Chương 17: Thất linh tiểu phi kiếm
Cảm nhận bản thân đang nằm, ngồi bên cạnh là Đoàn Mộc Huyền với sắc mặt nhợt nhạt cứ ngó chừng ra ngoài, còn Nam Cung Phách thì đi tới đi lui, vả mặt rất nghiêm trọng, Điền Hồ vụt lên tiếng :
- Chuyện gì đang xảy ra, Đại tỷ ? Chúng ta đang ở đâu ?
Vừa nghĩ Điền Hồ lên tiếng, thoảng một cái Nam Cung Phách đã chạy đến cạnh Điền Hồ :
- Tam đệ tỉnh lại là hay rồi. Vì trong tình thế này chỉ có Tam đệ là cứu được cả ba người chúng ta.
Tuy ngồi ngay bên cạnh Điền Hồ nhưng Đoàn Mộc Huyền lại là người phát thoại sau Nam Cung Phách. Vì thế, trước khi lên tiếng, Đoàn Mộc Huyền có thừa thời gian để thở dài sườn sượt, sau mới gật đầu giải thích rõ hơn câu nói có phần quá vội, quá khẩn trương của Nam Cung Phách :
- Chuyện là thế này, vì Tiểu sư muội thân thương và bé bỏng của Tam vệ đang giam lỏng chúng ta. Và ả đã ưu ái, hứa lưu cho chúng ta con đường sống, nếu Tam đệ vui lòng chị điểm cho ả biết là phải tìm báu vật thần kỳ của lịnh tôn, Phi Thiên Bảo Bảo Chủ ở đâu. Và kỳ thực, hà...
Quá hoang mang nên Điền Hồ nhân lúc Đoàn Mộc Huyền ngừng lời vì còn phải thở dài để vội vàng hỏi :
- Chúng ta đang bị Bội Cơ giam ? Đại tỷ nói như thế có lầm không vậy, Nhị ca ? Vì đâu lý nào lại có chuyện này xảy ra, nhất là do Bội Cơ, Tiểu sư muội của đệ ?
Không thể giấu được nụ cười gượng gạo, Đoàn Mộc Huyền đưa mắt nhìn Nam Cung Phách.
Hiểu ý, Nam Cung Phách ngao ngán lắc đầu, đoạn trầm giọng hỏi Điền Hồ :
- Ta đã giao cho Tam đệ đủ bốn hạt Bạch Liên Vạn Niên, chúng đâu ?
Ngỡ Nam Cung Phách trách vì bản thân đã lỡ dùng hết một hạt, Điền Hồ cũng gượng cười :
- Lúc bị Thạch Yến chưởng thương, đệ vì lo cho Bội Cơ sắp bị Thạch Yến chạy vào bí đạo lấy mạng nên đã tự ý dùng một hạt.
Nam Cung Phách thoáng giật mình nhưng ngay sau đó đã bình thản và lặp lại câu đã hỏi :
- Việc Tam đệ có hay không có dùng một hạt, chuyện đó cứ để sau hãy nói. Vậy ba hạt còn lại thì sao ? Chúng đâu ?
Điền Hồ vụt chở dài :
- Đệ đang hỏi về chuyện có liên quan đến Bội Cơ, Nhị ca không đáp thì chớ, lại còn căn vặn đệ về những hạt Bạch Liên Vạn Niên. Đệ Phải hiểu chuyện này như thế nào đây ?
Nam Cung Phách chợt tỏ ra lúng túng :
- Ta quả là vụng về, phải không ? Khiến Tam đệ nghĩ là ta đang hạch sách Tam đệ về những hạt Bạch Liên Vạn Niên vốn dĩ là của Tam đệ đã hào phóng trao tặng ta. Kỳ thực...
Đoàn Mộc Huyền bỗng xua tay, ngắt lời Nam Cung Phách :
- Ta nghĩ là không cần rảo trước đón sau gì nữa đâu, Nhị đệ. Tốt hơn hết chúng ta cứ theo sự thật mà kể cho Tam đệ nghe.
