Chương 23: Yêu nương hơn vạn vạn tỷ tỷ cây vàng
Cái kiểu mặt vênh như bánh đa nướng, cái giọng nói thách thức, cái thái độ huyênh hoang này, đã nhiều năm nay chưa ai dám thể hiện trước mặt bậc lão làng như Cao Bá Mạnh. Máu nóng trong người lão cơ hồ cũng sôi rồi, cơ mà khí chất nam nhi đại trượng phu thì vẫn phải cố mà giữ.
-"Chỉ một ván đấu nói lên được điều gì?"
-"Ơ ơ, nói lên được hơi bị nhiều điều đấy! Ta thắng a."
-"Ngươi có giỏi thì thắng thử thêm một lần nữa."
-"Ta không thèm a."
Nhạn tự biết sức mình mà, lần thứ hai nếu lão cảnh giác thì còn mơ mới giật được gậy.
-"Ngươi tuổi trẻ tài cao mà lại nhát gan thế hả? Ta thắng xí xoá lời ban nãy. Ngươi thắng thích gì ta cũng chịu. Luật chơi do ngươi quyết định."
Cao Bá Mạnh vừa khen vừa khích tướng, A Nhạn bị dụ, đăm chiêu nghĩ xem món gì mình giỏi nhất để đem ra so tài. Ở phía bên kia Cao Bá Vương được đàn em thủ thỉ bí mật động trời, sung sướng hét lớn.
-"Thi uống nước đi!"
Ông nội hắn đầu đội trời chân đạp đất, oai phong lẫm liệt, duy chỉ có một việc không làm được, đó là nhịn đi tè. Bí mật động trời ấy được A Đỏ khai quật năm hắn lên tám, hắn nhớ mãi năm đó, ông bị quai bị không nhai được gì, cả ngày chỉ nằm trên giường thều thào đòi uống nước rau quốc dân. Vì uống quá nhiều nước nên ông cứ phải dậy liên tùng tục, người ngợm cũng bởi thế mà héo mòn teo tót.
-"Ba, cầu xin ba hãy suy xét lại, thôi thì thương con thương cháu, ba làm ơn làm phước ba đóng vào đi ba."
Ba hắn thống khổ năn nỉ, ông hắn bực bội càu nhàu.
-"Nói nhiều đạp cho cái bây giờ, ngươi coi ta là trẻ lên ba chắc?"
-"Đâu có, con đâu dám, trẻ lên ba đâu đóng vừa bỉm này. Bỉm này là bỉm dành cho người già đó ba. Ba đừng xấu hổ mà ba, khi nào con già như ba con cũng đóng."
Ba hắn nhì nhèo một hồi, ông nội điên tím tái mặt mày, đùng đùng nổi giận chỉ thẳng vào mặt con trai tuyên bố đầy nghĩa khí.
-"Ngươi nghe cho rõ đây, đời này Cao Bá Mạnh ta thà quẫy ch.ết trong bãi nước tiểu của chính mình chứ không bao giờ đóng bỉm."
Chuyện về cơ bản là như thế, cộng thêm có đứa vừa ton hót trước khi xuống thủ đô ông nội đã uống ba bát canh lận, phen này Đỏ cam đoan Nhạn thắng là cái chắc. Nhạn cũng nghĩ vậy, hồi xưa từ nhà Nhạn tới trường phải vượt qua mấy quả đồi lận, mà tụi con gái như Nhạn xí hổ chả bao giờ bậy bạ như toán con trai, thế cho nên, riêng về khoản này Nhạn vô cùng tự tin.
Hai bên chấp thuận giao đấu, Cao Bá Mạnh và Cù Băng Nhạn ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn lớn, trên bàn ba chục chai nước khoáng cứ vơi dần đều. Số vỏ chai bên phía Nhạn ban đầu tăng rõ nhanh, chỉ tiếc, càng về sau, bụng Nhạn càng căng, nước vào càng khó. Thấy thế trận bị xấu đi, A Đỏ ngọt ngào động viên.
-"Cố lên nương, hóp cái bụng lại, cố thêm một chai nữa."
