Chương 8: Bạch Hắc Bạch chi Hắc Bạch [2]
Một ngày nọ, văn bản tự động mở ra, Tiểu Hắc đánh máy: “Khà khà, vừa nãy ta làm một chuyện rất thú vị.”
Tiểu Bạch rất ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
“Ta lên diễn đàn đăng bài.”
“Việc này rất bình thường a.”
“Ta đăng bài lên trên cùng, thỏa thuê mắng chửi các thành viên là heo.”
“Oa, đã quá nhỉ, mình chưa dám bao giờ, sẽ bị hội đồng đó!” Tiểu Bạch ngưỡng mộ nói.
“Đúng vậy, đã bị hội đồng.” Tiểu Hắc giọng điệu rất đắc ý.
“Vậy còn gì thú vị?!” Tiểu Bạch không hiểu hỏi, nghĩ thầm chẳng lẽ Tiểu Hắc cho dù bị hội đồng vẫn vui?
“Có chứ, vì ta chính là dùng ID của ngươi.” Tiểu Hắc hả hê nói.
Sau đó Tiểu Bạch vài ngày không lên, đợi đến khi cậu lên rồi, Tiểu Hắc đánh một loạt chữ: “Mấy ngày nay không lên mạng?”
“Đúng vậy, gần đây đang có World Cup, mình không có thời gian a ^^”
“A? Ngươi cũng xem bóng hả. Ủng hộ đội nào? Dự đoán một chút xem?”
“Đương nhiên có xem.” Tiểu Bạch đắc ý nói, “Bạn xem đội Trung Quốc chúng ta lần này có thể quán quân không?”
“@#¥%@#%^#^×^¥(&)”
“Tại sao toàn là kí hiệu kì quái? Máy tính của bạn bị hack đen rồi sao?”
“… Đại não của ta bị ngươi hack đen thì có!!!!!!!!!!”
Tiểu Bạch đang ở trong phòng ngủ, không có truyền hình, vì thế khiến Tiểu Hắc tải cho cậu một phần mềm xem ti vi, trực tiếp xem trên mạng. Vừa xem vừa đánh máy: “A a a!! Bóng vào rồi!! Hay quá!!!”
Tiểu Hắc: “Này, ngươi thật đần, đây là việt vị, trọng tài đã thổi trước rồi.” Trong lòng thầm nghĩ, hóa ra không chỉ có nữ sinh mới vờ thích bóng đá a.
… Một hồi không thấy động tĩnh.
“T T.” Rất lâu sau, máy tính Tiểu Bạch mới có phản ứng.
“Vừa mới ch.ết ở xó nào vậy? Một pha việt vị đã khiến người choáng váng rồi sao?”
“Không phải.” Tiểu Bạch tâm trạng oan ức, “Vừa rồi bóng vào, mình kích động, một cước đá bay dây nối mạng của hộp máy…”
“… – -||| “
“Ôi chao, vì sao vẫn là 1:0 a? Không phải ban nãy vào một quả rồi sao?”
“Đó là việt vị, việt vị ngươi hiểu không, tiếng còi của trọng tài ngươi có nghe thấy không hả?”
Giải thích hồi lâu, Tiểu Bạch mới trả lời một câu: “Đáng ghét, tại sao có thể thổi phạt, mình hiếm lắm mới thấy bóng vào a…”
“…” Ngươi hiếm khi thấy thì người ta cũng phải thổi a.
“Tiểu Hắc bạn rất lợi hại phải không? Có thể xâm nhập sân bóng liên bang Đức, sửa lại số trên bảng tỉ số hay không?”
“…”
Tham gia diễn đàn cũng chẳng còn gì hay (trên thực tế là đã bị hội đồng rồi), Tiểu Bạch bắt đầu tò mò về Tiểu Hắc.
