Chương 12: Vật Hoàn Bạch Phụng, Gặp Cái Vương Ngộ Nạn
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, hai tay đặt trên yên ngựa chầm chậm buông xuống, vận hết sức lực đứng lên, quét mắt nhìn, những thấy xung quanh có không dưới hai trăm người áo gấm, già trẻ, nam nữ đủ cả, người nào cũng cung kính đứng nghiêm trang như phỗng đá.
Lại một tiếng hú dài, hai lão bà tóc bạc phơ vẻ mặt hiền từ cùng với một thiếu nữ áo trắng tuổi chừng mười lăm mười sáu đáp xuống trong vòng vây của những người áo gấm.
Ba người chân vừa chạm đất, tiếng hú thứ ba lại vang lên, một con đại bàng trắng khổng lồ lại bay xà xuống, đôi cánh dài hơn hai trượng đáp xuống ngay giữa hai lão bà với thiếu nữ áo trắng, đôi vuốt của nó vừa chạm đất, bốn bề liền cất tiếng hô vang:
- Thành chủ vạn an!
Vân Dật Long giật mình nghĩ nhanh:
- Chẳng lẽ chính Bằng Thành Bạch Phụng?
Đoạn bất giác đưa mắt nhìn lên lưng con đại bàng trắng, lập tức kinh ngạc thầm nhủ:
- Trên đời lại có người đẹp đến thế!
Một thiếu nữ y phục toàn trắng từ trên lưng con đại bàng chậm rãi bước xuống, những thấy nàng tuổi chừng mười tám mười chín, mày ngài mắt sáng, mũi thẳng môi đào, vô cùng xinh đẹp.
Bước chân nàng tha thướt như lướt trên gió, lông vũ của con đại bàng chớ hề động đậy, nội khinh công ấy cũng đủ kinh người rồi.
Thiếu nữ áo trắng nhẹ khoát tay, đảo mắt nhìn các tử thi trên mặt đất, thoáng chau mày, mắt bỗng bừng sát cơ lạnh lùng nói:
- Những người của Chính Nghĩa Nhai...
Giọng nói nàng tuy lạnh như băng, song vẫn hết sức lảnh lót, bỗng đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Vân Dật Long đứng trên tảng đá.
Thiếu nữ áo trắng chợt mặt hoa ửng hồng, vội đưa ánh mắt đi nơi khác, lạnh lùng nói:
- Các hạ đã giết những người này phải không?
Vân Dật Long lạnh lùng hỏi ngược lại:
- Cô nương định đứng ra vì họ ư?
Thiếu nữ áo trắng nhướng mày:
- Không sai, các hạ là ai?
Vân Dật Long ánh mắt bỗng rực vẻ ghê rợn, cười sắc lạnh:
- Thì ra Đại Mạc Bằng Thành cũng nằm dưới sự thống trị của Huyết Bi, thảo nào kiêu cuồng đến vậy, ha ha... trong giới võ lâm ai dám không tuân phục chủ nhân Huyết Bi? Phải không nào?
Thiếu nữ áo trắng lại nhìn vào mặt Vân Dật Long, gắt giọng:
- Các hạ chưa trả lời câu hỏi của bổn cô nương.
Vân Dật Long cười phá lên:
- Ha ha... cô nương nếu không cho lời lẽ của Vân mỗ là ngông cuồng quá mức...
Giọng nói bỗng trở nên sắc lạnh, chậm rãi nói:
- Tại hạ chính là Vân Dật Long, người định huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai.
Tiếng kinh ngạc vang lên cùng khắp. Thiếu nữ áo trắng cũng thoáng ngẩn người, mắt nhìn chốt vào người Vân Dật Long, còn hai lão bà thì chòng chọc nhìn vào linh mã và thanh Trích Huyết Kiếm bên lưng Vân Dật Long.
Sau một hồi im lặng ngột ngạt, thiếu nữ áo trắng với giọng lạnh tanh hỏi:
- Nhị vị bà bà xem có phải y đang mang Trích Huyết Kiếm đó không?
Hai lão bà đồng thanh nói:
- Chính là vật sỡ hữu của lão thành chủ khi xưa!
