Chương 2: Nghĩ lừa hắn ra thôn?
- Ha ha.
Lý Việt cười lớn, quyền đánh ra càng mạnh.
- Huynh đánh không lại đệ đâu!
- Ha ha! Ha ha!
Lý Việt cười lớn hơn.
- Cười cái gì!
Sở Ly tức giận nói:
- Không dám đấu chứ gì?
Lý Việt thu quyền lại, cười cười nói:
- Muốn đấu thật hả?
- Nói nhiều quá!
- Ha ha, đừng tự hại mình chứ, huynh đánh thắng hộ vệ cửu phẩm đấy!
- Đừng nhiều lời, đấu không?
- Được thôi, đấu thì đấu.
Sở Ly để Thanh Phong kiếm lên bàn đá, sau đó cầm vỏ kiếm lên:
- Cẩn thận đấy!
- Được thôi!
Lý Việt nghiến nghiến răng.
Sở Lý vung vỏ kiếm lên:
- Lên đi!
- Xem quyền đây!
Lý Việt sợ nếu không ra tay thì Sở Ly sẽ lại nói ra những lời lẽ khó nghe nữa, nên vội xuất liền chiêu Hắc Hổ Đào Tâm.
Lý Việt xuất chiêu vô cùng tự tin, quả nhiên người có nội công và người bình thường cứ như người lớn và trẻ con vậy.
Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí, cảnh quang trước mắt đột nhiên thay đổi.
Trong mắt hắn, Lý Việt phút chốc biến thành một khô lâu, kinh mạch màu trắng, nội lực xanh lục. Trong đầu Lý Việt xuất hiện một cảnh tượng đó là Sở Ly trúng chiêu, ngã xuống đất và chịu thua.
Tất cả những thứ trên người Lý Việt như thân thủ thế nào, nội lực ra sao, trong đầu đang nghĩ gì đều hiện rõ trong mắt Sở Ly, rõ như đang soi gương vậy.
Vỏ kiếm của hắn vung lên đánh khẽ một cái, tất cả chuyển biến đột nhiên dừng lại, Lý Việt cứ như là đang ngoan ngoãn đứng chờ, không chút phản kháng.
- A...
Lý Việt la lên, dùng lực xoa bắp tay.
Sở Ly cười cười:
- Tiếp không?
- Đỡ này!
Lý Việt hét lên.
Sở Ly khẽ xoay cổ tay, đâm thẳng ra, Lý Việt dường như đang ra quyền tấn công, nhưng lại một tiếng la nữa, nửa người Lý Việt tê rần cả lên, không thể điều khiển.
Vỏ kiếm của Sở Ly đang ở trước cổ Lý Việt:
- Lý huynh, huynh tiêu rồi!
Lý Việt trợn mắt:
- Đây là kiếm pháp gì?
- Phá Vọng kiếm, tiếp nữa không?
- Tiếp!... Ta còn chưa ra tuyệt chiêu mà!
Lý Việt mặt đỏ bừng bừng gào lên.
Lý Việt cảm thấy lúc nãy dường như mình tự nộp mạng, Sở Ly hình như đều biết chiêu thức của hắn nên đã phá chiêu trước, chiêu này lần đầu tiên dùng, nhất định Sở Ly sẽ không biết!
- Bao nhiêu lần cũng vậy thôi, lên đi!
- Hây!
Lý Việt gào to như tiếng sấm nổ, sau đó liền thi triển vô số chiêu thức tấn công Sở Ly.
Sở Ly dáng vẻ biếng nhác đâm kiếm về phía trước, Lý Việt lại một lần nữa la lên “A”, sau đó loạng choạng lùi lại.
Sở Ly tiến tới một bước, vỏ kiếm vung lên kề ngay yết hầu của Lý Việt nói:
- Huynh lại tiêu rồi!
- Tà môn, bà nội nhà nó chứ, đúng là tà môn mà!