Tuy rằng đối với Tiểu Bạch ‘điện bạch’ loại này mà nói, Tiểu Hắc kì thực so với bạn học phòng bên cũng không quá khác biệt, đều là loại người rất lợi hại về máy tính. Tuy là bạn học hình như không thể ở phòng bên khống chế máy tính của cậu, nhưng mà hắn có thể qua phòng cậu làm, cho nên vẫn là lợi hại như nhau.
Vì vậy cậu theo bạn phòng bên hỏi một chút, lại lên mạng FTP của trường đăng tải trang bị một vài thứ, sau đó rất hưng phấn ở bên trong văn bản gọi Tiểu Hắc.
“Gọi ta làm gì?”
“Ôi chao? Không phải trang bị tường lửa rồi có thể ngăn trở bạn sao?”
“Tiến bộ rồi đây, lại còn biết tường lửa.”
“Ừ, bọn họ đều an toàn rồi, chẳng trách năm trước khi 328 phòng bốc cháy bọn họ không sao cả.”
“… Tường lửa không phải thực sự dùng để phòng cháy…”
“Mình biết, nhưng tại sao bạn vẫn có thể đi vào mà?”
“Đập, phá loại tường lửa này thật ra rất dễ dàng!” Rõ là coi thường gã.
“A? Thật vậy sao? Rất dễ dàng sao?”
“Đúng vậy.”
“Bạn giúp mình phá hủy tường vây trường học đi, mình đôi khi ra ngoài về trễ, cứ phải trèo tường!”
“…”
“Còn nữa, cho dù tường lửa bạn có thể phá hủy, nhưng mà mình đã lấp cửa giao tiếp rồi, làm sao bạn vẫn vào được vậy?”
“A? Ngươi biết cửa giao tiếp hả, không đơn giản, ngươi lấp như thế nào?”
“Mình dùng miếng xốt lấp lên tất cả các cửa trên hộp máy, đó chẳng phải là cửa giao tiếp sao?”
“… Cái này cũng được, máy của người có phản ứng không tốt gì không?”
“Ngoại trừ hộp máy nóng lên một chút, tự động khởi động lại hai lần, cái khác không sao.”
“Ta cũng cảm thấy sẽ vậy.”
Vì Tiểu Hắc chỉ điểm một chút, Tiểu Bạch bỏ những vải bông ở “cửa” đi, cuối cùng không dày vò máy tính đáng thương của cậu nữa. Cậu suy nghĩ trong phút chốc, lại hỏi: “Bạn có thể cho mình mượn một con vi-rút không?”
“Ngươi muốn vi-rút làm cái gì?”
“Bạn chẳng phải nói là trong máy tính của mình tất cả toàn là vi-rút sao? Mình muốn lấy độc trị độc, dùng vi-rút mới giết ch.ết vi-rút cũ. Như thế cũng không cần tiêu tiền mua phần mềm giết vi-rút.”
“|||||||||||||||||||||||||”
“Không chỉ mình thì thôi, thật là, tự mình đi nghiên cứu.” Sau khi được bạn học phòng đối diện chỉ bảo, Tiểu Bạch hơi lo lắng vì chuyện bên trong máy tính toàn là vi-rút, nhất định phải thu phục chúng.
Mấy ngày sau, Tiểu Bạch đắc chí hả hê khoe rằng: “Tiểu Hắc mình không sợ bạn nữa, mình hôm nay đã trang bị phần mềm diệt vi-rút KV rồi ~~”
“Không phải đồ lậu đó chứ, dùng tốt không?” A… tường lửa của Tiểu Bạch có vẻ như là đăng tải từ mạng FTP của trường…
“Là hàng chính hãng, ngay cả lúc giết vi-rút tay cũng mệt ch.ết đi.” Tìm được rất nhiều bạc mà, không nỡ.
“Hử?” Diệt vi-rút vì sao tay lại mệt.
“Mình phải kiểm soát ếch cầm súng trên màn hình, từng chút bắn rơi vi-rút, bắn trong thời gian dài không hết, qua cửa này lại có cửa khác, cuối cùng không diệt nữa vì mệt quá rồi.”