Vân Dật Long nghe nói kinh ngạc lẩm bẩm:
- Lão thành chủ? Chả lẽ cung chủ nguyên là người của Đại Mạc Bằng Thành hay sao?
Thiếu nữ áo trắng trầm giọng:
- Hãy bắt lấy y ngay!
Liền tức vang lên ba tiếng quát to, bóng người nhấp nhoáng, ba đại hán áo gấm đã lao tới trước tảng đá Vân Dật Long đang đứng.
Vân Dật Long thoáng tái mặt, trầm giọng quát:
- Khoan đã!
Đoạn quay sang thiếu nữ áo trắng ôn tồn nói:
- Tại hạ có thể thỉnh giáo tôn tánh của cô nương chăng?
Thiếu nữ áo trắng vừa va chạm với ánh mắt dịu dàng của chàng, cõi lòng bỗng dưng xao động, vội ngoảnh đi nơi khác, buột miệng nói:
- Bổn cô nương họ Triển!
Vân Dật Long giật nảy mình, buột miệng:
- Cô nương có biết một vị lão tiền bối tên là Triển Kiếm Đồng không?
Thiếu nữ áo trắng giật mình, hối hả nói:
- Đó là tăng tổ phụ (ông cố) của tôi, các hạ... đã gặp lão nhân gia ấy ư? Hiện lão nhân gia ấy ở đâu?
Vân Dật Long buồn bã lắc đầu, giọng nặng nề nói:
- Lão nhân gia ấy đã quy tiên gần ba mươi năm rồi!
Thiếu nữ áo trắng bàng hoàng, vội hỏi:
- Ai đã hãm hại?
- Chủ nhân Huyết Bi!
Thiếu nữ áo trắng nghe nói, vẻ mặt kích động lẫn đau xót của nàng bỗng bừng dậy sát cơ, giọng sắc lạnh nói:
- Vân Dật Long, thương thế của các hạ nhất định không phải là nhẹ!
Vân Dật Long ngớ người, không hiểu dụng ý trong câu nói của thiếu nữ áo trắng, thản nhiên gật đầu nói:
- Vâng, tại hạ đã bị trúng kịch độc!
Thiếu nữ áo trắng cười khảy:
- Vì vậy các hạ mới bịa chuyện ngỏ hầu tự bảo chứ gì? Nhưng rất tiếc sự hiểu biết của các hạ quá ít ỏi, không biết Huyết Bi nguyên là do tăng tổ phụ tôi thành lập, bổn cô nương tin là tăng tổ phụ đã qua đời thật, nhưng quyết không phải ch.ết bởi tay chủ nhân Huyết Bi, mà là ch.ết dưới tay chủ nhân các hạ, và kể cả tổ phụ tôi. Vân Dật Long, bổn cô nương muốn các hạ phải nói ra nơi cư trú của người đã truyền võ công cho các hạ.
Vân Dật Long ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ áo trắng, chàng có đầy đủ lý do để giải thích, song chàng biết hiện giờ không phải lúc, bởi lúc này chàng đang bị thọ trọng thương, những gì chàng nói ra đều sẽ bị nàng ta hiểu lầm là những lời giả dối để chạy tội.
Chàng quét mắt nhìn những gương mặt đầy tức giận và sát cơ xung quanh, lắc đầu nói:
- Vân mỗ có nói ra thì cô nương cũng chẳng tin!
Thiếu nữ áo trắng nghiêm giọng:
- Bổn cô nương phân biệt được chân, giả, cứ nói đi!
Vân Dật Long chậm rãi nói:
- Vân mỗ chính là người thừa kế của lệnh tăng tổ!
Chàng vừa nói xong, ngoại trừ hai vị lão bà bà, tất cả mọi người đều lộ vẻ phẫn hận, có người hét to:
- Láo, đừng tin lời hắn!
- Chính hắn đã hạ sát những người của Huyết Bi này...
Thiếu nữ áo trắng thoáng trầm ngâm, bỗng đanh giọng nói:
- Bắt lấy y cho ta!
Ba gã đại hán đứng trước tảng đá liền cùng buông tiếng quát vang rồi lao bổ vào Vân Dật Long.
