Chương 22: Xử nữ (thượng)
Tử Mặc ngồi ở bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sao trời bên ngoài, căn hộ của Tử Sinh nằm ở lầu ba, so với tòa nhà ba mươi hai tầng cao cao tại thượng kia, có vẻ thấp như vậy, cô giống như từ đám mây ngã xuống mặt đất. Mọi thứ, từ hư ảo trở nên chân thật.
Cô nhớ tới mấy hôm trước Hạng Tự nói với mình, cô không khỏi quay lại phân cảnh này lần nữa dưới đáy lòng.
Cuối cùng của ngày hôm đó, cô chỉ thản nhiên kéo khóe miệng, sau đó xoay người bỏ đi.
Cô thế mà trở nên dũng cảm như vậy, đến mức…không hề chùn bước. Anh nhất định cảm giác được, cô dứt khoát kiên quyết muốn rời khỏi anh?
Thế thì anh có sợ không? Sợ sự thay đổi này trong cuộc sống. Hay là nói, anh thật sự giống như lời anh nói…
Cô không thể nào phân biệt, cho nên lựa chọn bỏ đi trước.
Thế Phân nhắn lại trong hộp thư thoại của cô, hẹn cô đến phòng trà lần trước, cô vốn định nói đổi chỗ khác, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn đồng ý.
Cô đậu xe tại vị trí mình thường hay đậu ở ga ra ngầm chung cư, vị trí bên cạnh của Hạng Tự vẫn trống rỗng.
Trong vài phút, cô cứ cân nhắc, nếu ăn xong trở về, nhìn thấy Hạng Tự ở chỗ này chờ cô, cô nên làm gì đây. Nhưng khi xuống xe, đóng cửa xe, cô lại suy nghĩ lạc quan, có lẽ khi ấy anh còn chưa trở về.
Nhưng mới đi được vài bước, Tử Mặc liền nhìn thấy Hạng Tự lái chiếc xe việt dã màu đen của anh, dừng thẳng trước mặt cô.
“Sư tử,” anh từ cửa kính ló đầu ra, sắc mặt không nói rõ là ngạc nhiên hay vui sướng, “Em dọn về hả?”
Cô lắc đầu, không nói lời nào.
“…Em chờ anh một chút.” Anh đi đỗ xe, như là có gì muốn nói với cô.
Cô lùi hai bước, bỗng nhiên xoay người sải bước chạy đi, đã lâu rồi cô không chạy như vậy, từ sau khi tốt nghiệp đại học. Đằng sau là tiếng gào của Hạng Tự: “Này! Đừng đi!”
Nhưng cô chạy càng nhanh hơn, ra khỏi ga ra, không để ý đèn xanh đèn đỏ trên vỉa hè, lập tức chạy vào phòng trà kia.
Khi cô ngồi xuống chỗ, vẫn còn thở hổn hển, Thế Phân và Kiến Phi kinh ngạc nhìn cô, nói đùa rằng cho dù cô đến muộn một tiếng cũng không bắt cô thanh toán, cô chỉ có thể cười xấu hổ.
“Cậu biết không,” Thế Phân vừa nói, vừa đẩy ly trà chanh đá đến trước mặt Tử Mặc, “Ban nãy bọn tớ nói về Hạng Phong, tiết mục radio do anh ấy và Kiến Phi dẫn chương trình hiện tại đã trở thành tiết mục đạt tỉ suất nghe đài cao nhất toàn bộ hệ mặt trời, bởi vậy tớ nghĩ rằng có lẽ anh ấy vì hiệu quả của tiết mục nên mới đối đầu gay gắt, cậu nói xem?”
“Anh ấy sẽ không,” Tử Mặc lắc đầu, thở dốc, “Quan tâm đến hiệu quả của tiết mục.”
“Tớ nói rồi,” Kiến Phi gật đầu, “Anh ta căn bản là một người mang chủ nghĩa đàn ông lòng dạ hẹp hòi!”
Tử Mặc lại lắc đầu, uống một hớp trà, nói: “Anh ấy cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.”
“…”
“Tớ nghĩ có lẽ giữa hai người có sự hiểu lầm nào đó.” Cô chỉ đành cười khổ giải thích.
“Hiểu lầm giữa tớ và anh ta rất sâu.” Kiến Phi mặt không biểu cảm.
