Chương 91: Khách khanh
- Một vạn lạng sao…
A Mai khẽ cười rồi ngẩng đầu nhìn La Phong:
- Lão gia, nô tì cũng có phần chán ghét những chuỗi ngày bôn ba bất định rồi, an định lại cũng tốt.
La Phong nhíu mày nhìn nàng.
Sở Ly cười tít mắt nhìn A Mai, có cô gái như vậy bên cạnh cũng là phúc của La Phong.
A Mai quay đầu cười nói:
- Tuy nhiên, Trần công tử, kẻ thù của lão gia nhà ta không ít!
Sở Ly cười nói:
- Người trong võ lâm ai không có vài kẻ thù.
- Nói cũng đúng.
A Mai khẽ cười nói:
- Tuy nhiên nếu như có kẻ thù tìm tới nơi, chúng ta sẽ bỏ chạy, nếu không chẳng phải sẽ gây rắc rối cho Kinh Vân bang, có phải không?
Sở Ly cười ha ha.
La Phong lạnh lùng nói:
- Kẻ thù của ta không phải dạng vừa, vạn nhất trút giận lên Kinh Vân bang, đừng trách ta không nhắc trước!
Sở Ly cười nói:
- Nói thử xem có những kẻ thù nào?
- Cửu Hoàn Đao, Bạch Diện Hổ, Trảm Tâm Đao. Ba kẻ này mạnh nhất.
La Phong nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Yên tâm đi, bọn họ không dám tới.
- Không dám?
La Phong cười nhạt, nói:
- Dựa vào thực lực của Kinh Vân bang? Một người trong số chúng cũng đủ tiêu diệt rồi!
Sở Ly cười nói:
- Vậy ngươi quá xem thường Kinh Vân bang rồi!… Cao thủ của Kinh Vân bang không nhiều, nhưng ở Vân Châu thành, Kinh Vân bang là bá chủ, kẻ thù của ngươi một khi vào thành ngươi sẽ biết ngay lập tức. Việc ngươi cần làm là trừng trị bọn chúng chứ không phải là bọn chúng truy sát ngươi!… Việc này chẳng phải sẽ tốt hơn một mình ngươi chống chọi với chúng và bị truy sát tới mức thê thảm hay sao?
La Phong nhíu mày nói:
- Ngươi tin tưởng ta vậy sao?
Hắn rất hiểu những gì Sở Ly nói, thân cô thế cô không phải kế lâu dài, không phải hắn cao ngạo mà là không muốn khuất phục dưới kẻ khác, không tin tưởng các bang phái kia, nhỡ hắn tới nương nhờ bọn họ lại trở mặt bán đứng hắn thì phải làm sao?
Sở Ly cười nói:
- Ta tin tưởng tình cảm của ngươi với A Mai cô nương hơn.
- Hừm!
La Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn bất bình trước việc Sở Ly dùng A Mai để uy hϊế͙p͙ mình, khiến hắn phải làm theo lời Sở Ly nhưng hắn cũng không có cách nào khác, Sở Ly đúng là đã nắm giữ điểm yếu của hắn.
Những năm tháng trước đây không có A Mai, hắn tiêu dao tự tại. Nhưng tới nay mọi chuyện đã khác, có A Mai, hắn có điều bận tâm và ràng buộc, không thể nào tự do đi lại, phải suy tính nhiều hơn.
- Trần công tử, Trần bang chủ của Kinh Vân bang rất xinh đẹp!
A Mai cười rạng rỡ nói.
Sở Ly nhìn nàng ta:
- Nàng ta là biểu tỉ của ta.
- Thì ra là vậy!
A Mai chợt hiểu ra, cười khẽ nói:
- Có thể dùng thân phận nữ nhi nắm quyền Kinh Vân bang, tiểu nữ tử vô cùng bái phục!
Sở Ly nói:
- Vừa hay hai người cũng sống ở Hứa phủ, cũng có người nói chuyện. A Mai cô nương là người thông minh cũng có thể giúp biểu tỉ một tay.
- Được thôi, ta cũng muốn có người bầu bạn.
A Mai cười nói.
Sắc mặt La Phong sa sầm. Sở Ly nhìn La Phong:
- La huynh, quyết định vậy đi. Ta đi trước một bước, Hứa phủ chào đón hai vị!
Hắn vụt biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Gió mát xào xạc thổi nhẹ trên cành cây.
La Phong sắc mặt hầm hầm, không nói lời nào.
A Mai nói khẽ:
- Lão gia, là nô tì làm liên lụy người!
- Những lời như vậy sau này đừng nói nữa!
La Phong tỏ vẻ giận dữ nói:
- Ngươi tưởng rằng không có ngươi ta có thể chạy thoát được sao?
A Mai lặng yên không nói gì.
Nàng vừa nhìn qua Trần Ly đã biết hắn là người nham hiểm, tàn độc. Nếu như lão gia không đồng ý, kết quả không đoán cũng biết, lão gia rất khó giữ tính mạng.
La Phong nói:
- Thôi đành vậy, có một thế lực để dựa vào cũng bớt phải lo lắng, có thể sống cuộc sống thoải mái.
- Chúng ta không bỏ chạy sao?
- Không chạy thoát được.
La Phong lắc đầu nói:
- Đi thôi, hãy về xem Kinh Vân bang!
…
Chập tối, bóng chiều tà nhuộm vàng Hứa phủ.
Bốn đại đường chủ, hai đại hộ pháp và một khách khanh, bảy người tụ tập tại Hứa phủ, lặng lẽ ngồi uống trà.