Bằng không, chúng ta càng rào đón chỉ càng làm cho Tam đệ thêm hoang mang mà thôi. Điền Hồ ngồi bật dậy, nhưng toàn thân vụt đau buốt lên khiến Điền Hồ đành phải buông người nằm trở lại như nãy giờ vẫn nằm. Và Điền Hồ bảo :
- Đệ biết Nhị ca không phải hạng người vì quá xem trọng những báu vật như Bạch Liên Vạn Niên nên xem nhẹ nghĩa khí. Tương tự, có lẽ Đại tỷ cũng đang lâm phải hoàn cảnh gì đó rất khó xử, khiến cả hai cùng lúng túng, không biết phải giãi bày thế nào. Vậy tại sao không cứ theo đề xuất của Đại tỷ, hãy tuần tự thuật lại những gì đã xảy ra cho đệ nghe ?
Là nam nhi đại trượng phu, lại có thân danh là Chưởng môn nhân một đại phái là phái Không Động, lời nói của Điền Hồ làm cho Nam Cung Phách phấn khích. Nam Cung Phách lập tức ứng tiếng nói ngay :
- Là thế này, ba hạt Bạch Liên Vạn Niên kia đã bị Đoàn Bội Cơ chiếm đoạt.
Điền Hồ giật mình :
- Nhị ca nói...
Đoàn Mộc Huyền nhăn mặt, trách Nam Cung Phách:
- Đã bảo là tuần tự kể lại mọi việc, sao chưa gì Nhị đệ vội đề cập đến chuyện này ? Được rồi, cứ để ta kể cho Tam đệ nghe vậy !
Nhưng trước khi kể, chưa gì Đoàn Mộc Huyền đã lo thở dài thườn thượt :
- Nhưng trước khi Tam đệ tỏ tường sự việc, xin đừng nghĩ ta hoặc Nhị đệ là phường tham sinh úy tử. Vì nếu không vì lo cho sinh mạng của Tam đệ, có lẽ bọn ta, hà...
Không nhịn được cười, Điền Hồ dù biết phải chịu đau thắt đến tận tâm can vẫn phá lên cười :
- Thái độ của nhị vị lần này thật kỳ lạ. Sao không nói ngay cho đệ biết nhưng gì đã xảy ra ?
Trái lại, hết người này đến người khác cứ lần lượt biện bạch, như sợ đệ không thể hiểu thấu tâm trạng của nhị vị vậy. Thôi thì thế này, cứ để đệ tự tìm hiểu thì hơn. Trước hết, hay nói về Thạch Yến. Ả và phu quân ả hiện giờ ra sao ?
Nam Cung Phách hất đầu nhìn Đoàn Mộc Huyền :
- Đại tỷ nói hay để đệ nói ?
Đoàn Mộc Huyền tủm tỉm cười :
- Đã nhanh miệng hơn, sao Nhị đệ không nói luôn hỏi ta làm gì ?
Nam Cung Phách phì cười và hắng giọng :
- Được rồi, để đệ nói. Tam đệ muốn biết về Thạch Yến ư ? Thoát rồi, và phải nói là chúng thật may mắn mới chạy thoát. Không như chúng ta, do không lường trước thái độ trở mặt của Đoàn Bội Cơ nên cả ba đều bị sanh cầm.
Điền Hồ cau mày nhìn quanh :
- Sanh cầm ? Ở đâu ?
Đoàn Mộc Huyền đáp :
- Ở đâu ư ? Như đây chính là nơi Thanh Thành Lục Kiếm từng náu thân lo luyện công phu Thạch Chung.
Điền Hồ mơ hồ hiểu :
- Lúc nãy Nhị ca có bảo Đoàn Bội Cơ đã chiếm đoạt cả ba hạt Bạch Liên Vạn Niên ?
Nam Cung Phách gật đầu :
- Ả phát hiện Tam đệ bị nội thương trầm trọng, có hỏi ta về công năng diệu dụng của Bạch Liên Vạn Niên. Ngỡ ả chỉ vì lo cho Tam đệ mới hỏi, nên ta đã tiết lộ chuyện vì sao chúng ta có giữ mỗi người vài hạt Bạch Liên. Sau đó...