“Đàn ông thường thường là vậy, khiến người khác không thể đoán được…”
Tử Mặc nói xong câu đó thì đột nhiên trầm tư, đến khi lấy lại tinh thần cô mới phát hiện Thế Phân và Kiến Phi đều tỏ vẻ tò mò nhìn cô.
Nhưng ánh mắt của hai cô mau chóng bị thứ khác thu hút, cô không khỏi nhìn theo tầm mắt của hai cô, lại trông thấy một cặp mắt mang theo ý cười.
“Sao ăn uống ở đây mà không gọi tớ.” Hạng Phong ngồi xuống bên cạnh Tử Mặc, sắc mặt tự nhiên.
Cô bất giác muốn lùi về sau, nhưng phát hiện đằng sau là một vách tường, cô bị anh chắn ở bên trong ghế, không có đường trốn.
“Đây là Women’s Talking tại phòng trà ven đường, không thích hợp với cậu.” Thế Phân một tay chống cằm, cười khanh khách nhìn Tử Mặc, rồi nhìn Hạng Tự, cuối cùng trao đổi ánh mắt với Kiến Phi.
“Sao thế chứ,” Hạng Tự cũng cười, dáng vẻ nhiệt tình hiếm thấy, “Tớ rất sẵn lòng lắng nghe các cậu nói chuyện.”
Tử Mặc còn chưa kịp ngăn cản, Thế Phân đã nói: “Bọn tớ đang nói về anh trai cậu Hạng Phong.”
“Ồ…” Hạng Tự vừa tròn miệng thành hình chữ O, vừa lặng lẽ đặt cánh tay lên sau lưng ghế của Tử Mặc, “Lương Kiến Phi, cậu thực sự bạo gan, từ khi tớ sinh ra đời đến nay cậu là người phụ nữ đầu tiên có thể chọc anh tớ phát cáu.”
“Rốt cuộc tớ đã làm gì chứ?!” Kiến Phi trừng mắt nhìn, tỏ vẻ vô tội.
Hạng Tự nhún vai: “Anh ấy là một người rất quái đản —— nếu không cũng sẽ chẳng đi viết loại tiểu thuyết trinh thám quỷ dị này —— cho nên đừng dùng tư tưởng của người thường để đánh giá anh ấy, lúc cậu cho rằng anh ấy sẽ tức giận thì anh ấy cố tình không để ý, lúc cậu cho rằng anh ấy sẽ không để ý thì trong lòng anh ấy đã sớm tức giận muốn ch.ết rồi. Nhưng có một điểm tớ cảm thấy khó tin…”
“?”
“Hạng Phong là một tên đa mưu túc trí, anh ấy sẽ không biểu lộ hỉ nộ ái ố trên mặt, nếu anh ấy ghét cậu, anh ấy vẫn sẽ đối tốt với cậu, lịch thiệp, có phong độ, sau đó nhân cơ hội nào đó sẽ ung dung thản nhiên diệt trừ cậu, mà sẽ không như bây giờ ở trước công chúng tranh cãi với cậu.”
“Cho nên tớ đã nói,” Thế Phân tỏ vẻ khẳng định, “Anh ấy là vì hiệu quả của tiết mục mà.”
Hạng Tự huơ huơ ngón trỏ: “Anh ấy không quan tâm đến hiệu quả của tiết mục đâu.”
Thế Phân và Kiến Phi ngẩn người, sau đó cười ha ha, không hẹn mà cùng nói: “Lời của cậu, y chang Tử Mặc vừa nói ban nãy…”
Hạng Tự quay đầu nhìn Tử Mặc, nụ cười trên mặt dịu dàng lại kỳ lạ, thật giống như dưới cảm xúc kín đáo này cất giấu một trái tim cảm động.
“Này,” Thế Phân nhịn không được nói, “Cậu đừng tùy tiện đem chiêu thức tán gái của cậu dùng trên người Tử Mặc của bọn tớ.”
“Tại sao?” Anh quay đầu, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc, “Tớ đang theo đuổi cô ấy.”
Hai người ở đối diện lắng tai nghe đương sự thừa nhận, ngược lại kinh ngạc nói không nên lời.
Một lát sau, Thế Phân mới cười nói: “Chẳng buồn cười tí nào, trò đùa của cậu không vui chút nào.”
“?”
