Chương 85: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau
Lập tức hắn khẽ nhúc nhích môi chậm rãi truyền âm. Sau khoảng một tuần trà chân mày Lâm Hiên cau lại: "Thực sự …?"
"Đương nhiên, việc này sao phải chuyện đùa, tiểu đệ tự nhiên lưu lại con đường rút."
Lâm Hiên im lặng suy nghĩ một chút, một lát mới nói: "Nếu như thế, tại hạ hợp tác cùng với ngươi."
"Ha ha, ta đã biết chắc chắn đại ca sẽ lựa chọn chính xác. Ngươi yên tâm, chuyến này nhất định chúng ta sẽ được như mong muốn. Cam đoan đại ca sẽ có những linh thảo có giá trị." Điền Tiểu Kiếm hết sức vui mừng.
"Hy vọng là như thế." Lâm Hiên đứng lên: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên nhanh chóng hành động."
Lập tức hai người lặng lẽ rời Nghênh Khách Lầu, trong này tuy có nhiều tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhưng công pháp hai người ẩn nấp tu vị, bình thường không khiến người chú ý.
Điền Tiểu Kiếm không nói sai, vì mưu đồ với Thiên Mục Phái hắn đã tốn rất nhiều công phu, đường đi nước bước ở đây rõ như trong bàn tay, dẫn Lâm Hiên tới Kỳ Dược Cốc.
Đứng ở cốc khẩu trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, trước mắt một khoảng lau sậy cùng cỏ dại khô vàng, có vẻ hoang vu xơ xác. Lâm Hiên như đang nghĩ tới cái gì đó.
"Xem ra đại ca đã phát hiện." Điền Tiểu Kiếm cười lạnh lùng: "Ở quanh sơn cốc này Thiên Mục Phái bày ra một tầng huyễn thuật, cho dù có người đi vào cũng không phát hiện, càng không thể tưởng được nơi này chính là linh mạch cùng dược viên."
Hắn vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một đạo Truyền Âm Phù, đem thần thức truyền vào khắc nội dung rồi ném đi, Truyền Âm Phù lóe lên vài cái đã tan biến trong bóng đêm mênh mang.
Chừng qua nửa tuần hương ngắn ngủi, một đạo độn quang từ bên trong sơn cốc bắn ra, là một trung niên tứ tuần tướng mạo bình thường. Tu vị không cao, chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.
Người kia sau khi độn quang đến lập tức vẻ mặt cảnh giác dò xét bốn phía như đang tìm kiếm cái gì.
"Đoạn Tam, bổn công tử ở đây!" Điền Tiểu Kiếm thấy hắn thì ung dung đi ra khỏi nơi ẩn nấp.
"Thiếu chủ!" Đoạn Tam vội vàng cung kính hành lễ, nhưng thấy Lâm Hiên đứng ở một bên thì sắc mặt biến đổi.
"Ngươi không cần ngạc nhiên, Lâm đại ca này chính là sinh tử chi giao của ta." Điền Tiểu Kiếm mỉm cười giới thiệu.
"Đại ca?" Đoạn Tam nhìn thoáng qua Lâm Hiên trong lòng chấn động. Điền Tiểu Kiếm lai lịch ra sao, xuất thân thế nào! Chính Là Cực Ma Động thiếu chủ, ma tôn ái đồ, được hắn cung kính xưng là đại ca. Thiếu niên tướng mạo bình thường này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đoạn Tam cũng là người nhanh nhẹn, lập tức vòng tay hành lễ: "Tham kiến tiền bối!"
"Không cần khách sáo" Lâm Hiên khoát tay áo hai mắt nhắm hờ, toàn thân toát ra khí vũ bất phàm.
"Chuyện ta căn dặn đã chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Thiếu chủ an tâm, ban ngày nhận được truyền tin của người, tiểu nhân đã đem Nhuyễn Cốt Tán phục vào đồ ăn đối phương. Nói đến việc này cũng thực may mắn. Đừng nói Ngưng Đan Kỳ tu sĩ mà dù với tu vị tiểu nhân cũng có thể ích cốc. Tuy thế Lưu Vũ Thuyền Lưu trưởng lão trấn giữ nơi này lại ham ăn ham uống, nếu không tiểu nhân cũng không dễ đắc thủ."
"Ừm, việc này ngươi làm tốt lắm, sau khi đại công cáo thành. Bổn thiểu chủ tự nhiên sẽ trả ơn ngươi."
"Thiếu chủ người nói quá lời, chim khôn chọn cây tốt làm tổ, bầy tôi giỏi lựa chủ mà thờ, có thể vì thiếu chủ ra sức khuyển mã, chính là tiểu nhân đã tu được tiên phúc mấy đời, nào còn dám tham công." Trên mặt Đoạn Tam hiện vẻ mừng rỡ như điên, lập tức cung kính cúi đầu.