Đoàn Mộc Huyền cướp lời, có lẽ vì quá tức giận :
- Sau đó ả hỏi những hạt Bạch Liên ta giữ đâu. Khi nghe ta bảo là đã mất, ả không tin nên lệnh cho một trong Thanh Thành Lục Kiếm xuất thủ đánh ta.
Điền Hồ thất kinh :
- Có chuyện này thật sao. Đại tỷ ?
Nam Cung Phách cười lạt :
- Đâu phải chỉ một mình Đại tỷ mang nhục ? Đến lượt ta vì không thể giải thích vì sao bốn hạt Bách Liên chỉ còn lại ba, cũng bị ả tiện tỳ họ Đoàn lệnh cho một lão già bất tử làm nhục ta. Nói thật nếu không vì lo cho sinh mạng Tam đệ, ta và Đại tỷ dù gì cũng là Chưởng môn nhân của hai trong Thất Đại phái, ch.ết thì ch.ết chứ quyết không để bị nhục bại như thế này.
Lời của Nam Cung Phách vừa dứt, bỗng có tràng cười của Đoàn Bội Cơ từ phía ngoài vọng vào :
- Nói rất hay. Và nếu nhị vị thật sự lo cho Điền Hồ thì nên mau mau bảo y hãy nói cho tiểu nữ biết phải tìm Thất Linh Tiểu Phi Kiếm ở đâu. Nhược bằng, y không chịu nói... ha... ha, thì nhị vị rồi cũng sẽ chịu chung số phận với y, sẽ mãi mãi bị sanh cầm ở đây. Ha... ha...
Điền Hồ lập tức kêu váng lên :
- Tiểu sư muội nói như thế là ý gì ? Sao lại trở mặt, giam giữ ngu huynh và Đại tỷ, Nhị ca ỡ đây ? Điều gì đã xảy ra cho Tiểu sư muội vậy ? Hay mau nói ra ngu huynh biết đi !
Nam Cung Phách vụt lắc đầu :
- Ả đã bỏ đi rồi, Tam đệ dù có gào đến khan giọng cũng vô ích. Đây là chủ ý của ả, không phải ả bì người uy hϊế͙p͙ như Tam đệ nghĩ đâu.
Điền Hồ bàng hoàng :
- Chủ ý gì mà lạ lùng vậy, Nhị ca ? Sao lại sanh cầm bọn ta, những người chỉ vì nàng nên mới cùng đến Thanh Thành phái này ? Lại còn hỏi về Thất Linh Tiểu Phi Kiếm, đó là người vật gì, Nhị ca, Đại tỷ ?
Đoàn Mộc Huyền thở dài :
- Nếu Tam đệ thật sự không biết gì về Tiểu Phi Kiếm Thất Linh thì phen này mạng của chúng ta e hỏng thật. Vì như ả tiết lộ Thạch Chung Đao Phổ kỳ thực chỉ là thuật Phi Đao thượng thừa do cả bảy nhân vật cùng một lúc thi triển. Nhưng họ không có đủ thời gian hoặc nhẫn nại đễ chờ đến lúc luyện xong phi đao. Và rồi qua lời chỉ điểm của sáu lão già bất tử kia, biết Bảo Chủ Phi Thiên Bảo từng là chủ sở hữu của bảy thanh tiểu kiếm được xếp vào hàng Thần bích Cổ Họa. Ả nghĩ nếu Thạch Chung Đao Trận mà có thêm Thất Linh Tiểu Phi Kiếm, Thanh Thành phái sẽ nghiễm nhiên đứng đầu Võ lâm, tha hồ ngạo thị giang hồ, tận diệt Thủy Phương Cung, loại bỏ cái gọi là Võ Lâm Tam Đầu Lệnh, quét sạch Cổ Mộ Môn, tru diệt tận gốc bọn Tử Y, và sau cùng là đặt Thượng Quan Du vào tử địa, bảo là đễ giúp Tam đệ báo phục gia thù. Đỗi lại...
Nam Cung Phách cười lại :
- Đổi lại là Tam đệ phải ngoan ngoãn giao cho ả thứ ả muốn. điều này chứng tỏ vị Tiểu sư muội của Tam đệ không hề ngây thơ hoặc bé dại như trước đây chúng ta vẫn nghĩ.