“‘Trình độ’ của cậu cao như vậy, Tử Mặc của bọn tớ hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.”
“Ai nói,” Hạng Tự cụp mắt, nhìn lát chanh màu vàng nổi bồng bềnh trong ly nước trà màu nâu, nụ cười trên mặt đã mất đi một nửa, dùng giọng điệu nửa thật nửa đùa nói: “Cô ấy rất khó theo đuổi, là nan đề hóc búa nhất trong cả đời tớ…”
Tử Mặc có phần mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, không biết nên nói gì mới tốt.
Có lẽ giống như Thế Phân nói —— cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười nói, đối với người khác có lẽ là một hồi ức tốt đẹp, nhưng đối với Tử Mặc lại giống như một loại cực hình.
Nhưng Hạng Tự không hề chạm vào cô, cũng không thốt ra lời khiến cô lúng túng, bọn họ giống như bạn bè bình thường duy trì khoảng cách nhất định, thế nhưng ánh mắt anh nhìn cô, lại nhiệt tình gấp mấy lần so với bạn bè bình thường.
Ra khỏi phòng trà, tạm biệt Thế Phân và Kiến Phi ở cửa, Tử Mặc suy nghĩ, vẫn quyết định cùng Hạng Tự quay về ga ra lấy xe.
“Em có thể đừng dùng hộp thư thoại được không? Anh không thích nói chuyện với máy móc.” Hạng Tự đút hai tay vào túi, cúi đầu, giống như đứa trẻ đá hòn đá nhỏ trên mặt đất.
“…Nhưng có một số cuộc gọi em không muốn nhận.” Tử Mặc lấy dũng khí nói.
“…Thế thì hãy hứa với anh, nếu anh gọi cho em, em không bắt máy thì anh sẽ không gọi nữa.”
“…” Cô xoay đầu, nhìn ngọn đèn ở phía xa xa, không có trả lời.
Bỗng nhiên, bước chân cô đạp trúng khoảng không, trước mắt là vằn đường đi bộ sáng trưng, cô cảm thấy mình sẽ ngã xuống giữa đường, khóe mắt nhìn thấy ánh đèn không ngừng lấp lóe, cô hơi mù mờ, như là không có tri giác, cô nhớ đến cảnh tượng mình bị đụng xe nhiều năm về trước, hồi ấy cô không hề cảm thấy đau đớn, chỉ lo nhìn hộp bánh kem lạnh bay trong không trung, muốn bắt lấy như không được, bất lực như vậy…
Có người nắm lấy tay cô từ phía sau, kéo cô trở về, một chiếc xe gầm rú chạy qua trước mặt, cô cảm thấy tóc mái bị thổi mạnh bay tứ tung, sau đó cô đã được một vòng tay ấm áp và run rẩy vây quanh, cô còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ theo trực giác rụt bả vai, xung quanh là hơi thở mà cô quá quen thuộc.
Chiếc cằm có râu của Hạng Tự tì trên đỉnh đầu cô, cô không cần chăm chú lắng nghe vẫn có thể cảm giác được nhịp tim anh đập thật mạnh.
Cô muốn khóc, nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
“Sau này đừng như vậy nữa…” Hạng Tự thấp giọng nói, còn tựa như chưa thoát khỏi sự hoảng sợ ban nãy, “Anh biết anh không có tư cách yêu cầu em điều gì, nhưng mà…anh không muốn trải qua cơn ác mộng kia nữa, không ai muốn cả!”
“Thế nhưng…” Trong sự yên tĩnh của tiếng ồn ào, cô nghe được âm thanh của mình, “Em đã từng trải qua rất nhiều cơn ác mộng. Nhiều đến nỗi…bản thân em cũng không nhớ rõ. Mỗi lần tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt anh ở bên cạnh em, em tưởng rằng ác mộng sẽ qua đi, nhưng thật ra không có.”
Anh ôm chặt cô, không nói gì, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cảm giác được ngón tay anh đang run rẩy.
“Bởi vậy, ác mộng sẽ khiến người ta trưởng thành,” cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng đến nỗi mình cũng không ngờ, “Thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng cũng không có hại.”
Nói xong, cô thử đẩy anh ra, nhưng làm sao cũng không giãy ra được. Đợi đến khi cô không vùng vẫy nữa, anh ngược lại nới lỏng tay.