-"Ta...ta chịu thôi...ta thua tâm phục khẩu phục."
Nhạn mếu máo nói, đoạn bật dậy lao thẳng vào nhà vệ sinh, bỏ lại A Đỏ há hốc nhìn ông nội. Hỡi ôi, vị bô lão ngồi sừng sững phía kia, liệu có đúng thật là cha ruột của ba hắn không? Vẻ mặt không chút khẩn trương, thần thái vẫn sang chảnh ngút ngàn, rốt cuộc, là loại võ công gì? Võ gì mà có thể biến một người đi tiểu nhiều lần thành một người không cần đi tiểu?
Cao Bá Vương dành cho Cao Bá Mạnh ánh mắt ngưỡng mộ kinh khủng khiếp. Cao Bá Mạnh trông thằng cháu da dẻ trắng nõn trắng nà lại ngứa mắt quất cho vài cái. Ông nội xưa nay vốn thế, cứ gặp cháu trai là đánh yêu đánh thương, cơ mà nương hắn lại không biết, chạy vù qua chắn giữa hai ông cháu.
-"Ai cho phép ngươi đánh hắn a? Ngươi có giỏi thì đấu với ta thêm ván nữa, thi bắn táo, nếu ngươi thua ngươi phải xin lỗi A Đỏ rồi quỳ gọi hắn hai tiếng ông nội. Ngươi dám không?"
Nhạn hồn nhiên ra điều kiện, Đỏ lấm lét nhìn ông nội. Ông hắn hào sảng gật đầu, đoạn quay sang béo má cháu yêu cười lớn.
-"Được, nếu ta thua thì hôm nay thằng này sẽ là ông nội ta. Vậy còn ngươi? Nếu ngươi thua thì ngươi sẽ quỳ rồi ạ ta hai tiếng ông nội chứ?"
-"Không thành vấn đề."
Nhạn hí hửng mừng thầm, cái gì chứ riêng cái trò bắn trái trên cây Nhạn giỏi ghê lắm luôn, cả bản không ai địch nổi. Lần này Cao Bá Mạnh chơi trước, Nhạn ranh mãnh buộc sợi dây xuyên qua quả táo rồi treo ở con lắc đồng hồ, táo theo con lắc chạy qua chạy lại, Nhạn cứ nghĩ lão trật chắc rồi, vậy mà ba mũi tên vẫn trúng cả ba.
Đến lượt Nhạn, lão chơi gian, để quả táo lên đầu A Đỏ.
-"Ngươi bắn trúng hai trên ba phát, ngươi liền thắng ta."
Cao Bá Mạnh tuyên bố, Đỏ nhiệt liệt cổ vũ Nhạn. Chẳng hiểu sao Nhạn mọi khi khí thế phừng phừng, tới giờ phút quan trọng tay chân lại run lẩy bẩy, cứ giơ cung lên rồi lại hạ cung xuống, một hồi lâu vẫn chưa thể phóng tên.
-"Vậy hạ xuống một phát, chỉ cần trúng một phát thưởng ba cây vàng."
-"Ta...ta..."
-"Năm cây?"
-"..."
-"Một trăm cây vàng! Cao Bá Mạnh ta đã nói là làm!"
Ông nội ra giá, Đỏ tưởng Nhạn phải có thêm động lực, ai ngờ Nhạn bất lực quẳng cung một xó, chấp nhận quỳ xuống hạ giọng.
-"Ta ạ ông nội a."
-"Sao vậy? Khoảng cách gần vậy sao không bắn? Nương ốm a?"
Đỏ sốt sắng chạy tới hỏi han, Nhạn lặng thinh không nói gì, ông nội hắn thì chỉ nheo mắt tủm tỉm cười. Lát sau ông cho gọi bảy cô bạn gái của hắn qua, bấy giờ Nhạn mới biết cái người đó là ông nội A Đỏ, còn thuê người giả bộ chiếm đóng quán để thử võ của A Đỏ nữa, người thành phố thật lắm chuyện a.
Nhạn bĩu môi bỏ sang phòng khác hát karaoke với các thành viên bang Cọp Đen. Nhạn thích hát ghê lắm, ở thành phố hát không có chim chóc núi rừng ngân nga theo nhưng có dàn loa xịn mic khủng, hát nó vang vọng, nghe nó thích cái tai ghê a.