Vũ Đường đường chủ Hà Thủ đặt chén trà xuống, thở dài:
- Lão Hồ, chúng ta nên tăng thực lực thôi. Lần này may mà bang chủ mạng lớn, nếu thực sự xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không còn mặt mũi để sống nữa!
Tr-uyện đ-ược dị-ch trực tiếp -tại iREAD
- Lão Hà ngươi nói thì dễ, đi đâu để tìm cao thủ đây?
Hồ Hải bĩu môi, nói:
- Mẹ nói chứ, cao thủ chắc chắn do Tề Thiên bang phái tới, bỏ ra rất nhiều tiền… Tề Thiên bang, Tề Thiên bang!
Nói tới sau cùng, ông ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đập tan Tề Thiên bang.
- Cũng không có cách nào.
Hà Thủ lắc đầu nói:
- Lần này đã đánh trúng điểm yếu của chúng ta.
Phong Đường đường chủ Trình Trường Phong là đường chủ mới bổ nhiệm, căn cơ không hề non yếu, vốn là người trong Phong Đường, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên nhưng rất được lòng người, có thể trấn áp được trận thế.
Trình Trường Phong nhíu mày nói:
- Hồ đường chủ, phải nghĩ cách thôi, một lần có thể may mắn thoát nạn, lần sau thì sao? Không thể cứ để biểu thiếu gia ở đây không về, chúng ta rất sẵn lòng nhưng biểu thiếu gia không đồng ý!
Nói ra hắn rất cảm kích Sở Ly, nếu vị biểu thiếu gia này không giết đường chủ cũ làm sao hắn có thể làm đường chủ được.
Hồ Hải nhíu mày nhìn Trịnh Công Minh.
Trịnh Công Minh đang nhắm mắt ngủ gật, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn tới liền vuốt râu lắc đầu:
- Không có cách nào.
- Lão Trịnh, ngươi không có bạn bè gì sao?
- Không có.
- Có phải là sợ có cao thủ tới ngươi sẽ bị mất địa vị?
Hồ Hải nói.
Trịnh Công Minh vuốt râu, chậm rãi nói bốn chữ:
- Ăn nói bậy bạ!
Hồ Hải trừng mắt nói:
- Lão Trịnh, bang chủ có các ngươi hay không cũng như nhau, không được việc gì cả!
- Người giỏi còn có người giỏi hơn, sao có thể ngăn cản được tất cả mọi người?
Trịnh Công Minh vuốt râu lắc đầu:
- Lần này không gặp may, lần sau thì chưa chắc.
- Lần sau lại có cao thủ như thế này tới nữa, các ngươi có thể chống cự được sao?
Hồ Hải cười nhạt nói.
Hứa An Hạ sắc mặt sa sầm, cảm thấy câu nói nào cũng nhằm vào mình nhưng không có cách nào phản bác. Lần này đúng là do hắn không làm tròn bổn phận, một chưởng cũng không đỡ được, thật mất mặt. Nếu như không có biểu thiếu gia tới, hắn có ch.ết trăm lần cũng không chuộc hết tội!
Có tiếng bước chân vọng tới, Trần Tư Vũ mặc áo trắng chậm rãi bước vào, bên cạnh là La Phong và A Mai, Nguyệt Nhi đi ở sau cùng.
- Bang chủ.
Mọi người đứng dậy chắp tay chào hỏi.
Trần Tư Vũ xua bàn tay ngọc ngà:
- Không cần đa lễ.
Nàng quay đầu nhìn La Phong, mỉm cười nói:
- La lão, mời!
La Phong cúi người gật đầu:
- Mời bang chủ!
Mọi người đổ dồn mắt nhìn La Phong, ngờ vực quan sát hắn, không biết bang chủ đang có ý định gì.
Trần Tư Vũ bước tới ngồi xuống chiếc ghế thái sư ở chính giữa, Nguyệt Nhi đứng sau lưng nàng ta, mọi người lần lượt ngồi xuống. La Phong ngồi vị trí đầu tiên bên trái nàng, bên phải là khách khanh Lam Tịnh Trung.
Lam Tịnh Trung là khách khanh trong bang, thân phận tách biệt, bình thường không tham gia vào các việc trong bang, đa phần là lặng yên không góp ý nhưng lúc này cũng hiếu kì quan sát La Phong, không biết vị này có tư cách gì mà ngồi ở vị trí đó.
- Các vị, ta xin giới thiệu một chút.
Trần Tư Vũ mỉm cười:
- Vị này là La Phong La lão, từ hôm nay sẽ là khách khanh của Kinh Vân bang chúng ta.
Bàn tay đang vuốt râu của Trịnh Công Minh sớm đã sững lại, từ khi La Phong bước chân vào đại sảnh hắn đã nhìn chằm chặp La Phong không dời mắt.
Hứa An Hạ trừng mắt, lửa giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Trần Tư Vũ vừa dứt lời hắn lập tức đứng bật dậy, trừng mắt quát La Phong:
- Là ngươi sao?
La Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không quan tâm!
Hứa An Hạ chỉ vào hắn lớn tiếng nói:
- Ngươi chính là tên thích sát bang chủ!
Trần Tư Vũ xua tay nói:
- Hứa hộ pháp, bình tĩnh, ngồi xuống nói chuyện!
Hứa An Hạ vội nói:
- Bang chủ, gã này chính là tên lần trước thích sát bang chủ, sao lại trở thành khách khanh vậy?
- Không đánh không quen biết.
Trần Tư Vũ cười nói:
- Được rồi, ngồi xuống, ngồi xuống!
Hứa An Hạ bực bội ngồi phịch xuống ghế.