À… Đời người, chính là tràn ngập sự ngoài ý muốn.
Người thầy giúp đỡ Tưởng Bách Liệt thoát khỏi ý nghĩ tự vẫn, cuối cùng lựa chọn chấm dứt cuộc sống của mình; Tử Mặc vì sùng bái và hâm mộ Cố Quân Nghi mà trở thành nhà nhiếp ảnh, nhưng bản thân Cố Quân Nghi lại từ bỏ; Kiến Phi và Hạng Phong khi đang trực tiếp thì tranh cãi một trận, không ngờ tiết mục lại có tỉ suất nghe đài cao nhất; Đinh Thành luôn tỏ vẻ hòa nhã trước ống kính, trên thực tế tính tình rất tệ, khiến người ta chán ghét, nhưng đôi khi anh ta sẽ có một mặt trẻ con hoặc thẳng thắn thành khẩn; Trần Tiềm khi thi đấu không hề nhẹ tay với đối thủ lại có thể tha thứ mọi việc mà người anh ta yêu làm ra, kể cả phản bội và tổn thương; Tử Sinh luôn gây rối hồi thiếu niên, sau khi trưởng thành lại trở nên đáng tin cậy như vậy, có thể làm chỗ dựa; còn có Vu Nhâm Chi khiến người ta không thể nắm bắt, cô thấy anh ta càng giống một bậc trưởng bối, mà không phải là một người theo đuổi.
Có lẽ mỗi người đều trải qua sự ngoài ý muốn thế này hay thế khác, mà sự ngoài ý muốn của cô, đều vì Hạng Tự mà bắt đầu, cũng vì anh mà chấm dứt. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy mình là một vật phụ thuộc, thế nên anh chưa bao giờ để ý.
“Em đi đây, tạm biệt…” Câu nói tạm biệt còn chưa nói xong, đèn đỏ của vằn đường đi bộ cũng đã biến thành đèn xanh, Tử Mặc xoay người, sải một bước, nhưng bị Hạng Tự nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay.
Họ nhìn nhau, tựa như muốn nhìn thấy gì đó từ đáy mắt đối phương, cuối cùng, anh chẳng nói lời nào chỉ nắm tay cô, đi qua vằn đường đi bộ thật dài, đến dưới lầu chung cư.
“Nhớ đừng dùng hộp thư thoại nữa,” Hạng Tự dừng bước, buông tay ra, “Lái xe cẩn thận.”
Nói xong, anh kéo ra một nụ cười thản nhiên, xoay người đi lên lầu.
Thì ra…anh chỉ dắt cô qua đường mà thôi.
Cô bỗng nhiên có một ảo giác, bọn họ trở về năm mười bảy tuổi, hình như cô nhìn thấy một bóng lưng quật cường mà cô độc, rất nhiều lần cô đi theo sau anh, đi qua một ngã tư đường một vằn đường đi bộ, cô hy vọng anh có thể nắm tay mình biết bao, nhưng anh không có.
Thế nên, anh đang bù đắp sao?
Hay là, người nắm tay cô ban nãy, thật ra là một Hạng Tự khác.
“À, rốt cuộc không cần nhắn lại cho em nữa, sau đó chỉ âm thầm chờ trả lời,” trong điện thoại, Vu Nhâm Chi nói, “Nhưng kỳ thật tôi ngầm hưởng thụ quá trình này một chút.”
“?”
“Giống như trở về thời sử dụng máy nhắn tin, sẽ khiến tôi cảm thấy mình trẻ lại.”
Tử Mặc bật cười, cô đã cài đặt di động trở lại như cũ, người đầu tiên gọi tới là Vu Nhâm Chi.
“Tôi không biết hành động nhỏ bé này lại có tác dụng lớn đến vậy.”
“Tối nay em rảnh không?” Anh ta đột nhiên hỏi.
“Có…”
“Có thể cùng tôi ra ngoài hẹn hò không?”
“…”
“Này, đừng từ chối một người lớn tuổi cố lấy dũng khí để hẹn hò với em, điều này sẽ khiến anh ta rất đau lòng.”
Cô vẫn cười, có điều lúc này có phần dở khóc dở cười: “Vậy được rồi…”
“Buổi tối tôi tới đón em.”