Vân Dật Long nhếch môi cười lạnh lùng, không hề chống cự, lập tức hai cổ tay đã bị hai gã đại hán nắm giữ.
Thiếu nữ áo trắng hai cánh tay giấu trong tay áo khẽ run rẩy, ngước nhìn lên vòm cây, lạnh lùng nói:
- Vân Dật Long, các hạ đừng nên bắt buộc bổn cô nương phải dùng đến cực hình, hãy thú thật đi!
Giọng nói tuy sắc lạnh và cương quyết, song tiếng nói hơi run rẩy.
Hai lão bà đưa mắt nhìn nhau, vị tiểu cô nương áo thầm nhủ:
- Trông y không như người xấu, mình phải làm sao khuyên giải tiểu thư đừng dùng cực hình đây! Ôi! Rất tiếc là Diễm Hồng muội không có ở đây, phải chi có, nhất định là cô bé sẽ có cách.
Vân Dật Long nhếch môi cười, bình thản nói:
- Vân mỗ chỉ có thể nói được bấy nhiêu thôi.
Thiếu nữ áo trắng nghe lòng rúng động, đôi môi đào mấp máy, song chẳng tài nào thốt ra được những gì định nói, mặc dù nàng hiểu rất rõ là không nên có lòng riêng tư như vậy.
Một người cao hơn trong hai vị lão bà bỗng cất tiếng nói:
- Vân Dật Long, lời nói của các hạ chẳng hay người nào có thể làm chứng?
Vân Dật Long đưa mắt nhìn hai vị lão bà hiền từ, chậm rãi nói:
- Mối quan hệ giữa Bằng Thành với Triển lão tiền bối, chẳng hay có gì là bằng chứng?
Lão bà ấy mắt liền ánh lên vẻ mừng rỡ, lập tức thò tay vào lòng lấy ra nửa mảnh bài ngọc, bước vội đến trao cho Vân Dật Long và nói:
- Có vật này làm bằng chứng đây!
Vân Dật Long đón lấy ngọc bài, những thấy trên ấy có khắc nửa chữ “Triển”, như đã bị người chẻ làm đôi, chàng gật đầu một cách nặng nề, trao trả ngọc bài cho lão bà, đoạn lại cởi thanh Trích Huyết Kiếm bên lưng xuống đưa cho lão bà, giọng nặng nề nói:
- Đây là vật của Triển gia, lẽ đúng là phải do người nhà họ Triển thừa kế, và cũng xin nhận lại cả linh mã đây. Lúc này Vân mỗ có nói nhiều cũng vô ích, chỉ phiền bà bà hãy cùng tiểu thư cất công đến Kim Bích Cung trong Trích Huyết Cốc dưới Chính Nghĩa Nhai một chuyến, sẽ hiểu rõ mọi sự việc.
Lão bà thoáng biến sắc mặt, thắc mắc nói:
- Sao các hạ không nói rõ ngay bây giờ?
Lão bà không đón lấy kiếm, Vân Dật Long bèn cúi đặt kiếm trên tảng đá, lại tháo Ảnh Huyết Hoàn nơi cổ tay ra đặt cùng với Trích Huyết Kiếm, đoạn ngồi xuống tảng đá tụt xuống đất, sau đó cười chua chát nói:
- Vân Dật Long hiện đang thọ trọng thương, tất cả đều trở thành những lời giả dối.
Đoạn thầm cắn răng, gắng gượng cất bước đi xuống đồi.
Thiếu nữ áo trắng biến sắc mặt, buột miệng kêu lên:
- Vân Dật Long, các hạ định đi đâu vậy?
Vân Dật Long chầm chậm quay người lại, thò tay vào lòng lấy ra một viên thuốc màu lục kẹp giữa hai đầu ngón tay, lạnh lùng nói:
- Tiểu thư còn lo Vân mỗ thoát khỏi bàn tay của Bằng Thành ư?
Người của Bằng Thành thảy đều biết viên thuốc ấy, vừa nhìn thấy liền tái mặt, thiếu nữ áo trắng hốt hoảng la lên:
- Ném bỏ ngay đi!