“Orz… Làm ơn đi, đó là trò chơi diệt vi-rút vặt vãnh thôi…” Mệt mỏi-ing.
“A? Vậy như thế nào mới diệt được vi-rút?”
Sau cùng Tiểu Bạch vẫn là mặc kệ vi-rút đi, dù sao thực ra có Tiểu Hắc thường trông nom cho sẽ không xảy ra biến cố. Vi-rút nhiều hơn hẳn là có thể tự đạt được mục đích “lấy độc trị độc”, không việc gì, không việc gì.
Dù sao Tiểu Hắc thường xuyên xuất hiện, Tiểu Bạch hoàn toàn quen khi không có giờ học ngồi trước máy tính chờ Tiểu Hắc xuất hiện rồi. Hơn nữa theo Tiểu Hắc tuyên bố, máy tính của Tiểu Bạch gã ta còn quen thuộc hơn cậu ta.
“Như vậy a… Vậy không được xem lén ổ đĩa F của mình a.”
“Vì sao?” Tiểu Hắc hỏi, cùng lúc bắt tay xem sơ qua ổ đĩa F.
“Trẻ em không nên xem…” Khà khà, là thứ cậu mạo hiểm mối nguy dính vi-rút mới tải về được a (kỳ thực máy tính kia… nhiều thêm hay ít đi vi-rút cũng không còn quan trọng nữa rồi…)
“Trẻ em?” Tiểu Hắc trầm mặc, phim gã xem qua còn ghê gớm hơn phim điện ảnh cậu ta xem rất nhiều…
“Đúng rồi, bạn không phải cái gì cũng có thể sao? Vậy bạn xem thử cũng không sao, nhân tiện giúp mình xóa mấy khoản bị làm nhòe đi…”
“…”
Lại nói hai người tuy là thường xuyên nói chuyện phiếm, nhưng mà Tiểu Bạch cho tới bây giờ chưa từng tán gẫu với Tiểu Hắc về đề tài phụ nữ a. Lúc này Tiểu Bạch cũng rất hiếu kỳ, hỏi: “Tiểu Hắc, bạn có bạn gái chưa?”
Đang xem sơ qua ổ đĩa F của Tiểu Bạch, cảm khái AV chất lượng kém Tiểu Bạch lưu, Tiểu Hắc sửng sốt một chút: “A?”
“Bạn gái, có chưa?”
“Ngươi hỏi làm cái gì? Ngươi có chưa?”
“Tò mò thôi…” Tiểu Bạch trả lời, “Mình vẫn chưa có, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Tiểu Hắc lập tức hỏi lại.
“Việc đó… Bạn xâm nhập một máy tính giúp mình kiếm chút đồ vật được không?”
“Vật gì vậy?”
“Nhật ký của Hệ Hoa, khát khao của toàn thể nam sinh…”
“…” Hóa ra Tiểu Bạch thầm mến Hệ Hoa? Tiểu Hắc lặng im suy nghĩ hồi lâu, miển cưỡng hỏi, “Địa chỉ IP của cô ta bao nhiêu?”
“Địa chỉ? Giường số 1 phòng 410 nhà trọ 7 đại học D, khà khà, ra giường chuột Mickey…”
“…” Người này làm sao biết rõ như thế, chẳng lẽ đã đi vào?
Sau khi nói cả buổi về nỗi khát khao đối với Hệ Hoa, Tiểu Bạch mới phát hiện Tiểu Hắc hoàn toàn từ đầu đến cuối việc lơ đi việc có bạn gái hay chưa, vì thế lại hỏi: “Bạn rốt cuộc có bạn gái hay chưa a.”
“Mắc mớ gì đến ngươi?”
Tiểu Hắc rất ít khi dùng loại ngữ điệu này đối với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có chút buồn bực: “Bạn hung dữ cái gì? Mình biết rồi, bạn nhất định là chưa có bạn gái mới mỗi ngày ngồi trước máy tính làm hacker. Bạn có thể làm được những thứ này bạn học mình cũng biết, hừ, bọn họ còn hữu dụng hơn so với bạn, bạn ngay cả khởi động và lên mạng cũng không thể…”
Đây không phải là lời nói nhảm sao? Ngươi từ xa mở một cái máy tính thử xem?