Cúp máy, Tử Mặc ngồi ở bệ cửa sổ thẫn thờ, Tử Sinh mang dép lê đi lạch cạch qua lại trong phòng khách, còn đánh răng nữa. Bình thường anh ít khi ở nhà, nhưng từ sau lần trước cô ngã bệnh phát sốt, cô thường nhìn thấy anh ở nhà, có lẽ anh thật sự sợ cô xảy ra chuyện mà không thể ăn nói.
Bởi vì ba mẹ đột ngột đi du lịch, đã lâu rồi không triệu kiến hai anh em, cô bỗng nhiên rất thích cuộc sống hiện tại, mặc dù vẫn nặng nề, nhưng tự do tự tại.
“Mặc Mặc,” Tử Sinh đứng ở cửa, hai má và cằm dính đầy bọt, “Anh nghe Hạng Phong nói, có người tặng hoa cho em?”
Tử Mặc cười gượng hai tiếng, muốn cho qua chuyện.
“Không phải là thằng nhóc chụp hình lần trước chứ?”
“Không phải.”
“Vậy là ai?” Anh nhướn mày.
“Anh không biết đâu.” Cô nháy mắt.
Tử Sinh nhếch khóe miệng: “Mặc Mặc, anh cảm thấy em thay đổi rồi.”
“?”
Anh khoanh tay, quan sát cô kỹ càng, ánh mắt giống như ba, qua thật lâu, anh mới cười nói: “Có điều, thay đổi tốt lắm.”
Vào lúc năm giờ chiều, Tử Mặc ở ngã tư đường đợi Vu Nhâm Chi, anh ta từ xe taxi bước xuống, bảo cô lên ngồi trước, sau đó mình mới vào ngồi, rồi đóng cửa lại.
Tử Mặc cảm thấy Vu Nhâm Chi không giống với những phái nam mà cô từng tiếp xúc trong quá khứ, anh ta rất có phong độ, có tài hoa, nhưng lại gần như cứng nhắc, làm chuyện gì cũng có thứ tự.
Cho nên khi xe taxi dừng tại một cửa nhà hàng tối om, Tử Mặc không khỏi có phần kinh ngạc.
Vu Nhâm Chi trả tiền xong, xuống xe, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ mang theo ý tự giễu: “Với trí tuệ của một người lớn tuổi, có thể nghĩ ra cách bất ngờ như vậy coi như không tệ rồi.”
“Cách bất ngờ?”
“Đúng vậy.” Anh ta gật đầu, sau đó đi đến cửa nhà hàng trước để đặt chỗ.
Người phục vụ mù nói quy tắc ăn uống của nhà hàng với họ, sau đó dẫn họ đi lên lầu, trước khi bước vào cánh cửa tối đen kia, Vu Nhâm Chi hào phóng lịch lãm vươn tay ra, nói với Tử Mặc: “Có thể chứ?”
Tử Mặc nghĩ nghĩ, có chút vụng về khoát tay trên vai anh ta, anh ta mỉm cười không để tâm, chầm chậm xoay người dẫn cô đi vào.
Mặc dù mở to mắt, nhưng tầm mắt chỉ là một mảnh tối om, người phục vụ đi tuốt đằng trước, Vu Nhâm Chi và Tử Mặc ở phía sau, bọn họ đi rất chậm, sợ bị ngã trong bóng đêm.
Lảo đảo ngồi xuống ghế, Tử Mặc nghe được mình và Vu Nhâm Chi đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không nhìn thấy, cho nên cũng không cần gọi món ăn, nhà hàng sắp đặt món ăn giống nhau cho mỗi vị khách, hai người ngồi song song, nhất thời có phần không biết làm sao.
“Tôi nói này,” Vu Nhâm Chi tìm gì đó trong túi, “Hay là nhắm mắt lại đi.”
“?”
“Dù sao có mở to mắt cũng không nhìn thấy, nhắm lại chắc thoải mái hơn.”
Cô làm theo, cảm xúc dần dần dịu xuống. Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng vang trong trẻo, cô bất giác vươn tay nắm lấy cánh tay Vu Nhâm Chi, anh ta khẽ cười một tiếng, hình như khom người xuống lần mò, một lúc sau mới nghe được tiếng anh ta đem thứ gì đó đặt lại trên bàn.
