Quyển 1 - Chương 36: Hổ dữ thịt con

Nhưng là thật thoải mái… Ánh mắt Ninh Trung Tắc dần dại đi.


Nhạc Bất Quần và Phí Bân tranh luận cả nửa buổi, cuối cùng quyết định hai người cùng giơ cà sa ra, cùng để cho đối phương chép. Nhưng như vậy lại xuất hiện một vấn đề, hai người vừa chép là điên cuồng hạ bút như những ông bán văn mạng, chỉ mong chính mình chép thật nhanh cho xong rồi thu lại nửa cà sa của mình.


Đỗ Dự khó nhịn cười lớn trong lòng nên đành xoa nắn thật mạnh Ninh nữ hiệp trong lòng, sờ đến hiệp nữ nhân thê thẹn muốn ch.ết, hận không được một kiếm đâm ch.ết hắn.
Nhạc Bất Quần chép đến nửa phát hiện Phí Bân chép nhanh hơn, đã xong sáu phần nên vội thu lại cà sa.


Phí Bân phẫn nộ quát: "Nhạc huynh có ý gì vậy?"
Nhạc Bất Quần cười nói: "Ta vừa bị thương, tốc độ không nhanh bằng ngươi. Không bằng như này đi, chúng ta tự chép lại cà sa trong tay mình, sau đó giao cho đối phương luyện?"
Phí Bân gật đầu. Hai người tiếp tục chép.


Đỗ dự thì ôm lấy hiệp nữ Ninh Trung Tắc lúc này đã nhãn thần tê dại, mê ly, sờ soạng khắp toàn thân nàng, làm hiệp nữ hơi thở hổn hển, hối hận chồng chất. Biết rõ tiểu tặc này không yên lòng, sao còn để hắn theo sau chứ?
Lát sau, Nhạc Bất Quần và Phí Bân cùng lúc chép xong, đồng thời ném cho nhau.


Nhạc Bất Quần ha ha khẽ cười, hắn sao chép cho Phí Bân kiếm phổ thật chứ, đó là bản giả Đỗ Dự lừa hắn tự cung. Nghĩ đến bản thân gặp nạn nên cũng muốn kéo theo một tên xuống nước.
Nào ngờ thứ Phí Bân chép cho hắn là tam tự kinh trẻ con vẫn hay ngâm nga, Nhạc Bất Quần tức giận quát: "Ngươi đùa ta sao?"


available on google playdownload on app store


Phí Bân nhìn kiếm phổ trong tay, cười lạnh nói: "Ngươi bị tiểu tử kia lừa, luyện thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ai biết kiếm phổ ngươi chép là thật hay giả chứ?"
Nhạc Bất Quần không khỏi cứng họng. Hai người mỗi người đều có tâm tư, có thể nhất trí mới là lạ.


Nhưng lúc này, từ xa truyền đến thanh âm khóc lóc của Nhạc Linh San: "Mụ mụ, người ở đâu?"
Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc đồng thời biến sắc!
Nhạc Linh San này xuất hiện lúc quan trọng nhất!
Phí Bân ha ha cười lớn nhào hướng Nhạc Linh San!


Nhạc Linh San tuy có công phu nhất định nhưng bảo kiếm bị Ninh Trung Tắc lấy đi, nữ hài này bình thường chỉ luyện kiếm, lơ là quyền cước. Đại tung dương thủ Phí Bân gần như chỉ ra hai chiêu là đã bắt sống được nàng!


Ninh Trung Tắc thấy thế thân thể sợ run, ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong lòng lập tức tan biến, nếu như không phải bị Đỗ Dự ôm thì nàng đã sớm lao ra cứu ái nữ rồi.
Nhạc Bất Quần cũng nhào tới nhưng muộn một khắc.


"Hay lắm!" Phí Bân hắc hắc khẽ cười, bóp chặt cổ Nhạc Linh San, nhìn hướng Nhạc Bất Quần: "Nghe nói ngươi chỉ có một nữ nhi? Sao đây, vì lệnh ái bỏ kiếm phổ xuống, để ta mang đi!"
Nhạc Bất Quần nhìn Nhạc Linh San, ánh mắt ôn hòa nói: "San nhi, đừng sợ, cha sẽ cứu con."


Nhạc Linh San hai mắt đẫm lệ nói: "Cha, San nhi biết mà."
Phí Bân đắc ý nói: "Nếu đã như vậy, mời Nhạc chưởng môn buông xuống kiếm phổ."


Nhạc Bất Quần lớn giọng nói: "Phí Bân, ngươi tốt xấu cũng là cao thủ danh môn chính phái, sao lại dùng thủ đoạn hạ lưu uy hϊế͙p͙ trẻ nhỏ! Ông trời có mắt, sẽ không để ngươi hoành hành lâu đâu."
Phí Bân sắc mặt khẽ biến.
Nhạc Bất Quần chậm rãi đi tới hướng hắn, cà sa trong tay từ từ đưa qua.


