Chương 49: Thăm Hỏi
Hai ngày sau, Bùi Tu Vân thuê một chiếc xe ngựa đến nhà họ Tống.
Con ngựa buộc lụa đỏ ngẩng cao đầu, lông dài được chải chuốt, tôn lên da ngựa sáng bóng.
Tống Tích sớm đã bàn bạc với cha, đợi xe ngựa đến, nàng lập tức mang theo tay nải hoa xanh nhảy lên ngựa.
Trẻ con cách vách hai bên đều chưa từng thấy xe ngựa bao giờ, bọn trẻ kéo nhau ra đứng chen chúc trước cửa lớn nhà mình, mở to đôi mắt đen tròn, tò mò nhìn theo.
Bùi Tu Vân kéo rèm xe ngựa, bàn tay to lớn vuốt ve đầu Tống Tích, để lưng nàng dựa vào ngực mình.
Sau đó chàng chìa tay về phía đám trẻ, hóa ra trong đó có một nắm kẹo thông.
Bọn trẻ xúm lại tranh nhau lấy kẹo từ tay chàng.
Giọng nói của Bùi Tu Vân ôn hòa như ngọc, “Đừng tranh nhau, ai cũng có phần.”
Sau khi phát hết kẹo trong tay, chàng mới nhìn thấy một bóng nhỏ đang nấp ở góc tường.
Chàng vẫy tay, một đứa bé vừa đen vừa gầy đi ra từ góc tối.
Chàng quay đầu, lấy thêm kẹo thông.
“Đưa tay cho ta.”
Đứa bé giơ cao hai tay.
Bùi Tu Vân khẽ thả, một viên kẹo thông rơi xuống tay bé.
“Khi nào thu sang, các trò nhớ đến tham gia tiệc cưới của ta nhé.”
Chàng cười rộ lên, đầu mày cuối mắt dịu dàng, giọng nhẹ như liễu, cả người như nhuộm gió xuân.
“Dạ.” Bọn trẻ đồng thanh trả lời.
Chàng kéo Tống Tích vào lại xe ngựa.
Bánh xe bắt đầu lăn, mấy đứa trẻ tinh nghịch chập chững chạy theo xe.
Tống Tích kéo rèm lên, thò hẳn nửa người ra ngoài cửa xe, “Mau về đi, tỷ sẽ mang đồ ăn ngon về.”
Lúc này bọn trẻ mới chịu dừng bước, tụ thành một nhóm, nhìn xe ngựa ngày càng xa dần, cuối cùng mất hút.
“Tiểu Tích”.
Bùi Tu Vân ôm nàng từ phía sau, một tay giúp nàng kéo rèm xe ngựa lại.
“Muội đưa tay đây.” Đầu chàng đặt lên vai nàng, giọng nói dịu dàng.
Tống Tích xòe tay.
Bùi Tu Vân đặt tay mình lên tay nàng, năm ngón tay như ngọc của chàng mở rộng, chạm vào tay nàng khiến nàng có cảm giác ngứa ngáy.
Chàng rút tay lại, nàng nhìn sang, hóa ra là một dây kẹo thông dài, cầm nặng trịch, quả thật rất nhiều kẹo.
“Của muội là kẹo thông hoa quế, phần nhiều nhất ta để dành cho muội.” Giọng chàng ấm áp như ly rượu nóng giữa đêm giá lạnh, khiến người ta nghe xong không khỏi xấu hổ.
“Kẹo thông hoa quế là loại kẹo ngon nhất đó!” Tống Tích vui mừng cầm kẹo.
Kẹo chưa vào miệng mà hương hoa đã thấm đến tận tim gan.
“Những gì ngon nhất đều để cho muội.” Bùi Tu Vân nghiêng mặt qua, vừa hay bắt gặp đôi môi đỏ đang cắn nửa viên kẹo.
Yết hầu chàng chuyển động, đột nhiên thấy miệng đắng lưỡi khô.
Kẹo ở trong miệng, hương quế thơm nồng, mùi thông dịu mát, cả miệng ngập tràn ngọt ngào.
“Kẹo này ngon hơn nhiều so với kẹo muội mua ở nhà bà Tô!” Tống Tích lấy từ trong tay nải ra một hũ kẹo thông hoa quế, vẻ mặt tiếc hận.
“Kẹo này ta mua ở Hàng Thành, tiệm lâu đời tay nghề trăm năm, đương nhiên ngon hơn kẹo của bà Tô” Bùi Tu Vân lấy hũ kẹo của nàng, sau đó nhét lọ kẹo thông hoa quế bằng sứ thanh hoa của mình vào lòng nàng.
“Hũ kẹo của muội thì phải làm sao?” Tống Tích nhìn hũ kẹo bị thất sủng đang nằm trong rương gỗ.
“Kẹo muội mua đương nhiên là để ta ăn.”
“Nhưng….
kẹo đó không ngon.” Tống Tích muốn lấy lại hũ kẹo.
Rõ ràng có kẹo ngon hơn, tại sao lại không ăn chứ?
Bùi Tu Vân xoay người, tránh bàn tay của nàng: “Chỉ cần là muội mua, ta đều thích.”