“Tôi xin lỗi, không cẩn thận làm rớt hộp thuốc lá.” Anh ta vỗ tay cô, trong âm thanh có loại ma lực khiến người ta có thể yên tâm ngay lập tức.
“À, không sao…” Tử Mặc vội vàng buông tay ra, lúng túng gãi đầu.
“Em sợ không?”
“…Có một chút.”
“Lúc sợ hãi bình thường em sẽ làm gì?”
“Không nhớ nữa,” cô dừng một chút, “Trùm mình trong chăn, hoặc là…”
Cô không nói tiếp, thầm thở dài dưới đáy lòng trong bóng đêm.
“Hoặc là tìm một người làm cho mình không sợ nữa phải không?” Anh ta giúp cô nói tiếp, hình như chẳng hề có ý trách móc.
“…Anh thật sự phục trách việc vẽ tranh minh họa ư, chưa từng kết hợp với Hạng Phong viết tiểu thuyết trinh thám sao?” Cô khỏi cười khổ.
“Người già có trí tuệ của người già.”
“Anh già bao nhiêu?”
“Tôi nghĩ có lẽ…hồi em học tiểu học tôi đã không còn là trai tân.” Anh ta nói pha chút hài hước.
“…”
Lúc này người phục vụ lần mò bưng đồ ăn lên, đều là kiểu Tây, trước mặt mỗi người một đĩa, mặc dù vậy, ăn uống vẫn rất tốn công.
“Không phải tôi có người cạnh tranh đấy chứ?” Lúc ăn được một nửa, Vu Nhâm Chi đột nhiên hỏi.
Trong cổ họng Tử Mặc còn hai miếng bông cải xanh chưa nuốt xuống hết, cứ thế mà nghẹn tại chỗ, cô ho mạnh mấy cái, cái loại cảm giác thống khổ này mới biến mất.
“Đừng khẩn trương như vậy,” Vu Nhâm Chi cầm tay cô lên, đặt ly nước vào trong tay cô, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý muốn em chịu trách nhiệm với tôi.”
“Tin tức của anh nhanh thật đấy.” Cô bất đắc dĩ.
“Tôi chỉ là mạnh dạn thăm dò thôi.”
Tử Mặc không nhìn thấy biểu cảm của Vu Nhâm Chi, nhưng cô cảm thấy anh ta đang cười.
“Đều là Hạng Phong nói cho tôi biết —— rất nhiều chuyện về em.”
“…”
“Nhưng thật ra Hạng Phong rất thương em trai của mình.”
“Nếu anh nói những lời này trước mặt hai anh em họ chắc chắn sẽ bị giẫm ch.ết đó.”
Anh ta không để tâm nói tiếp: “Thế nên tôi luôn có cảm giác bị lợi dụng.”
“?”
“Hạng Phong cho tôi biết nhiều như vậy, thật ra là muốn mượn tay tôi làm gì đó —— trên thực tế tôi còn chưa biết rõ rốt cuộc anh ta muốn chia rẽ hai người, hay là ngược lại. Nhưng từ trong miêu tả của anh ta tôi càng có thể khẳng định, em là một người rất thú vị.”
“Thú vị chỗ nào?”
“Thú vị ở chỗ…em thường làm ra một số chuyện khiến người khác không ngờ tới.”
“?”
“Lần đầu tiên tôi biết em ở Ô Trấn, tôi tưởng rằng mình đã nhìn thấu em, cho rằng em chỉ là một cô gái hướng nội, đơn giản. Nhưng càng hiểu biết nhiều về em, tôi lại càng cảm thấy, thật ra em không hề đơn giản như chúng tôi đã nghĩ, trong cơ thể em giống như ẩn chứa mạch nước ngầm, sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.”
“Nghe anh nói vậy, tôi không biết nên vui hay buồn…”
Vu Nhâm Chi khẽ cười một tiếng: “Tôi có thể coi câu vừa rồi là lời khen ngợi không, tôi rất ít khi khen ngợi con gái.”
“…Cám ơn.”
“Vậy thì,” anh ta dừng một chút, hình như là cố ý, “Hiện tại em còn nghi ngờ tôi không?”
“?”
Trong bóng đêm, Vu Nhâm Chi kề sát tai Tử Mặc, thấp giọng nói: “Em vẫn cho rằng tôi không thật sự muốn theo đuổi em —— không phải sao?”