Lý Việt vừa xoa cổ tay vừa trợn mắt nhìn Sở Ly:
- Quyền pháp này của ta đệ chưa từng thấy qua mà.
Sở Ly thu vỏ kiếm về đáp:
- Quyền pháp gì cũng vậy thôi.
- Phá Vọng kiếm pháp vi diệu vậy sao?
Lý Việt nghi ngờ hỏi:
- Không có nội lực mà uy lực cũng mạnh vậy à?
Sở Ly gật đầu:
- Huynh luyện thử xem sao.
Trước đây Sở Ly cũng luyện kiếm pháp nhưng kiếm pháp đó hoàn toàn khác với kiếm pháp này, nếu đánh nhất định sẽ thua Trác Phi Dương.
Phá Vọng kiếm pháp cũng giống như Độc Cô Cửu Kiếm vậy, nếu kết hợp với Đại Viên Kính Trí của hắn thì khi thi triển uy lực càng mạnh, xem ra, bây giờ hắn có thể đấu với Trác Phi Dương một trận ra trò rồi đây!
- Thôi bỏ đi, ta không có tư chất luyện kiếm.
Lý Việt vội khoát tay nói:
- Kiếm pháp này của đệ nhất định sẽ vượt qua Cửu Phẩm Lầu.
Sở Ly khó chịu khẽ đáp:
- Ám khí đâu!
- Ha ha…
Lý Việt bừng tỉnh, cười hì hì nói giọng vui vẻ:
- Tiếc là đệ không có nền tảng võ học, nếu không lại là Trác Phi Dương thứ hai!
Vào phủ một năm vượt hai ải, Trác Phi Dương hiện là thị vệ bát phẩm, là một thiên tài tiền đồ xán lạn.
- Trác Phi Dương...
Sở Ly nhếch mép cười lạnh lùng.
Lý Việt xáp lại gần, nói nhỏ:
- Huynh đệ này, đệ và Trác Phi Dương kia rốt cuộc là có hận thù gì?
Sở Ly chỉ ừ một tiếng.
Lý Việt hiếu kỳ hỏi:
- Hai người chẳng phải là đồng môn sao? Quan hệ chắc là tốt lắm.
- Đừng nhắc tới hắn, mất cả hứng!
Sở Ly khoát tay, tr.a Thanh Phong kiếm vào vỏ.
Giờ Trác Phi Dương đã nổi tiếng còn mình thì vẫn là một tên hộ vệ suốt ngày làm việc vặt, khác biệt một trời một vực. Còn Triệu Dĩnh nữa, có kháng cự được sự theo đuổi của Trác Phi Dương không? Sở Ly bất giác cảm thấy mọi việc đang vô cùng cấp bách!
Sở Ly thở dài buồn bã sau đó trở về gian phòng phía Tây nằm vật xuống giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Nhìn thấu thế giới, tâm trí thanh tịnh, đó chính là Đại Viên Kính Trí.
Đại Viên Kính Trí chính là sự kết hợp giữa Thiên Nhãn Thông và Tâm Thông của hắn.
Đại Viên Kính Trí bao trùm hết tất cả mọi sự vật trên đời, bao gồm những thứ bên trong và bên ngoài cơ thể người như thân thể, xương cốt, huyết dịch, kinh mạch, tinh khí và nội lực, thậm chí là những hình ảnh, ý nghĩ trong đầu con người.
Sau khi luyện thành Đại Trí Độ Bổn Nguyên kinh, tất cả những gì hắn xem qua đều in rõ trong đầu hắn, trí óc hắn vượt xa những người bình thường khác.
Hay là hắn dùng tài cán này để hưởng thụ tất cả mọi vinh hoa phú quý, thâu tóm quyền lực và vui chơi với các cô nương đẹp.
Nghĩ đến đây, hắn lắc lắc đầu.