Vân Dật Long nhếch môi cười, bỏ viên thuốc trở vào lòng, chệch choạng bước đi, linh mã lập tức quay lại, theo sát sau lưng chàng.
Vân Dật Long nghe tiếng chuông reo liền chững bước quay lại, đưa tay nhẹ vuốt lên má linh mã, hồi thật lâu mới cười nhạt nói:
- Kể từ nay ta không còn là chủ nhân của mi nữa, hãy ở lại đây nhé! Nhất định họ sẽ đối xử tử tế với mi.
Đoạn khó nhọc cúi xuống cầm lấy dây cương buộc vào thân một ngọn cây nhỏ.
Thiếu nữ áo trắng kích động nói:
- Tôi... tôi đâu có bảo các hạ giao cho những thứ ấy!
Vân Dật Long không quay lại, chỉ lạnh nhạt nói:
- Tử thừa tổ chí, đó là lẽ đương nhiên!
Đoạn cất bước băng qua vòng vây của những đại hán áo gấm đi xuống đồi.
Thiếu nữ áo trắng tuy không hạ lệnh, song chẳng một ai dám ngăn cản cả.
Thiếu nữ áo trắng thờ thẫn trông theo bóng dáng chàng khuất nơi khúc quanh, bỗng dưng lòng nghe thấy trống vắng lạ.
Lão bà cầm kiếm và hoàn lên, bỗng quay lại nói:
- Ta hãy mau đến Kim Bích Cung một chuyến, e rằng còn phải quay về cứu y nữa đấy!
Thiếu nữ áo trắng nghe lòng rúng động, lẳng lặng tung mình lên lưng đại bàng, khẽ huýt lên một tiếng, con đại bàng trắng liền vỗ cánh bay vút lên không.
Lão bà cao hơn quay sang lão bà kia nói:
- Muội muội hãy tạm ở lại đây với họ, ngu tỷ cùng đi với tiểu thư đến Kim Bích Cung, hãy phái người canh giữ trên không, đừng để cho Vân Dật Long tẩu thoát.
Đoạn tung mình lên ngọn cây, gọi một con đại bàng xuống, đuổi theo thiếu nữ áo trắng bay về hướng Thái Sơn.
Lão bà ở lại quét mắt nhìn quanh, đoạn trầm giọng nói:
- Các ngươi hãy thay phiên nhau cho người tuần tr.a trên không, số còn lại hãy lui lên Ngọa Ngọc Lĩnh.
Lập tức một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần từ trong đám đông bước ra, phi thân lên ngọn cây, gọi xuống một con đại bàng, bay vút lên không, số còn lại nối tiếp nhau đi lên Phong Hà Lĩnh.
Từ đó xuống đến chân núi không xa lắm, nhưng Vân Dật Long đã phải đi suốt gần hai canh thứ, trời phương đông đã hưng hửng sáng.
Vân Dật Long ngước mắt nhìn về phía Vạn Liễu Bảo nơi xa, ngán ngẩm chau mày, lúc này chàng cảm thấy khoảng cách ấy thật xa xôi, song bằng mọi giá chàng phải đi đến đó.
Vịn vào thân cây nghỉ ngơi một hồi, Vân Dật Long lại cố gắng cất bước toan đi tiếp, bỗng nghe một giọng kinh ngạc nói:
- Vân công tử đó phải không?
Liền tức một hán tử vạm vỡ tuổi chừng hăm ba hăm bốn phóng xuống.
Vân Dật Long ngước lên nhìn, những thấy người này mày rậm mắt to, không hề quen biết, bèn ơ hờ gật đầu nói:
- Phải, tại hạ chính là Vân Dật Long, các hạ là ai?
Gã hán tử liền đứng nghiêm trang, cung kính nói:
- Tiểu nhân là vị tuần vệ của Vạn Liễu Bảo, công tử không biết tiểu nhân, nhưng tiểu nhân thì biết công tử.
Vân Dật Long thu chân về dựa lưng vào thân cây, nóng lòng hỏi:
- Lôi Mãnh ra sao rồi?
Gã hán tử giọng nặng nề đáp:
- Lão nhân gia ấy đã hôn mê bất tỉnh!