Phí Bân hắc hắc khẽ cười.
Ninh Trung Tắc thấy trượng phu chịu bỏ kiếm phổ đổi lấy tính mạng nữ nhi, coi như là biết ghìm cương trước vực, tâm tình cũng được an ủi ít nhiều.
Nhạc Bất Quần đi tới trước mặt Phí Bân, đưa cà sa qua…


Phí Bân vươn tay đón lấy. Nào ngờ, thứ đưa đến cho hắn lại là một kiếm đâm từ dưới cà sa của Nhạc Bất Quần! Một kiếm này đã dùng bí kỹ cao tầng nhất của Tử Hà thần công, ẩn ẩn mang theo tiếng sấm đánh mà lại được che dưới cà sa nên càng thêm khó tránh!


Phí Bân dù cho mưu trí nhưng hắn cho rằng có Nhạc Linh San trong tay, Nhạc Bất Quần sao có thể ngồi nhìn ái nữ bị giết chứ, lại thấy Nhạc Bất Quần ngoan ngoãn nghe lời nên không chút đề phòng. Lúc này lực chú ý của hắn toàn bộ để trên tịch tà kiếm phổ sắp đến tay nên nào ngờ Nhạc Bất Quần ra chiêu.


Ninh Trung Tắc nắm chặt lấy tay Đỗ Dự, đầu ngón tay trắng bạch lại!
Nàng là đại cao thủ kiếm pháp, sao không nhìn thấy điểm đến đầu tiên của kiếm này là bụng nữ nhi chứ!
Nhạc Linh San vẫn không chút hay biết nói: "Cha, San nhi sợ, mụ mụ không biết đi đâu…"


Phốc một tiếng, trường kiếm xuyên qua phần bụng Nhạc Linh San, đâm xuyên thân thể Phí Bân!
Gương mặt Nhạc Linh San bỗng sừng sờ! Trên mặt Phí Bân cũng là khó tin, hắn chỉ kịp quát giận một tiếng rồi ngã trên đất, bọt máu phun ra. Nhạc Linh San cũng sắc mặt trắng bệch, co quắp ngã trên đất.


Nhạc Bất Quần hồn nhiên không chút để ý đến thương thế ái nữ, cầm lấy cà sa nhuốm máu, liều mạng ngửa lên trời cười. Tiếng cười kia như là thiên địa đã nắm trong tay vậy!
Phí Bân giãy dụa nói: "Nhạc huynh, bỏ qua cho ta. Ta không cần kiếm phổ nữa…"


Nhạc Bất Quần lành lạnh đi qua, một kiếm đâm thủng lồng ngực Phí Bân. Cao thủ phái Tung Sơn này cuối cùng ch.ết vì tranh đoạt kiếm phổ.


Hắn xoay người lại, nhìn vào Nhạc Linh San vì đau mà co quắp người lại than thở nói: "San nhi, con vì tìm ta nên bị Phí Bân phát rồ mất trí chém ch.ết. Ta Nhạc Bất Quần mất đi hài tử, từ đây cơ khổ, dù cho tính cách có chút quái dị thì võ lâm cũng hiểu cho. Đợi khi cha thần công đại thành, lên làm võ lâm minh chủ thì sẽ lập bia cho con. Không có con thì cha không có hôm nay a!"


Nói dứt lời, không ngờ trường kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực Nhạc Linh San.
Ninh Trung Tắc lúc này đã bất chấp tất cả, đột nhiên đứng lên, tay cầm Bích Thủy kiếm xông hướng Nhạc Bất Quần!


"Lão tặc, hổ dữ không ăn thịt con! Ta liều mạng với ngươi!" Ninh Trung Tắc điên cuồng xông đến, bổ kiếm hướng Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần bỗng kinh hãi, tưởng muốn thu lại kiếm phổ nhưng bị một kiếm của Ninh Trung Tắc chặt lên bả vai, máu tươi văng tung tóe.


Hắn quay đầu lại nhìn hướng Ninh Trung Tắc, vội vã giải thích: "Phu nhân trên người ta có linh dược, có thể chữa thương cho San nhi. Loại sài lang như Phí Bân, dù ta có cho hắn kiếm phổ thì hắn cũng không bỏ qua cho San nhi… Ngươi!"


Đỗ Dự đột nhiên nhìn thấy sau người Ninh Trung Tắc còn có Đỗ Dự! Hắn đồng thời nhìn đến trang phục trên người Ninh Trung Tắc.
"Ngươi… Các ngươi…" Da mặt Nhạc Bất Quần dần đỏ thẫm.


Sắc mặt Ninh Trung Tắc cũng đỏ lên, kiếm kia cũng không chém được nữa, dù sao trong lòng nàng cũng cảm thấy bản thân có lỗi với Nhạc Bất Quần. Nếu không phải Nhạc Bất Quần xuống tay giết nữ nhi thì dù thế nào nàng cũng không ra tay với Nhạc Bất Quần.


Nhạc Bất Quần tức giận nói: "Ngươi xem chính mình mặc thứ gì! ɖâʍ phụ, vô sỉ, đêm qua ngươi đã làm gì cùng tiểu tặc này?"
Hắn càng nói càng kích động, một kiếm đâm hướng Ninh Trung Tắc!