Điền Hồ vụt nhăn nhó :
- Bội Cơ dù sao cũng quá ngây thơ nên mới có ý nghĩ là nàng sẽ dễ dàng thực hiện hết bằng ấy việc một cách nhẹ nhàng như trở bàn tay, Nhị ca không cảm thấy như thế sao ?
Nam Cung Phách lắc đầu nguầy nguậy :
- Nghĩ như Tam đệ là lầm rồi. Vậy Tam đệ có biết bản lãnh hiện nay của từng người một trong Lục Kiếm Thanh Thành là thế nào không ?
Không chờ Điền Hồ đáp, Nam Cung Phách nói luôn :
- Thạch Chung Đao Phổ quả có uy lực diệu kỳ. Nếu mười năm trước, cả Thanh Thành Lục Kiếm cùng hiệp lực vẫn chưa là đối thủ của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh thì chỉ sau mười năm tìm hiểu về tự dạng có khắc trên Thạch Chung và khổ luyện, từng người trong họ đã có bản lãnh cao minh hơn Nam Cung Phách này. Đó là chưa nói đến việc họ hiệp lực, lập thành Đao Trận Thạch Chung. Giả như họ lập trận và có thêm thần vật là Thất Linh Tiểu Phi Kiếm giúp sức. Ta đoan chắc khắp giang hồ này sẽ không một ai xứng là đối thủ của họ.
Điền Hồ chưa kịp có phản ứng thì lại nghe Đoàn Mộc Huyền tiếp tục :
- Uy lực của Đao Trận Thạch Chung như thế nào thì vì chưa tận mắt mục đích nên không thể biết. Chứ ta và Nhị ca của Tam đệ đã có dịp nhìn thấy bọn họ chỉ có hai người hợp lực vẫn có thừa bản lãnh đả bại ả Thạch Yến và phu quân ả là Môn Chủ Cổ Mộ Môn. Nếu không nhờ tà pháp Cổ Mộ Môn tạm thời che mất thị tuyến của Lục Kiếm Thanh Thành, cứ theo thực lực mà nói thì Thạch Yến và phu quân ả chỉ còn con đường ch.ết.
Điền Hồ bàng hoàng :
- Về tuyệt kỷ thì không nói gì, nhưng về nội lực, không lẽ từng người trong họ đều có nội lực thượng thừa cả sao ?
Nam Cung Phách thú nhận :
- Chỉ tại Tam đã không biết đấy thôi. Vì so về niên kỷ, bọn họ đều là những lão nhân tuổi đã thất tuần. Cứ cho rằng họ đều bắt đầu luyện công từ thuở lên mười thì ai trong.họ cùng đều có xấp xỉ một Giáp tý công phu tu vi (khoảng sáu mươi năm dài khổ luyện). Huống chi, đúng như Thạch Yến đã dò xét, Thanh Thành Lục Kiếm trước khi khoác danh hiệu Thanh Thành; họ đều là đệ tử cố cựu của Đao phái Bát Quái Đao, một phái đã từng bị Bạch Cốt U Linh Chỉ một đêm san bằng tận diệt.
Đoàn Mộc Huyền gật gù :
- Và có lẽ về nguyên ủy xuất xứ họ thuận về đao nên chỉ một mình họ là biết đến sự tồn tại của Thạch Chung Đao Phổ. Rồi vì có chung kẻ thù là Bạch Cốt U Linh nên họ sẳn lòng hiệp lực cùng phái Thanh Thành. Được phái Thành Thành giúp sức họ đã đắc thủ Đao Phổ Thạch Chung. Vì thế mới có chuyện họ cùng nhau lập thệ, chỉ tuân lệnh ai thuộc về phái Thanh Thành và nhất là người đó phải có tín vật như trước kia họ đã chọn.
Điền Hồ động tâm :
- Bội Cơ đã có tín vật ?