Sư phụ đã nhờ vả nhiều người mới có thể đưa hắn vào phủ Quốc Công này, sau khi vào hắn mới biết là mình không có nền tảng võ học, kém cỏi hơn rất nhiều người nên cần phải bỏ ra rất nhiều công sức để đuổi kịp họ.
Vào rồi mới biết là phủ Dật Quốc Công không phải là nơi dễ chịu và hòa thuận gì.
Lúc mới vào phủ, hắn cùng những người mới vào khác đều phải học quy tắc trong phủ. Hắn không thể luyện võ nên thường xuyên bị xem thường, chế giễu, bắt nạt, nhục mạ, và có một kẻ thù không đội trời chung là Trác Phi Dương, một thiên tài luyện võ. Trác Phi Dương giờ đã là thị vệ bát phẩm, còn hắn đến giờ vẫn chỉ là một tên làm việc vặt chưa được thăng phẩm.
Trác Phi Dương lúc nào cũng đối đầu với hắn, nếu như hắn không phải là người của hai thế giới và không có Đại Viên Kính Trí, chắc đã nổi khùng từ lâu rồi, giờ hắn đã luyện thành công Phá Vọng kiếm pháp, thế nên nỗi hận kia không thể nhịn được nữa!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn luyện lại hai lần Phá Vọng kiếm pháp, sau đó chèo thuyền đến một hòn đảo nhỏ nơi có Tàng Thư lầu. Tàng Thư lầu cũng chính là tòa nhà bằng đồng uy nghi duy nhất trên đảo.
Tàng Thư lầu uy nghi đồ sộ phát ra ánh sáng lóng lánh, người đứng phía dưới nhỏ như những chú kiến vậy.
Trước cổng Tàng Thư lầu có hai chiếc đĩnh bằng đồng khổng lồ, cao bằng ba tầng lầu.
Trên bậc thang bằng đá xanh là một chiếc ghế bành, một bà lão tóc bạc phơ, dáng người thấp gầy đang ngồi trên ghế vui vẻ đọc sách, mái tóc của bà vô cùng gọn gàng, một cọng cũng không rối.
- Tôn bà bà!
Sở Ly tiến đến hành lễ.
Tôn bà bà mắt không rời quyển sách, khoát khoát tay.
Sở Ly lại hành lễ, sau đó nhẹ nhàng đi vào trong.
Vừa vào bên trong, trong phút chốc hắn cảm giác thời gian như bị đảo lộn, dường như hắn đang trong thư viện của thế giới trước khi hắn vượt thời gian, từng dãy từng dãy sách tỏa ra mùi mực thơm dìu dịu.
Hắn đọc hết kệ này đến kệ khác, đọc xong sách ở tầng trệt lại tiếp tục đọc sách ở lầu một. Không lâu sau, tất cả sách ở tầng trệt và phân nửa sách ở lầu một hắn đều đã đọc xong.
Trong Tàng Thư lầu chỉ có một mình hắn, đa số mọi người đều đến Diễn Võ điện hết cả, nơi đó là nơi chuyên về võ học nên rất ít người đến Tàng Thư lầu này.
Từ khi Sở Ly đến Tàng Thư lầu này đọc sách, hắn chỉ thấy mỗi mình Tôn bà bà, ngoài ra không thấy một ai khác.
Hắn vừa thấy tiếc nhưng cũng thấy rất vui, bởi vì những người kia đều không xem trọng những quyển sách ở đây, không biết rằng tri thức chính là sức mạnh, tri thức có thể chuyển hóa thành trí tuệ, mà trí tuệ là một sức mạnh không thua gì võ công.
- Ơ?
Hắn đột nhiên dừng lại, thở sâu để kiềm chế sự vui mừng của mình, sau đó nhìn kỹ lại lần nữa, trang này đúng là Khô Vinh Thụ đồ!
Chẳng lẽ vận may của mình đến rồi sao? Quả nhiên Khô Vinh Thụ đồ đã xuất hiện, đây chẳng khác gì trúng vé số độc đắc vậy!