Vân Dật Long giật mình, vội thò tay vào lòng lấy ra viên thuốc màu vàng nhạt, trao qua và nói:
- Huynh đài hãy mau mang viên thuốc này về cho Lôi Mãnh uống ngay!
Gã hán tử vội tiến tới hai bước, đưa tay toan đón lấy, nhưng chợt nhớ ra bèn lấy làm lạ hỏi:
- Vân công tử không về bảo sao?
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Vân mỗ muốn ngắm cảnh mặt trời lên, huynh đài hãy đi mau!
Gã hán tử thắc mắc đưa mắt nhìn Vân Dật Long, thoáng tần ngần rồi mới đưa tay đón lấy viên thuốc.
Vân Dật Long cười bình thản nói:
- Bảo họ đừng đi tìm Vân mỗ, đến lúc Vân mỗ tự sẽ trở về.
Gã hán tử gật đầu, thoáng vẻ căm tức nói:
- Tiểu thư về bảo sau khi hồi tỉnh, vốn định tức khắc đến Phong Hà Lĩnh để tìm công tử, ngờ đâu bỗng có mười mấy đạo sĩ đến bảo, đã qui định không một ai được rời khỏi sảnh đường trước lúc trời sáng.
Vân Dật Long giật mình hỏi:
- Có xảy ra chiến đấu không?
Gã hán tử hậm hực:
- Lão đạo sĩ cầm đầu nghe đâu là Túy Thần gì đó, lão ta võ công quán thế, án ngữ ngay cửa đại sảnh, không ai ra được. Lão ta bảo khi nào Cái Vương đến thì Vạn Liễu Bảo sẽ được tự do ngay. Tiểu thư khóc cầu mãi đến bây giờ mà họ cũng không chấp thuận, có lẽ những thanh danh đại hiệp, kỳ nhân hay dị sĩ của họ chính là đã nhờ vậy mà có.
Vân Dật Long mắt bỗng rực sát cơ, giọng sắc lạnh nói:
- Cái Vương, Túy Thần, hai người rồi cũng đã đến.
Gã hán tử ngạc nhiên:
- Vân công tử biết họ ư?
Vân Dật Long bình thản cười:
- Huynh đài hãy về trước, nếu có cơ hội thì hãy nói với bảo chủ là đừng nên vọng động, cứ để cho họ xếp đặt, rồi một ngày nào đó mọi sự đều sẽ chuyển đổi ngược lại thôi.
Gã hán tử mặt thoáng lộ vẻ cảm khái, cung kính nói:
- Sở Tinh Hồng xin kính tuân lời dặn bảo của công tử!
Đoạn quay người sải bước bỏ đi.
Vân Dật Long trông theo bóng dáng y khuất sau rặng cây, không dằn được buông tiếng thở dài trầm giọng.
Đột nhiên, một giọng nói rổn rảng vang lên:
- Nhân phú vạn sự túc, nhân cùng vạn sự khổ, vị tiểu công tử này hẳn là tử đệ phú gia, lẽ ra mọi sự đầy đủ mới phải, sao lại một mình than vắn thở dài ở nơi hoang sơn thế này?
Vân Dật Long giật nảy mình, song vẫn bình tĩnh chầm chậm quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Những thấy ngoài trăm trượng, một lão khất cái áo vá trăm mảnh, tay chống một ngọn tử trúc trượng đang nghiêng ngã đi tới, mái tóc bạc của lão rối bời như ổ quạ, đôi mày trắng dài những mấy tấc, cơ hồ che phủ hai mắt nhỏ ti hí, mặt đầy dầu mỡ, song lại toát ra một vẻ uy nghi khiếp người.
Vân Dật Long cười lạnh lùng nói:
- Tôn giá cốt đến đây là vì Vân mỗ chứ gì?
Lão khất cái híp mắt cười:
- Công tử có tài vị bốc tiên tri ư?
Vân Dật Long xẵng giọng:
- Cái Vương, chúng ta cùng là người trong giới giang hồ, các hạ có gì cứ thẳng thắn nói ra đi!
Lão khất cái dừng lại trước mặt Vân Dật Long cách chừng tám thước, ngọn tử trúc trượng cắm nghiêng trên mặt đất, ẹo người cười nói:
- Chẳng hay công tử muốn lão ăn mày này thẳng thắn nói ra gì vậy?