Nam Cung Phách cười buồn :
- Nói đi nói lại chỉ có Tam đệ là kẻ ngây thơ. Hết bị Thạch Yến lại đến ả Tiểu sư muội dối lừa. Đương nhiên chuyện bí ẩn của của phái Thanh Thành ắt đã được Đoàn Quan Sơn tiết lộ từ lâu cho Bội Cơ biết. Còn như không có dịp tiết lộ thì Đoàn Quan Sơn cũng có cách lưu tự dặn riêng cho Bội Cơ biết một cách tỏ tường. Bằng chứng là ả đã cố tình để lại bọn ta ở ngoài bí đạo. Để nếu cần, bọn ta sẽ là những người thay ả ngăn cản địch nhân, tạo cơ hội cho ả có đủ thời gian tiếp xúc và luận bàn cùng Thanh Thành Lục Kiếm cách thức tiến hành mọi việc về sau. Và ả đã rất mãn nguyện.
Điền Hồ chợt hoang mang :
- Nhưng Nhị ca liệu có biết chắc Bội Cơ đã có tín vật ?
Đoàn Mộc Huyền cau mày định hỏi gì đó thì bị Nam Cung Phách xua tay ngăn lại. Sau đó, Nam Cung Phách bỗng đổi giọng thì thầm :
- Theo cách Tam đệ đặt vấn đề thì dường như Tam đệ đang có mối nghi ngờ về lối hành sự của Bội Cơ :
Điền Hồ cùng thì thào :
- Đệ chỉ mơ hồ nghĩ thế thôi. Còn sự thật thế nào vẫn cần chờ xem tình hình diễn biến.
Đoàn Mộc Huyền ngơ ngác :
- Nhưng Tam đệ nghi ngờ điều gì mới được ?
Họ đã thì thào nói với nhau nhưng thanh âm của Đoàn Bội Cơ vẫn vang vang vọng vào tai họ :
- Bọn ngươi có thôi ngay không những lời đoàn già đoán non. Và nếu nội trong đêm nay, nơi cất giữ Thất Linh Tiểu Phi Kiếm vẫn chưa được tiết lộ thì xin mọi người đừng trách Đoàn Bội Cơ này trở mặt vô tình.
Tâm cơ vụt máy động, Điền Hồ lập tức lên tiếng và biết chắc Đoàn Bội Cơ vẫn nghe :
- Ta chỉ nói nơi cất giữ những vật đó, nếu nàng thật tâm cho ta biết những gì ta đang nghi ngờ là đúng hay là sai.
Quả nhiên Đoàn Bội Cơ đã nghe, cho dù thanh âm của một người đang bị nội thương nghiêm trọng như Điền Hồ là không lớn. Nàng bảo :
- Ngươi muốn biết điều gì ?
Điền Hồ chợt nghiêng đầu, phụ nhĩ với Nam Cung Phách :
- Hoa tập !
Và ngay khi Nam Cung Phách lo loay hoay tìm hoa tập, Điền Hồ vẫn ung dung cùng Bội Cơ đối đáp, hi vọng Bội Cơ sẽ không nghi ngờ. Hắn hỏi :
- Nàng vì không có tín vật để sai khiến nên đã cùng Thanh Thành Lục Kiếm lập ra một thỏa thuận ?
Nam Cung Phách rốt cuộc cũng bật sáng hỏa tập, đang hất đầu dò hỏi Điền Hồ. Và Điền Hồ ta vẫn nghe Bội Cơ đối đáp nhưng tay thì vạch vào đất mấy chữ cho Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền cùng nhìn :
" Ở đây thế nào cũng có đuốc, hoặc bạch lạp. Tìm đi ".
Đó là lúc Đoàn Bội Cơ đang nói :
- Ngươi nói quàng nói xiên gì thế ? Nếu ta không có tín vật, liệu Lục vị Thúc Tổ chịu giúp ta uy hϊế͙p͙ và sanh cầm cả ba người bọn ngươi ư ? Đừng nói những lời nhảm nhí nữa. Ta không muốn nghe đâu.
Xung quanh đã mờ tối và ngọn hỏa tập trên tay Nam Cung Phách quả đã giúp họ nhiều.
Lúc này việc tìm kiếm đuốc hoặc bạch lạp như Điền Hồ ám thị đã vô tình đem đến cho họ nhiều điều lợi.
Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền đang khệ nệ đưa đến chỗ Điền Hồ sáu mảnh đá vỡ có hình dạng khum khum trông thật lạ mắt.
Điền Hồ vừa kinh nghi nhìn những mảnh đá kỳ quái vừa ầm ừ cùng Bội Cơ đối thoại.
Sao nàng không chịu thật tâm với ta ? Nếu vậy, dù ta vẫn xem nàng là Tiểu sư muội cũng không thể chỉ cho nàng biết nơi cất giữ Thất Linh Tiểu Phi Kiếm.
Lúc đó Điền Hồ thấy Nam Cung Phách vạch chữ vào đất :
- "Có chuyện lạ đây. Đừng phí thời gian đối thoại nữa, hãy cùng ta và Đại tỷ bàn bạc thì hơn".
Điền Hồ vừa gật đầu tỏ ra đã hiểu thì nghe Đoàn Bội Cơ cười khanh khách :
- Ngươi liệu có thể chỉ được sao, nếu như đến danh xưng đó ngươi cũng chưa nghe bao giờ ? Nếu đã là vậy, bọn ngươi hãy vui vẻ lưu lại đây thêm đôi ha ngày cuối cùng nữa. Tự ta sẽ đi tìm Thất Linh Tiểu Phi Kiếm, trong khi đó cái đói cái khát sẽ dần dần lấy mạng bọn ngươi. Ha...
Điền Hồ thất kinh :
- Nàng..
Đoàn Mộc Huyền vỗ vào vai hắn và thì thào phụ nhĩ :
- Ả chỉ giả vờ nói thế thôi. Kỳ thực là để ngấm ngầm dò xét từng lời nói của chúng ta.
Điền Hồ thở dài và đưa tay chỉ vào những mảnh đá.
Hiểu ý, Nam Cung Phách láy mắt ra hiệu cho Đoàn Mộc Huyền. Đoạn cả hai cùng nhặt những mảnh đã, mỗi người hai mảnh, cố ghép lại với nhau theo vị thế đứng, để tạo thành hình một quả chuông chưa thật sự hoàn chỉnh.
Do phải giữ mỗi người hai mảnh đá ở cả hai tay, nên Nam Cung Phách đành lên tiếng, vì không thể còn tay để vạch chữ trên đất.
Đến lượt Tam đệ đó. Nào !
Hiểu ý, Điền Hồ cố gượng dậy và lập cập dùng cả hai tay để bê một mảnh đá, là một trong hai mảnh còn lại vẫn chưa được Nam Cung Phách hoặc Đoàn Mộc Huyền nghĩ ra cách để nhặt lên ghép vào cho thành hình một quả chuông.
Nhưng,
Coong...
Điền Hồ nâng không nổi mảnh đá, đã để nó rơi chạm vào mảnh đá còn lại gây thành tiếng động ngân vang.
Cả ba cùng tái mặt. Nhưng sau một lúc lâu vẫn không nghe thanh âm của Bội Cơ vang lên, Điền Hồ vụt kêu :
- Nàng đã đi thật rồi. Đúng là nàng đã bị Thanh Thành Lục Kiếm uy hϊế͙p͙, bức nàng phải tìm Thất Linh Tiểu Phi Kiếm cho họ. Điều nghi ngờ của đệ hóa ra là đúng.
Cũng hiểu Bội Cơ và Thanh Thành Lục Kiếm có lẽ đã bỏ đi thật, bằng không họ đã lên tiếng vì nghe tiếng của hai mảnh đá chạm vào nhau, Đoàn Mộc Huyền cùng lên tiếng :
- Nhưng điều Tam đệ nghi ngờ là gì ?
Điền Hồ định giải thích thì nghe Nam Cung Phách thì thào :
- Cẩn tắc vô ưu. Hãy đề phòng tai vách mạch rừng. Đừng tỏ ra quá khinh xuất.
Điền Hồ gật đầu và đành dùng tay vạch chữ:
- "Nàng đã bịa chuyện Thất Linh Tiểu Phi Kiếm. Lấy đó làm điều kiện để hi vọng Lục Kiếm Thanh Thành giúp nàng bảo thù".