Tử Mặc cảm giác được hơi thở ấm áp của anh ta, cô bất giác rụt vai.
Vu Nhâm Chi không nói nữa, chỉ im lặng ăn đồ ăn trong đĩa của mình, cả phòng ăn chỉ nghe tiếng mọi người thầm thì và tiếng bộ đồ ăn va chạm.
Tử Mặc nhanh chóng ăn xong phần của mình, chỉ hy vọng bữa tối tối tăm này mau chấm dứt.
Lúc xuống lầu, cô vẫn đặt tay lên vai Vu Nhâm Chi, mặc dù cũng là một trước một sau, nhưng loại cảm giác này hoàn toàn không giống như lúc được Hạng Tự nắm tay.
Trở về thế giới sáng sủa, Tử Mặc cảm thấy mình quả thật mừng rỡ đến mức muốn hét to, ngược lại biểu cảm của Vu Nhâm Chi lại không thay đổi gì quá lớn, có lẽ cho tới giờ anh ta chính là người không hề lộ ra vui giận trên khuôn mặt, khiến người ta khó nắm bắt. Bọn họ ở lầu một sáng ngời của nhà hàng uống một ly thức uống rồi mới tính tiền rời đi, xe taxi chở họ về phía nhà Tử Sinh, dọc đường hai người rất ít nói chuyện với nhau, nhưng không cảm thấy gượng gạo chút nào. Tử Mặc đang nghĩ tới câu nói của Vu Nhâm Chi, hóa ra, anh ta biết sự nghi ngờ của cô, như vậy… anh ta khẳng định hay là phủ định đây?
Vu Nhâm Chi bảo xe taxi dừng trước một giao lộ, kéo Tử Mặc xuống xe, cùng nhau đi chầm chậm đến dưới lầu căn hộ của Tử Sinh. Anh ta đút hai tay vào túi, bước đi rất chậm, như là có chuyện muốn nói với cô.
“Mặc kệ em tin hay không, mối tình cuối cùng của tôi đã là mười năm về trước rồi.”
“…”
“Thật ra tôi cũng từng là một người giống như Hạng Tự… em hiểu ý tôi chứ? À, có điều đương nhiên người và người khác nhau, con người làm cùng một việc có lẽ bởi vì lý do hoàn toàn khác nhau, dù vậy, chúng tôi cũng không thể phủ nhận chuyện mình đã làm tổn thương người khác.”
“…”
“Sau đó có một ngày, tôi ngừng lại, tôi cũng không biết là vì cái gì, nói ghét cũng được, áy náy cũng được, chỉ là cảm thấy không muốn làm thế nữa. Muốn tìm một người mình thích, nhận thức cuộc sống bình thản. Nhưng mà, người kia chưa từng xuất hiện, hoặc là thật ra đã xuất hiện từ sớm, nhưng tôi không nắm giữ cơ hội duy nhất đó.”
“Vậy…anh nói cho tôi biết những điều này, là muốn chứng minh điều gì?” Tử Mặc lấy dũng khí hỏi.
“Là muốn nói với em…” Anh ta nhìn cô, lúc đầu ánh mắt rất ôn hòa, tựa như một người anh cả, sau đó dần dần trở nên sắc bén, giống như một người đàn ông đầy dã tâm, nhưng loại sắc bén và dã tâm này lại càng như mang theo ý trò đùa dai hơn.
“?”
Anh ta đứng trước mặt cô, có vẻ cao lớn hơn, cúi người xuống, kề sát tai cô nói: “Là muốn nói với em —— thế giới của người lớn tuổi, còn phức tạp hơn em tưởng tượng nhiều.”
Nói xong, anh ta tiến đến gần cô, bờ môi dường như muốn chạm vào má cô.
Tử Mặc theo bản năng lùi ra sau một bước, trong lúc sửng sốt cô không đứng vững, trông thấy mình sắp ngã xuống, phía sau lại có hơi thở quen thuộc nhào sang đây —— chính xác là, có người ở đằng sau ôm cô.
Vu Nhâm Chi bị đẩy ra, thân hình cao lớn của anh ta lảo đảo vài bước, đèn đường lờ mờ rọi trên khuôn mặt anh ta, loáng thoáng có ý cười lướt qua.
“Đừng chạm vào cô ấy…” Hạng Tự đứng sau Tử Mặc, lạnh lùng cất tiếng.