Chương 73: Người Xưa
Tống Tích say giấc trong lòng chàng, cánh môi hơi ẩm hé mở, thở ra hương rượu dịu ngọt.
Vì không nỡ đánh thức cô nương đang ngủ say trong lòng, Bùi Tu Vân đành bế nàng, bước vào trong phòng.
Hôm sau, nắng khẽ chiếu rọi, xuyên qua hoa đào trên khung cửa sổ giấy, phủ xuống hai người đang ôm nhau ngủ.
Bùi Tu Vân đứng dậy, chỉnh góc chăn cho Tống Tích rồi lặng lẽ xuống giường.
Trên mặt nước hồ Đông ngập tràn sương mù, tốp năm tốp ba thuyền đánh cá đầy ắp chầm chậm về bờ.
Tay áo của dân chài sắn ngang vai, để lộ đôi tay rắn chắc.
Khi chiếc thuyền đánh cá cập bến, đám dân buôn liền xúm lại.
Khoang thuyền được mở ra, thân cá màu bạc lũ lượt ào xuống.
Bùi Tu Vân mặc áo choàng màu lam, trên vạt áo thêu lá trúc bằng sợi tơ xanh ngọc, trông chàng vô cùng nổi bật giữa nhóm người thô thiển đang ầm ĩ.
Có người nhận ra chàng, cao giọng hỏi: “Bùi tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”
Bình thường người ta chỉ đến chợ mua cá, bởi vì cá tươi vừa cập bến đều bị dân buôn mua cả rồi.
“Có cua cái không?” Bùi Tu Vân cao giọng hỏi lại.
“Đương nhiên là có rồi, vốn không định bán nhưng ta phá lệ vì tiên sinh vậy.
Tiên sinh muốn mua bao nhiêu?” Người nọ lấy một cái thùng gỗ ra, bên trong chất đầy cua tươi sống.
“Tám chỉ.”
“Được, một ngàn quan tiền.” Ở hồ Đông này, cua là thứ dù ra giá cao cũng không mua được.
Tuy ngoài miệng, người đánh cá nọ bảo là không bán suôn, nhưng nếu không bán cho Bùi Tu Vân thì cũng rơi vào tay kẻ khác.
Bùi Tu Vân lấy một lượng bạc từ trong áo ra đưa cho y, dân chài xung quanh đều nhìn người bán cua bằng cặp mắt hâm mộ.
Người nọ nhận tiền làm việc, lập tức dùng dây thừng buộc tám chỉ cua rồi đưa cho Bùi Tu Vân.
Chàng duỗi tay nhận lấy, liếc sơ vài cái đã thấy được mai cua to bằng cái đĩa, càng to bằng nắm tay, thân thể của mập mạp.
Thật nóng lòng muốn nấu những con cua này lên rồi ngắm nhìn dáng vẻ Tống Tích cầm mai cua, miệng dính đầy gạch cua quá!
Sắp thăng chức làm rể nên nửa đường, chàng lại cho một cậu bé vài đồng tiền, nhờ nó chạy đến Tống gia thông báo một tiếng để cha mẹ vợ không cần sốt ruột vì không tìm được Tống Tích.
Trên đường về nhà, Bùi Tu Vân chợt thấy trước cửa có một người thanh niên khoác áo choàng sa tanh màu mực, trên tay đang bế một bé con vận váy hồng.
“Cẩm Chi?” Bùi Tu Vân kinh ngạc.
Người thanh niên xoay người, kích động đi đến, muốn ôm chàng.
Bùi Tu Vân lùi về sau mấy bước, nhíu mày tránh đi sự nhiệt tình của Trương Cẩm Chi.
“Có việc gì?” Bùi Tu Vân điềm nhiên hỏi.
Người này từ thành Trường An xa xôi ngàn dặm đến đây, tám phần mười là không có gì tốt.
“Không giấu gì huynh, là Thái tử điện hạ bảo ta đến đây một chuyến.
Lần trước Thôi tiên sinh không giỏi nói chuyện, đã đắc tội huynh, mong huynh đừng để bụng.” Trương Cẩm Chi chắp tay.
Cô nhóc phía sau y chập chững đuổi theo, ôm lấy đầu gối của y rồi bập bẹ nói: “Cha, ôm —”
“Chờ lát nữa nhé, cha đang bàn công việc.” Trương Cẩm Chi nhỏ giọng nói, đặt tay lên búi tóc của cô gái nhỏ như an ủi.
“Còn việc gì nữa không?” Bùi Tu Vân hỏi, dáng vẻ không quan tâm lắm.
“Điện hạ hi vọng ta có thể khuyên tiên sinh xuất sĩ (nghỉ làm thầy giáo)…”
Cô nhóc ngẩng đầu, tuy không hiểu cha đang nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh.
“Không còn gì nữa thì về đi.
Sau này đừng đến tìm ta vì chuyện này nữa.” Bùi Tu Vân lướt qua hai người, cầm theo chuỗi cua mà đẩy cổng sân ra.
Trương Cẩm Chi nắm chặt thời cơ, mỉm cười bế nhóc con lên rồi bước theo hai ba bước, “Tu Vân à, lúc được Thái tử điện hạ giao phó, ta cũng không nghĩ là thực hiện được.
Lần này ta dắt con gái đến Hàng Châu nên tiện đường ghé thăm huynh đó…”