- Những gì trong lòng các hạ muốn nói!
Lão khất cái hai mắt bỗng rực lên, cười nói:
- Nếu như lão ăn mày này bảo là muốn lấy đầu công tử, chẳng hay công tử tin hay không? Ha ha...
Vân Dật Long rúng động cõi lòng, song vẫn lạnh lùng nói:
- Dĩ nhiên là Vân mỗ tin, nhưng cái đầu của Vân mỗ trao cho người là phải được trả giá tương đương.
Cái Vương bỗng nghiêm mặt:
- Dường như công tử trong người không được khỏe?
Vân Dật Long mai mỉa:
- Vì vậy các hạ mới dám đến đây gặp Vân mỗ, đúng không?
Cái Vương đanh mặt, cười sắc lạnh nói:
- Vân Dật Long, ngươi đã tự xem mình quá cao và đánh giá kẻ khác quá thấp, ngươi đã biết lão phu là ai thì đừng nên nói như vậy.
Vân Dật Long:
- Các hạ hãy nói ra mục đích đến đây đi!
Cái Vương híp mắt:
- Nghe đâu ngươi thân hoài Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng phải không?
Vân Dật Long là người thông minh, nghe nói là hiểu ý ngay, cười khảy nói:
- Đúng vậy! Vân mỗ có luyện thành Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, Tuý Luý Càn Khôn và lệnh cao túc chính là ch.ết dưới chưởng của Vân mỗ.
Cái Vương quắc mắt nhìn xoáy vào mặt Vân Dật Long, một hồi lâu, bỗng cười vang nói:
- Vân Dật Long, hào khí của ngươi quả là đáng kính phục, nhưng với hoàn cảnh của ngươi hiện giờ, nói như vậy thật là thiếu thông minh.
Vân Dật Long ngầm thử vận khí, cảm thấy chân khí trầm đục, không sao tề tụ được, biết cuộc chiến hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều, song vẫn bình thản nói:
- Vân mỗ đã nói rồi, các hạ có gì cứ nói thẳng đi!
Cái Vương đứng thẳng người, cầm lấy tử trúc trượng, trầm giọng nói:
- Ngươi có biết là lão phu đã đuổi theo ngươi chăng?
Vân Dật Long lạnh lùng:
- Vân mỗ cũng biết rằng Tuý Thần đã canh giữ Vạn Liễu Bảo, không cho người trong ấy ra ngoài.
Cái Vương cười khẩy:
- Ngươi bảo lão phu sợ Vạn Liễu Bảo ư?
- Không phải nhị vị sợ võ công của Vạn Liễu Bảo, mà là sợ họ loan truyền hành vi của nhị vị ra ngoài chốn giang hồ, sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của nhị vị, bởi nhị vị là kỳ nhân, là đại hiệp, đúng không nào?
Cái Vương giật mình, cười khảy:
- Vân Dật Long, theo ngươi thì với sức của lão phu và Tuý Thần tiêu diệt Vạn Liễu Bảo phải cần đến bao nhiêu thời gian?
Vân Dật Long cũng cười khảy:
- Có lẽ không cần đến nửa ngày. Thế nhưng, nhị vị không đủ can đảm.
Cái Vương lại giật mình:
- Bọn lão phu sợ ai kia chứ?
Vân Dật Long cười khinh miệt:
- Bằng Thành Bạch Phụng!
Cái Vương mắt rực sát cơ, nhìn trừng trừng vào mặt Vân Dật Long, với giọng trầm lặng nói:
- Vân Dật Long, tâm tư của ngươi quả là chu mật, thật đáng bội phục, những gì trong lòng lão phu, ngươi đều biết tỏng hết. Cái Vương này đi khắp đại giang nam bắc, ngươi là người duy nhất hiểu tâm tư của lão phu, vì vậy…
Vân Dật Long vẫn thản nhiên cười khảy:
- Vì vậy các hạ nhận thấy không thể buông tha cho Vân mỗ chứ gì?