“Dù sao nhất định là tìm không được bạn gái, bị nói đến chỗ thầm kín nên hung dữ với tôi.” Tiểu Bạch rất bất mãn, “Bạn là chưa từng, chưa hề, chưa bao giờ có chứ gì?”
“Cạch” một tiếng, máy tính tối đen.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, bạn mau tới đi, mình đã mở cửa giao tiếp lên, tường lửa cũng tắt đi rồi T T Bạn tại sao còn chưa lên đây…” Tiểu Bạch lảm nhảm trên văn bản, “Mình hiện tại ngay cả hộp máy cũng mở ra bạn như thế nào vẫn chưa vào được? Còn có thứ gì khác cần phải tháo gỡ chăng?”
Người vẫn là không có xuất hiện.
“Chẳng lẽ bỗng dưng trong chốc lát ngớ ngẩn rồi, không biết dùng máy tính rồi? Bị thứ gì ngăn cản chắn bên ngoài không vào được sao?” Liên tục suy đoán, “Ô ô ô ô ô ô, Tiểu Hắc Tiểu Hắc bạn mau tới đi a!”
“Gọi ta làm gì?” Bàn phím thoáng cái không có tác dụng, trên màn hình xuất hiện một loạt chữ.
“A! Bạn cuối cùng cũng tới, Tiểu Hắc mấy ngày nay không gặp bạn rồi.”
“…” Đối phương sửng sốt trong chốc lát, mới đáp lại, “Ta chẳng qua đi ra ngoài vài ngày không có ở trước máy tính, làm sao vậy?”
“Mình chờ bạn rất lâu, rất nhớ bạn a •—•”
Tiểu Hắc lại một lát sau mới trả lời: “Thôi đi, lại xảy ra việc gì rồi?”
“Hôm qua cùng Hệ Hoa chụp chung, nhưng mà trong ảnh chụp có rất nhiều người không liên quan, nghe nói có thể dùng máy tính xóa đi, bạn giúp mình làm được không.”
“…” Tiểu Hắc lại trầm lặng, Tiểu Bạch không khỏi khẩn trương.
A… Biến mất vài ngày, lại là sau khi nói xong gã tìm không được bạn gái, cho nên Tiểu Bạch suy đoán Tiểu Hắc tức giận bởi vì nữ nhân. Vì vậy hôm nay mới đặc biệt lấy ảnh chụp gái đẹp cám dỗ gã, nhưng mà tại sao gã ta một chút tư thái vui thích của không có a.
“… Được rồi, ảnh chụp ở đâu?” Tiểu Hắc không ngờ bị hấp dẫn rồi, dù rằng không phải kiểu bị quyến rũ mà Tiểu Bạch tưởng tượng ra.
“Ở trong máy tính a. Bạn không phải là cái gì cũng có thể thấy sao?”
Tiểu Hắc tự mình tìm cả buổi, không tìm ra cái gì gọi là hình ảnh mới, bèn hỏi: “Ngươi đặt ảnh chụp ở trong ổ đĩa nào? C, D? Hay là E, F?”
“Đương nhiên là ổ đĩa A rồi!” Tiểu Bạch trả lời chắc nịch, “Ảnh này là do người khác chụp. Chỉ có đĩa mềm mới có thể lưu vào thôi.”
“…” Tiểu Hắc lại trầm mặc, đờ người ra, “Vậy ngươi đút đĩa A vào đi.”
“Được rồi.”
Từng chút, từng chút đưa vào không được.
“Ngươi đút ngược rồi chứ gì?”
“Ôi chao? Tiểu Hắc bạn thật lợi hại!”
“…” Là ngươi quá ngốc nghếch đó?