Ninh Trung Tắc bỗng cảm thấy thiên hạ rộng lớn nhưng còn sống buồn tẻ vô vị, dứt khoát nhắm mắt mặc cho Nhạc Bất Quần chém giết. Nhưng vào lúc then chốt, Đỗ Dự vội lướt qua ôm chặt lấy Ninh Trung Tắc, tránh khỏi một đòn phải ch.ết của Nhạc Bất Quần.
Ninh Trung Tắc khóc nói: "Để ta ch.ết đi!"


Đỗ Dự gầm lên: "Nhạc Linh San còn chưa ch.ết! Trên người ta có thiên hương đoạn tục cao có thể cứu nàng ta! Nếu như ngươi ch.ết, Nhạc Bất Quần vì giết người diệt khẩu, người ch.ết tiếp theo chính là Nhạc Linh San đấy!"


Ninh Trung Tắc đột nhiên tỉnh táo lại. Nếu chỉ vì nàng, nàng có thể mặc cho Nhạc Bất Quần chém giết nhưng vì San nhi, nàng không thể để mặc Nhạc Bất Quần giết nữ nhi được!
Ninh Trung Tắc khẽ ưm một tiếng, nắm chặt cổ Đỗ Dự hất ra xa: "Mau cho San nhi dùng dược!"


Nhạc Bất Quần càng thêm điên cuồng, ánh mắt đỏ ngầu, ha ha cười lớn: "Gian phu ɖâʍ phụ, chịu ch.ết đi!"
Ninh Trung Tắc lạnh như băng sương, Bích Thủy kiếm trong tay đánh ra vô số hoa kiếm đón đỡ.


Nàng và Nhạc Bất Quần đã làm sư huynh muội và phu thê hai mươi mấy năm, giữa hai người có vô số lần luyện kiếm, phu thê liên thủ đôi địch nhưng chỉ có hôm nay, vì nữ nhi, sinh tử tương đấu!
Nhạc Bất Quần đã điên cuồng, dùng trường kiếm của Ninh Trung Tắc liên tục đánh ra kiếm pháp.


Đôi bên đều là chính thống Hoa Sơn, lấy khí ngự kiếm, dưới sinh tử tương đấu cũng vẽ lên khung cảnh kinh tâm động phách.


Nhưng là Đỗ Dự vẫn nhìn ra manh mối. Công lực lúc này của Ninh Trung Tắc trên Nhạc Bất Quần. Dù sao thì Nhạc Bất Quần đã bị kiếm phổ giả của Đỗ Dự làm mất lượng lớn công lực nhưng Ninh Trung Tắc mềm lòng nương tay, mỗi khi đến sát chiêu, điểm đến yếu hại trên người Nhạc Bất Quần thì đều ngưng không tiến.


Nhạc Bất Quần cũng nhìn ra điểm này nên hoàn toàn vứt bỏ phòng ngực, toàn lực tấn công! Hắn bởi vì tự cung luyện kiếm, giết hại Định Dật sư thái nên tiếng xấu vang xa! Hôm nay vì cướp kiếm phổ, hắn tự tay giết Nhạc Linh San, ác danh sâu đậm. Hắn còn vừa thấy thê tử của mình mặc những bọc bụng ɖâʍ đãng kia, cùng với tiểu tặc cùng lúc chạy ra. Đủ loại điên cuồng đã triệt để phá hoại tia lý trí cuối cùng của vị chưởng môn Hoa Sơn này!


Trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, giết ch.ết Ninh Trung Tắc, giết ch.ết tiểu tặc, giết ch.ết Nhạc Linh San nhìn thấy tất cả sau đó luyện kiếm thành đệ nhất thiên hạ, nhất thống giang hồ. Để lại thanh danh muôn đời như Viễn Đồ Công kia.


Ninh Trung Tắc và Nhạc Bất Quần ác đấu hồi lâu, liên tục thương nặng ngực, eo, Nhạc Bất Quần thậm chí còn ti bỉ đến mức chém đứt qυầи ɭót chữ t của nàng, làm Ninh Trung Tắc vừa thẹn vừa giận che kín hạ thể!


Đỗ Dự vội vàng thoa thiên hương đoạn tục cao cho Nhạc Linh San, sau đó kiên nghị về đến bên người Ninh Trung Tắc! Hắn muốn cùng nàng ngăn lại Nhạc Bất Quần.


Nhạc Bất Quần mắt thấy đã thương nặng Ninh Trung Tắc sắp giết được nàng thì Đỗ Dự vọt tới, cuồng tiếu nói: "Để ngươi thấy rõ tên gian phu này ch.ết như nào!"
Hắn một kiếm đâm hướng Đỗ Dự.


Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười, thi triển vạn lý độc hành, đồng thời tay khẽ vung niêm hoa phi diệp, một đống ngân châm bay hướng Nhạc Bất Quần.
Đối phó với Ninh Trung Tắc tuyệt mỹ nhân thê thì sử dụng cửu tiêu vân ngoại hoàn, đối phó với Nhạc Bất Quần thì đương nhiên là độc dược!


Nhạc Bất Quần nổi giận mắng: "Tiểu tặc vô sỉ!"






Truyện liên quan