A Đỏ muốn bay ngay sang bên đó, cơ mà sợ ông nội nên chẳng dám đi. Các cháu gái cưng thấy ông mừng như bắt được vàng, xun xoe nịnh nọt tới tấp, bổ trái cây ông ăn, bóp vai bóp chân hầu ông. Ông rủ các cháu chơi trò bắn táo lấy tiền, táo đặt lên đầu cháu trai ông, cháu gái nào bắn trúng một phát ông thưởng một chỉ vàng. Các cháu phấn khích phát rồ, tranh nhau đòi bắn.
Kết quả, Ánh được cao nhất ba chỉ vàng, sáu người còn lại có người một chỉ có người không chỉ nào. Cao Bá Vương bắt được bảy mũi tên không trúng táo, trên tay ông nội hắn cũng cầm gần hai chục mũi tên chệch, những mũi tên mà lão chỉ cần chậm vài giây sẽ xuyên thẳng trán thằng cháu đích tôn.
Phát phần thưởng xong xuôi cho các cháu gái, lúc chỉ còn ông và Vương trong phòng, ông nội hỏi.
-"Lũ vừa rồi với ngươi quan hệ như nào?"
-"Ông biết rồi còn hỏi? Là người yêu con mà."
-"Yêu ngươi nhiều không?"
-"Nhiều chứ ông nội."
Cao Bá Vương thản nhiên đáp, Cao Bá Mạnh cười cười.
-"Nhưng vẫn kém một chỉ vàng, nhỉ?"
Ông nội nháy mắt cháu trai rồi đội chiếc mũ lá, đủng đỉnh về đại bản doanh ở ngoại thành. Cái thằng, IQ đã thấp rồi EQ còn chẳng cao, có chăng thì được cái mặt lừa tình. A Đỏ đăm chiêu suy nghĩ mãi não cũng loé sáng được một chút, hồ hởi chạy qua phòng bên, tắt nhạc nhẽo ầm ĩ, đuổi hết đàn em đi rồi đóng cửa đánh sầm.
-"Em là cô nương bản Lan Hồ Đieeee..."
Nhạn đang hát dở, quay sang lừ mắt. Đỏ không quan tâm, chạy tới ngồi cạnh A Nhạn, đẩy A Nhạn sát vào thành ghế sô pha, xúc động nói.
-"A Đỏ biết vì sao nương không dám bắn cung rồi!"
-"Vì...vì....sao? Ngươi...ngươi...đừng nghĩ linh tinh..."
-"Vì nương yêu Đỏ hơn một trăm cây vàng, phải không a?"
-"Ngươi nói bậy, vớ vẩn, tránh ra đi a."
-"Phải rồi mà a, nương còn chối gì a?"
-"A a ê ê nhức cả đầu, đồ bắt chước a."
Nhạn chu miệng lên mắng, bị Đỏ nhá cho một phát. Mắng thêm câu nữa, bị Đỏ ngậm hẳn đôi môi nhỏ nhắn. Môi Nhạn mềm ghê lắm, thơm thơm nữa, mỗi lần chạm vào lại có cảm giác bồng bềnh hơn cả đi du thuyền hạng sang, Đỏ cứ lưu luyến mãi chẳng muốn rời. Nhạn đưa tay muốn tát Đỏ, nhưng thế nào lại bị hắn chỉnh thành tư thế vòng hai tay qua ôm cổ hắn, bị hắn dụ tách hẳn cánh môi xinh.
-"A Đỏ còn yêu nương hơn vạn vạn tỷ tỷ cây vàng."