Tiểu Hắc không biết nguyên do biến mất hai ba ngày như vậy, sau đó dường như lại có vài ngày không quá hào hứng, sau nữa thì khá hơn. Tiểu Bạch cũng không nhạy bén, chẳng đi hỏi gã nguyên nhân, miễn là Tiểu Hắc có thể thường xuyên vào máy tính của cậu, cùng cậu trò chuyện phiếm, khi gặp phải sự cố có thể xuất hiện giúp cậu giải quyết thì tốt rồi.
Tiểu Hắc thực sự là một người có thể tin cậy a. Tiểu Bạch nghĩ như vậy. Về phần Tiểu Hắc vì sao đôi khi tức giận, còn vì sao mình làm cái việc ngốc gì gã đều có thể kiên nhẫn giải quyết —— tuy là trước đó không tránh khỏi mắng chửi Tiểu Bạch một chút…
Nói chung, Tiểu Hắc là một người đáng tin lại tốt bụng, Tiểu Bạch giữ vững nhận định này.
Dù gặp vấn đề gì, cậu ta thà gọi Tiểu Hắc không biết khi nào mới xuất đầu lộ diện, cũng chẳng muốn đi sang bên cạnh tìm bạn học trợ giúp.
“5555…”
Bất quá Tiểu Hắc mỗi lần xuất hiện tốc độ cũng thực sự rất nhanh, Tiểu Bạch bên này mở một cái TXT, đánh một loạt chữ số, Tiểu Hắc lập tức: “Làm sao vậy?”
“DA BU LIAO ZHONG WEN LE…” (đánh không được tiếng Trung rồi)
“Đổi cách đánh máy a!” Vừa nhìn thấy còn tưởng là tiếng Anh, cẩn thận đọc ra là phiên âm…
“QIE HUAN LE, BU XING.....” (đổi rồi, không được…)
“Ngươi có phải là ấn nút Caps Lock rồi không?” Loại tình huống này, thực sự là rất phổ biến.
“NA SHI SHA?” (đó là cái gì?)
“… Đừng lo, cứ theo ta nói mà làm, tìm nút Caps Lock, ấn một cái là được rồi.”
Qua mấy phút đồng hồ…
“ZHAO BU DAO T T” (tìm không thấy T T)
“Ở bên trái nút A == Ngón út bên trái của ngươi…” Chợt nhớ đến Tiểu Bạch ngốc như vậy, đánh máy nhất định không dựa theo phương cách đặt ngón tay thông thường…
“Da!!! Có thể đánh được tiếng Trung rồi, bạn nói sớm có phải tốt hơn không, phiền phức như vậy!”
“…” Kết quả gã là người có lỗi sao?
Nhập vào không đúng phương cách không chỉ có một lần, còn có một lần là chữ nhỏ.
“bu zhidao zenme hui shi, da buliao zi.....” (không biết sao thế này, đánh không ra chữ.)
A, chữ thường, hẳn không phải là caps, có thể là phương cách nhập vào có vấn đề, Tiểu Hắc vì thế nói: “Ngươi chuyển đổi một chút xem? Góc dưới bên phải có thanh ngôn ngữ, ta chụp màn hình cho ngươi xem.”
Ảnh chụp gửi qua: “genben zhaobudao youxiajiao de yuyanlan, zenme qiehuan a?” (hoàn toàn tìm không thấy thanh ngôn ngữ ở góc dưới bên trái, làm thế nào chuyển đổi đây?)
Thanh ngôn ngữ thường biến mất đi, Tiểu Hắc thì quen rồi, đang tính thay Tiểu Bạch kiểm tr.a sự cố máy tính một chút, chợt nhớ ra: “Ngươi nhấn nút Ctrl+shift chưa?”
“Ôi chao? Được rồi nè ~”
“… Chuyển đổi ngôn ngữ đầu tiên nghĩ đến chính là nó đi…”
“Thực là cho đến bây giờ đều là ấn ở trên dấu hiệu kia sau đó lựa chọn, hóa ra còn có thể chuyển đổi như thế này a, thật thần kỳ…”