phần kinh ngạc vì công phu của Lệnh Hồ Xung, trước khi học độc cô cửu kiếm đã lợi hại như vậy, càng kinh ngạc về Điền Bá Quang, công phu khoái đao của kẻ này thật là luyện đến thuần thục, vừa đánh nhau vừa uống rượu vẫn rất thoải mái. Lại nghĩ đến đám chưởng môn như Phương Sinh đại sư, Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải, Phí Bân… những kẻ này võ công còn cao gấp mấy lần Điền Bá Quang, Lệnh Hồ Xung nhưng vẫn bị chính mình dùng một tấm cà sa giả lừa chạy vòng vòng, còn làm cả đám người ch.ết ta sống giúp trong lòng hắn dâng lên cỗ tự hào.


Xem ra mưu trí và võ công không thể tách rời nếu không cho dù luyện đến cảnh giới Phương Sinh đại sư cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.


Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, khi lần đầu dẫn Nhạc Bất Quần và Phúc Uy tiêu cục đánh với Dư Thương Hải, hắn thu được 50 điểm phản diện nhưng vì sao lúc sau chiến đấu kịch liệt hơn lại không có phần thưởng?


Khi tr.a hỏi hệ thống thì thu được nhắc nhở: "Lần đầu tạo thành phái Thanh Thành và Phúc Uy tiêu cục đều có tử thương cho nên có phần thưởng. Lần sau tuy đánh nhau kịch liệt hơn nhưng không ai ch.ết nên không có phần thưởng."






Truyện liên quan