Với trí thông minh của A Đỏ thì đó là con số cao nhất Đỏ có thể nghĩ ra rồi. Câu nói nghe ngồ ngộ, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Đỏ, trống ngực Nhạn đập dồn dập. Tay Nhạn vô thức luồn vào tóc Đỏ, khẽ nhướn người đáp lại nụ hôn của Đỏ. Nhạn nhớ hồi nhỏ thi thoảng đang ngồi chơi cạnh bụi hoa ɖâʍ bụt thì bị A Tuyết bắt đi dụ anh rể Cù La Chim ra đồng để chim chuột với nhau. Khi đó Nhạn cáu ghê cơ, A Tuyết có sở thích kỳ quái dễ sợ, hoa ɖâʍ bụt đầy ra đấy không bứt mà ʍút̼, cứ phải tìm Cù La Chim làm gì a? Nhưng giờ Nhạn chợt thấy hình như Nhạn hiểu được cảm giác của A Tuyết lúc đó, ở cạnh A Đỏ tim Nhạn nó cứ lạ lùng lắm.
Chưa ai từng dịu dàng với Nhạn như Đỏ, hắn hôn Nhạn từng chút một, rồi lại cọ cọ môi lên sống mũi Nhạn, cụng trán vào trán Nhạn cười nụ cười ngờ nghệch. Trông hắn chẳng giống đại ca xã hội đen máu lửa gì cả, Nhạn của bây giờ cũng chẳng giống chị đại giỏi võ, trong lòng hắn, Nhạn chỉ như một đứa con gái nhỏ bé hai má hây hây hồng, mắt chớp chớp nhìn người yêu. Hắn lấy điện thoại trong túi, đoạn ghé sát vào Nhạn chụp liên tiếp mấy chục kiểu, chọn một kiểu đẹp nhất làm hình nền rồi thủ thỉ.
-"Điện thoại A Đỏ mua cho nương a."
Điện thoại có quả táo bị cắn dở, giống loại Ánh đang dùng nhưng to hơn, màu đỏ, quanh viền còn đính nhiều đá lấp lánh đẹp ghê a.
-"Bao nhiêu tiền để ta gửi A Đỏ?"
-"Chín ngàn rưỡi."
Đỏ thật thà đáp, đó là giá sau khi đã đính đá quý. Nhạn xưa giờ đâu có tiêu tiền đô la, ngây thơ rút mười ngàn đưa cho Đỏ.
-"Rẻ bằng gói băng vệ sinh luôn a, A Đỏ cầm luôn khỏi trả lại, coi như ta cho A Đỏ tiền công đi mua a."
Đỏ đứng hình mất một lúc, nhưng vẫn cười cười nhận lấy. Nhìn A Nhạn hí hoáy nghịch điện thoại cưng ghê lắm, Nhạn chụp ảnh phòng karaoke này, chụp ảnh xe của Đỏ, chụp cả lúc Đỏ lái xe đưa Nhạn về. Đi bộ vào sân ký túc xá, Nhạn bắt chước tụi con gái thành phố giơ tay chữ V, chu mỏ lên tự sướng lần lượt với cây bàng, cây chuối, cây xà cừ và cây bằng lăng. Nghịch ngợm một hồi, lúc xem lại ảnh phát hiện ra cái mặt đáng ghét của A Đỏ trốn sau gốc cây chứ. Bị phát hiện, Đỏ gãi đầu gãi tai chạy qua thơm chụt lên má Nhạn rồi mới chịu về.
Trên phòng Duyên và Như đang ngồi chơi máy tính với nhau, quỹ lớp KSTN CNTT do Như cầm, Như đang hỏi cả lớp xem sắp tới sinh nhật những bạn tháng mười nên tổ chức đi ăn lẩu hay đi xem phim. Duyên bên cạnh thắc mắc.
-"Cuối cùng thì bà vẫn phải quyết cơ mà, bà cứ quyết luôn chứ hỏi làm gì lại gây tranh cãi rồi kiểu gì cũng có bạn không hài lòng... Đó, vừa mới nói, cái thằng lớp phó nó bảo bà thánh làm màu, chả quan tâm tới lớp kìa."
-"Đâu? Á bạn Long thường ngày vẫn ngồi cạnh tui nè, không ngờ trong mắt bạn tui xấu xa vậy. Nhiều khi lòng tui băn khoăn chưa đưa ra được quyết định thì tui muốn tham khảo ý kiến của các bạn, cũng là dịp chuyện trò với nhau mà. Chứ có được quyết định rồi thì tui mất công tui chòi lên hỏi làm cái gì?"