Đoàn Mộc Huyền nghi ngờ :
- "Vậy tại sao giam bọn ta ? Lại còn có ý định giam cho đến ch.ết ?"
Điền Hồ đáp :
- "Giam đệ là cách duy nhất để Thanh Thành Lục Kiếm tạm thời không nghĩ đến chuyện đối chất. Vì dường như ở bổn Bảo chưa hề có bất kỳ báu vật gì được gọi là Thất Linh....".
Nam Cung Phách nhanh tay vạch chữ :
- "Rõ rồi. Lục Kiếm Thanh Thành vì nôn nóng muốn chiếm hữu một báu vật không hề có thật nên lệnh giam bọn ta cho đến ch.ết là lệnh của họ. Bội Cơ chỉ là người truyền đạt ?"
Điền Hồ gật đầu :
- "Bội Cơ đang đùa với lửa và ắt sẽ bị lửa thiêu thân nếu chúng ta không gấp rút vì nàng tìm cho ra tín vật".
Đoàn Mộc Huyền đưa tay chỉ vào sáu mảnh đã đã bị họ bỏ nằm ngổn ngang. Trong khi đó Nam Cung Phách vạch chữ trên đất :
- "Ta và Đại tỷ đã có cách đoán biết đó là tín vật gì. Hay nhìn xem, sáu mảnh đá vỡ vẫn chưa ghép đủ thành hình quả chuông đá (Thạch Chung)".
Điền Hồ nghi ngờ :
- "Thiếu một mảnh ?"
- "Không phải. Mà là thiếu một vật gì đó đáng lý phải có trên đỉnh quả chuông. Và vật đó không đến nổi nặng. Ta nghĩ đó chính là tín vật".
Nhờ ánh bách lạp soi tỏ, Điền Hồ vừa nhìn vừa đưa tay sờ vào từng mảnh đá vỡ, quả nhiên phát hiện theo cách ghép lúc nãy của Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền thì trên đỉnh quả chuông đá vẫn còn thiếu một vật. Điền Hồ ngơ ngác :
- "Tín vật là một núm đá ?"
Nam Cung Phách nhún vai :
- "Muốn biết đúng sai, trước hết cần phải thoát ra ngoài. Sau đó hay sục tìm, hi vọng sẽ tỏ tường hư thực. Nhưng liệu chúng ta có cơ hội thoát không ?"
Điền Hồ thở dài và phát thoại :
- Đệ đã làm hại nhị vị rồi.
Đoàn Mộc Huyền cau mặt :
- Tam đệ không được nói như vậy. Chẳng phải chúng ta đã cùng nhau kết nghĩa kim bằng đó sao ?
Điền Hồ than :
- Nội thương của đệ...
Nam Cung Phách hừ lạnh :
- Bội Cơ quả quá đáng, thấy Tam đệ như vậy mà vẫn nhẫn tâm lấy hết đi ba hạt Bạch Liên Vạn Niên còn lại. Hừ !
Điền Hồ vẫn bênh vực cho Bội Cơ :
- Nàng đâu thể cho đệ dùng, dù chi là một hạt ? Một khi đã biết hễ dùng dược vật là nội nguyên chân lực của đệ sẽ bị hủy bỏ.
Đoàn Mộc Huyền hoài nghi :
- Nhưng Tam đệ cũng đã tự dùng hết một hạt ? Thế thì sao ?
Điền Hồ thở dài :
- Còn sao nữa, đệ đành phải bắt đầu lại từ đầu thôi.
Nam Cung Phách thở ra :
- Một năm luyện bằng mười năm công phu, thảo nào Tam đệ vẫn khăng khăng cứ luyện mãi theo công phu này. Giờ thì thế nào đây ?
Điền Hồ khẽ chớp mắt :
- Hi vọng dược lực của một hạt Bạch Liên Vạn Niên vẫn còn. Đệ sẽ tự tọa công, trong khi đó, phiền Nhị ca và Đại tỷ thử tìm lối thoát thân xem sao !
Họ gật đầu và lần lượt bỏ đi. Để khi họ đi khuất, Điền Hồ vụt trở nên nhanh nhẹn, ngồi lên thật nhanh và khẩn trương tọa công.