Cái Vương và Tuý Thần vốn đã có sẵn kế hoạch, nhưng giờ đây đã bị Vân Dật Long vạch trần, cũng chẳng giấu giếm nữa, cười khảy nói:
- Vân Dật Long, ngươi chỉ nên tự trách mình quá ư cuồng ngạo, không chịu giữ lại chút thể diện cho Cái Vương này.
Dứt lời chầm chậm đưa tử trúc trượng lên, cất bước tiến đến gần Vân Dật Long.
Vân Dật Long hít sâu một hơi, ngầm vận chân khí, vẫn không sao đề tụ được, thầm buông tiếng thở dài, im lặng đứng dựa người vào thân cây.
Cái Vương tiến dần đến gần, hai mắt chòng chọc nhìn vào gương mặt trắng nhợt của Vân Dật Long, biết chàng không còn khả năng phản kháng.
Song, thái độ lạnh lùng và bình thản của chàng đã khiến lão khiếp đởm và tức tối, lão không tin trên đời này lại có kẻ xem thường cái ch.ết đến vậy.
Mặt trời vừa trèo lên đỉnh núi, muôn vàn lá phong đỏ rực dưới ánh nắng ban mai, ngoài tiếng kêu của vài chú chim non, bốn bề tĩnh lặng.
Ngọn tử trúc trượng đã chạm vào ngực Vân Dật Long, song chàng vẫn ra chiều lạnh lùng và bình thản.
Cái Vương thấy vậy càng thêm tức tối, cười gằn nói:
- Vân Dật Long, tài ngụy trang của ngươi quả đáng khâm phục.
Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn Cái Vương, cười khảy nói:
- Vân mỗ không cần phải ngụy trang, bởi hiện tại chính là lúc tôn giả đắc ý.
Cái Vương cười khảy:
- Chẳng hay Vân Dật Long ngươi có lúc nào đắc ý chăng?
Vân Dật Long cười khảy:
- Những mong là không, nếu có thì nhị vị ắt phải trả giá từ gấp mười lần trở lên.
Cái Vương mắt ánh hung quang, tử trúc trượng bỗng rụt về, nhắm vai trái Vân Dật Long giáng xuống, “bốp” một tiếng, lập tức vai Vân Dật Long máu tuôn xối xả.
Vân Dật Long nghiêng mặt nhìn vai, lạnh lùng nói:
- Các hạ nhẹ ta quá, chưa thương tổn đến xương cốt.
Cái Vương thoáng tái mặt, cười gằn nói:
- Vân Dật Long, ngươi rắn rỏi lắm, để rồi xem ngươi có thể chịu đựng đến bao giờ.
Dứt lời tử trúc trượng lại vung lên, giáng xuống vai phải Vân Dật Long.
Vân Dật Long chao người đi một cái, nghiêng người dựa mạnh vào thân cây, cười lạnh lùng nói:
- Chỉ e tôn giá không có nhiều thì giờ đến vậy.
Cái Vương thót người, bất giác ngẩng lên nhìn trời, đoạn gằn giọng nói:
- Có lẽ ngươi đã nói đúng!
Đoạn tử trúc trượng lại chĩa vào ngực Vân Dật Long.
Lúc này, trên trời xa có một con đại bàng trắng đang bay nhanh về phía này.
Vân Dật Long thầm thở dài, nhếch môi cười nói:
- Các hạ vẫn còn đang kéo dài thời gian.
Cái Vương cười đanh ác:
- Nhất định là ngươi được mong ch.ết nhanh chóng, bởi sống như vậy còn đau khổ hơn là ch.ết phải không?
- Tôn giá đắc ý lúc này e quá sớm đấy!
Cái Vương buông tiếng cười khảy, vừa định nói tiếp, bỗng nghe trên không có tiếng chim to bay lượn, và trên đỉnh Phong Hà Lĩnh vang lên tiếng hô rền rĩ:
- Thành chủ đã về!
Cái Vương giật mình, lập tức vung tử trúc trương đâm thẳng vào ngực Vân Dật Long.
Ngay khi ấy, trên không bỗng vang lên một tiếng quát hối hả, rồi liền tức một luồng sáng bạc bay thẳng vào ngọn tử trúc trượng trên tay Cái Vương…