Như ủ rũ tâm sự, mắt hơi đỏ. Như thường ngày hay nói cười nhưng động tới những chuyện kiểu như này nó lại nhạy cảm lạ thường. Hai đứa đang mải đọc bình luận thì nghe thấy tiếng rào rào rõ to, ở phía nào đó Ánh đã cho Nhạn xơi tái cả xô nước giặt đầy xà phòng.
-"Bà làm cái gì vậy?"
Duyên và Như hoảng hốt lao ra, Ánh uất ức giơ bằng chứng đối chất.
-"Còn làm gì được nữa? Đánh ghen chứ còn gì? Con ranh con, lần này thì cấm cãi nhé! Đây, các bà xem, con khốn mần nhau với người yêu tui trong quán karaoke. Không những thế nhé, chính mắt tui trông thấy nhé, về tới ký túc xá rồi mà vẫn còn câu kéo bỏ bùa nhé."
Nể Ánh thật, còn theo sát cả camera ở quán karaoke nhà Vương. Như cùng Duyên chăm chú xem đoạn video quay lại cảnh tình tứ của Nhạn và Vương trong máy Ánh, chốc chốc lại quay sang xuýt xoa trêu ghẹo. Nhạn thì chỉ đứng im một chỗ chịu trận lôi đình của Ánh. Ánh nói gì Nhạn cũng thấy đúng cả, Nhạn thấy mình tệ quá, tệ đến mức chả dám mở miệng thanh minh. Sao mà thanh minh được cơ chứ? Rõ ràng là Nhạn sai, Nhạn không cưỡng lại được sự dụ dỗ của Đỏ.
-"Cho ngươi đánh ta, bao nhiêu cũng được."
Duyên há hốc định lao vào can, nhưng bị Nhạn quát nên im re, chỉ còn cách đứng im nhìn Nhạn bị Ánh túm tóc rồi tát liên hồi. Giọng Ánh chửi vang quá, ký túc xá được một phen náo nhiệt, các phòng tầng trên tầng dưới xúm xít lại hóng hớt.
-"Con mặt thớt này nữa, mấy con kia nhìn cho kỹ con yêu tinh rừng nè nè, có người yêu thì nhớ cất kỹ đi đừng để nó trông thấy, kẻo nó hớt tay trên nhé! Điện thoại mới hả? Cũng biết vòi vĩnh gớm nhỉ? Tưởng thanh cao thế nào?"
-"Điện thoại này ta trả tiền sòng phẳng a."
-"Nói điêu không biết ngượng mồm hả? Phét lác nó quen."
Ở một góc phòng Như lén lút quay lại những thước phim quý giá. Nhạn gan thật, bị đấm đến thâm tím mặt mày mà vẫn cho Ánh trút giận. Đến Ánh đi đánh người mà một hồi cũng mệt lả cả người, nằm lăn lóc ra sàn. Mãi nửa tiếng sau mới hồi sức được chút xíu, chắp tay sau lưng đứng dậy véo cằm Nhạn cảnh cáo.
-"Lần sau còn dám thế thì chị mày chôn sống."
-"Ta không biết nữa...ngươi đi mà bảo A Đỏ a..."
-"Cái gì? Nhắc lại xem nào? Mất não hả Nhạn?"
Ánh gầm lên, Nhạn ấm ức oà khóc nức nở.
-"Là tại hắn sai trước mà a. Tại hắn cứ dụ ta, cái môi hắn mềm mềm ngọt ngọt hơn cả hoa ɖâʍ bụt, ta cứ bị thôi miên a, ta đoán có khi người hắn chứa nha phiến cũng nên."
Chưa từng thấy vụ đánh ghen nào người thứ ba, à không, người thứ chín trong cuộc tình của Vương và bảy người khác lại có những giải thích khôi hài đến vậy. Cả lũ con gái ngoài cửa ôm bụng cười nghặt nghẽo. Nhạn bị mọi người chê cười, tủi thân lao ra khỏi phòng, lao thế nào đâm sầm vào một người cao lều kều, cái người mà Nhạn vừa nhắc tới xong.