Nguồn: i.rea.d..v.n
Thu Diệp tự có hai bảo điển trấn tự, một là Đại Trí Độ Bổn Nguyên kinh, hai là Khô Vinh kinh. Đại Trí Độ Bổn Nguyên kinh thì hắn đã luyện xong, nhưng còn Khô Vinh kinh vì thiếu mất Khô Vinh Thụ đồ nên hắn không thể luyện được.
Khô Vinh Thụ là một vật trong truyền thuyết, chỉ có ở Tam Thập Tam Thiên, không bẩn không hư, thường dùng để độ kiếp, phúc thọ vô lượng.
Vật của Tam Thập Tam Thiên sao lại xuất hiện ở nhân gian chứ, vì hiếu kỳ nên hắn cũng không bận tâm về điều này cho lắm. Tiện thể có Khô Vinh Thụ đồ ở đây nên hắn quyết định sẽ luyện nốt Khô Vinh kinh, dù sao thì nếu luyện thành sẽ trường sinh bất lão.
Gặp được Khô Vinh Thụ đồ ở đây, phải chăng vận may của mình đã đến?
Hắn nhắm mắt, đầu óc trống rỗng, có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản không cho hắn ghi nhớ Khô Vinh Thụ, hay đấy, xem ra là hình thật!
Hắn xuất hiện ở bậc thang trước cổng:
- Tôn bà bà, hình vẽ này rất hay, ta muốn mô phỏng lại.
- Khô Vinh Thụ đồ?
Tôn bà bà nhìn qua một cái, bèn đứng dậy đi vào trong:
- Chờ chút.
Tô bà bà nhanh chóng trở ra và tặng hắn một bức tranh:
- Đây là bút tích thật của Lý Ngọc Minh, tặng ngươi đấy.
Sở Ly giở ra xem, lập tức lùi lại một bước.
Đây cũng là một bức Khô Vinh Thụ đồ, một thân cây lớn dường như đang nhảy ra khỏi hình, nét vẽ vô cùng sinh dộng và chân thật, đột nhiên hắn muốn quỳ rạp xuống đất.
Tôn bà bà cười hì hì nhìn hắn:
- Hay đấy!
Sở Ly là người đầu tiên nhìn thấy bức vẽ này mà không quỳ rạp xuống đất. Bà cười thầm, Tiểu Sở này quả nhiên không phải người tầm thường.
- Đa tạ Tôn bà bà!
Sở Ly vội vàng cuốn tranh lại, cung tay hành lễ.
- Được rồi...
Tôn bà bà lắc lắc đầu:
- Người trẻ tuổi thích đọc sách ngày càng ít, đứa nào cũng nông nổi, không có tương lai, hiếm thấy đứa nào thích đọc sách như ngươi đó!
Sở Ly cáo từ rời khỏi, sau đó chèo thuyền trở về Đông Hoa viên.
Chiếc thuyền chầm chậm lướt trên mặt hồ, đáy hồ là một lớp cát màu lam nên càng làm cho nước trong hồ trở nên trong xanh hơn, từng đàn cá nhẩn nha bơi lội, lá sen dập dờn lay động trong gió.
Sở Ly ngẩng mặt đón gió, cảm thấy tràn trề hi vọng, tất cả đều trở nên tốt đẹp hẳn.
Hi vọng là Khô Vinh kinh có thể bù đắp nền tảng võ học, có thể giúp bản thân luyện được nội lực!
…
Bức tranh được treo ở đầu giường, còn Sở Ly thì ngồi xếp bằng, tỉ mẩn xem đi xem lại bức tranh đó. Hắn nhắm mắt rồi lại mở mắt, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lượt, cố gắng tập trung trí lực.
Cứ như vậy sau một hồi lâu nhưng lại không có kết quả gì, hắn nghiến răng, vận Đại Viên Kính Trí.
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ vang lên, trên trời dường như rầm rền tiếng sấm, toàn thân hắn đột nhiên chấn động, giống như bị sét đánh vậy, cả người cứng đờ, không thể động đậy.
Bên tai cứ nghe tiếng sấm ầm ầm vang dội, mọi thứ trước mắt đều lay động không rõ, một luồng sức mạnh xâm nhập vào thân thể hắn, cứ như muốn cấu xé hắn vậy.
Tất cả bỗng nhiên dừng lại, dường như rất nhanh nhưng cũng dường như rất lâu vậy, ngũ quan dần hồi phục như cũ, tất cả mọi đau đớn đều biến mất, chỉ còn lại sự dễ chịu và thoải mái.
Hắn dứng dậy đi ra giữa sân, ngước mặt nhìn trời, nở nụ cười sảng khoái.
Dường như hắn đã được giải phóng khỏi vỏ bọc chật chội, khó chịu kia, ngũ quan cũng được phóng thích, một cảm giác tự do tự tại, hòa mình với thiên nhiên khiến hắn vô cùng vui sướng.
Hắn chính là một thân cây, một ngọn gió, một viên đá, thậm chí là cả một vùng đất rộng lớn bao la…
Sờ vào một gốc mai, trong phút chốc hắn cảm nhận được hắn và cây như đang hòa vào nhau, hắn như đang hóa thân thành gốc mai đó vậy, có thể cảm nhận được hơi ấm của đất trời, cảm nhận được ánh nắng chói chang, không khí trong lành. Tất cả những thứ đó cứ như được gốc mai đó chuyển hóa thành sức mạnh bao bọc lấy hắn.
Khí tức của cây hòa vào thân thể hắn, khiến Tẩy Mạch quyết bắt đầu chuyển vận, không lâu sau, hiệu quả đã vượt xa trước đây.
Dùng khí tức của cây mai để luyện, chỉ cần bốn năm.
Ngoài mai ra, hắn còn thử luyện với rất nhiều loài cây khác như liễu, tùng, song tử diệp... cuối cùng hắn quyết định chọn hoa Thanh Tang để luyện.
Hoa Thanh Tang là một loài hoa tương tự hoa Cúc, cánh hoa mỏng manh yếu ớt nhưng khí tức lại mát rượi và thanh tao hơn các loài cây khác, thế nên chỉ cần ba năm là có thể luyện xong Tẩy Mạch quyết.
Hắn muốn ngẩng mặt cười thật to, Khô Vinh kinh quả nhiên lợi hại!
Hoa Thanh Tang vốn là linh hoa cửu phẩm, vì hoa đẹp nên tam tiểu thư Tiêu Kỳ rất thích, thế nên trong Đông Hoa viên cũng có trồng.
Dược Viên được phân làm cửu phẩm, thị vệ Dược Viên có phẩm cấp cao hơn so với thị vệ các vườn hoa khác ít nhất là tám phẩm, ngoài ra các thị vệ này còn phải tinh thông các loài hoa cỏ mới được vào Dược Viên cửu phẩm.
Việc cần làm hiện giờ là thăng phẩm!
Sau khi thăng phẩm, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với các loài linh thảo thượng phẩm, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc luyện Tẩy Mạch quyết, sớm bổ sung nền tảng võ học để có thể giành lại Triệu Dĩnh!
- Huynh đệ, không xong rồi!
Lý Việt vội vàng chạy đến, làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.
- Có chuyện gì?
Sở Ly chậm rãi hỏi, hắn dường như vẫn đang lâng lâng trong cảm tưởng tươi đẹp kia.
- Tuyết Lan bệnh rồi, mau đi xem thôi!
Lý Việt lôi hắn chạy đi.
Sở Ly vừa nghe Tuyết Lan bị bệnh liền vội vã chạy đến vườn Tuyết Lan.
Tuyết Lan không giống như các loài hoa lan khác, lá của nó trắng trong như băng tuyết, có thể nói là một loài hoa vô cùng thần kỳ của tạo hóa.
Vườn Tuyết Lan có tổng cộng một trăm hai mươi gốc, bước vào vườn cứ ngỡ như bước vào một thế giới hoàn mỹ, tâm hồn cũng trở nên thanh thản, nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, lá của năm mươi gốc Tuyết Lan đột nhiên có hai chấm đen, nhìn vào là thấy.
Hắn xông vào ngửi ngửi, mùi hôi tanh xộc vào mũi, hắn nhăn mặt nói:
- Không phải bệnh đốm lá!
- Vậy là bệnh gì?
Lý Việt sốt ruột hỏi:
- Lần này tiêu rồi!
Tuyết Lan bên ngoài bán mười lượng một gốc, nếu như trồng bị ch.ết trong phủ sẽ phạt mười lăm lượng, nếu hơn năm mươi gốc lan đều ch.ết thì không những bị phạt tiền mà còn bị giáng phẩm, bị đuổi khỏi Đông Hoa viên nữa.
Ở Đông Hoa viên có thể tự do tự tại, hơn nữa còn là hoa viên của tam tiểu thư Tiêu Kỳ, được tam tiểu thư vô cùng yêu thích, vậy thì còn gì bằng nữa.
Sở Ly giơ tay ra sờ vào Tuyết Lan để có thể tương thông với nó nhưng không có bất kỳ một sự tương thông nào.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, lục lọi trong mớ ký ức của mình.
Một lát sau, hắn mới nói:
- Là sâu ăn sương!
- Sâu ăn sương?
Lý Việt trợn mắt.
Sở Ly nói:
- Lý huynh, huynh có thể đi lấy Đoạn Trường thảo và Tố Hồn thảo không?
- Đều là những loài cỏ kịch độc... ta cửu phẩm, chỉ có thể lấy mười cây thôi.
- Vậy thì lấy mười cây, trộn nước của chúng vào với nhau.
- Được!
Lý Việt vội vàng chạy vù đi.
Sở Ly ngồi trong vườn Tuyết Lan, hai tay mỗi tay sờ vào hai gốc lan, chuyển khí tức của Tuyết Lan khỏe mạnh sang cho Tuyết Lan bị bệnh.
Sâu ăn sương là một loài sâu rất khỏe mạnh, chúng rất thích ăn sương, nước bọt của chúng rất độc, có thể nuốt chửng tất cả sinh khí.
Những gốc Tuyết Lan bị đốm đen nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng, héo úa ủ rũ, thậm chí có gốc chỉ còn hơi thở thoi thóp sắp lìa đời, nếu như không có Khô Vinh kinh, chắc chắn là đã ch.ết hết mấy gốc rồi.
Chờ Lý Việt xách theo hai chiếc hộp chạy đến thì năm gốc lan bệnh nặng nhất đã hồi phục, Sở Ly cũng thờ phào nhẹ nhõm, như là ch.ết đi sống lại vậy!
Sở Ly lấy một chiếc chày nhỏ, dầm cỏ ra lấy nước, sau đó dùng nước này cẩn thận thoa lên các đốm đen trên lá Tuyết Lan, lấy độc trị độc.
Lý Việt không dám mó tay vào, hắn ta tay chân cục mịch, không làm được những chuyện tỉ mỉ cẩn thận như Sở Ly.
- Huynh đệ, hay ta mời Mạnh Lão đến xem.
Lý Việt cất giọng hỏi.
Sở Ly khoát khoát tay trái.
Lý Việt ngại ngùng vò vò đầu, hành động này cho thấy là hắn ta không tin Sở Ly, nhưng do sự việc vô cùng hệ trọng nên phải đành chịu.
Sở Ly cũng chẳng bận tâm, bởi vì dù sao thì Lý Việt cũng là người nhát gan, hơn nữa hắn ta cũng không biết sự lợi hại của mình.