Lâm Hiên thầm cười lạnh, công phu vỗ mông ngựa người này thật sự là hạng nhất. Việc có nội ứng Điền Tiểu Kiếm đã nói rõ, nếu không chắc gì hắn mạo hiểm đến đây.
Có câu trộm nhà khó phòng, Thiên Mục Sơn có đến mấy ngàn tu sĩ. Đa phần đều trung tâm đối với môn phái nhưng cũng không thiếu kẻ sẵn sàng phản bội để tư lợi. Hiện tại chính ma lưỡng đạo thế đại. Chưởng môn lại không có biện pháp ứng phó. Không thiếu tu sĩ Thiên Mục Phái vì cái mạng của mình mà âm thầm tự quyết định. Đoạn Tam chính một là trong số đó.
Điền Tiểu Kiếm lấy lợi mà dụ, người này lập tức đem ân tình sư môn quăng sang bên. Cho mình là mang đại sự, vẻ mặt sục sôi nguyện vì thiếu chủ tận trung.
Đi theo Đoạn Tam hai người bình an vào cốc.
Cảnh vật bên trong quả nhiên khác thường, nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo, linh khí tỏa ra nồng đậm.
Xứng đáng là tuyền nhãn, ở nơi này tốc độ tu luyện chắc chắn nhanh hơn mấy phần!
"Thiếu chủ, Lâm tiền bối, hai vị xin cẩn thận một chút. Nhất định phải theo sát tiểu nhân. Cấm chế nơi này mặc dù quá nửa đều bị ta tạm thời mở ra nhưng vẫn có vài nơi đặc biệt, Chỗ nào tiểu nhân không tiếp xúc, thỉnh hai vị không nên chạm đến." Đoạn Tam dẫn đường phía trước, cung kính nhắc nhở lấy lòng.
"Ồ, quá nửa đều bị ngươi mở ra. Nói như vậy địa vị đạo hữu ở Kỳ Dược Cốc hẳn rất cao?" Lâm Hiên hờ hững nói.
"Khiến tiền bối chê cười, trấn thủ ở chỗ này là Lưu trưởng lão, trừ lão ra ta là nhân vật số hai." Đoạn Tam có phần đắc ý mở miệng.
"Như vậy chắc hẳn đạo hữu có chỗ hơn người!"
"Ừm, tại hạ tu vị bình thường nhưng lại có chút am hiểu công phu vuốt mông ngựa nên rất được lòng Lưu trưởng lão." Đoạn Tam thành thật trả lời.
Hắn thẳng thắn như thế ngược lại khiến Lâm Hiên có chút kinh hãi, Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm cũng cứng đờ, lộ ra chút cổ quái.
"Đạo hữu nói trắng ra như vậy không sợ Điền thiếu chủ nghe xong sẽ xem ngươi hạ tiện sao?" Lâm Hiên có phần kinh ngạc mở miệng.
"Ha ha, vãn bối thì có bao nhiêu cân lượng. Ta mặc dù thích vuốt mông ngựa nhưng không chỉ a dua nịnh nọt, sẽ vì thiếu chủ trung thành làm việc." Đoạn Tam cười khổ một tiếng: "Lại nói thiếu chủ kiến thức sâu rộng, ta cho dù không nói thiếu chủ sao lại không có mắt nhận ra."
"Được! Đoạn Tam, Bổn thiểu chủ ưa thích chân tiểu nhân mà chán ghét ngụy quân tử, chỉ cần ngươi trung thành làm việc ta tuyệt không đối xử tệ với ngươi."Trên mặt Điền Tiểu Kiếm lộ ra vẻ an ủi.
Trong khi trò chuyện ba người đã đi sâu vào trong sơn cốc. Chỉ thấy phía xa có mấy đình đài, chính giữa là một lầu các lộng lẫy vô cùng.
"Nguyệt Lầu kia chính là nơi ở của Lưu trưởng lão."
Lâm Hiên quan sát một chút, những lầu các cách xa nhau rất xa. Chỉ cần bày ta cấm chế cách âm thì cho dù là đấu pháp không quá lớn, sẽ không kinh động tới những người khác"
"Chúng ta cứ như vậy đi vào sao?"
"Đương nhiên là không." Điền Tiểu Kiếm lấy trong túi trữ vật lấy ra hai bộ trường bào vàng sẫm giống y phục của Đoạn Tam.
Hai người nhanh chóng thay đổi thành hai đệ tử Thiên Mục Phái.
Môn phái chừng mấy ngàn tu sĩ, Lưu trưởng lão kia dù thần thông quảng đại đến đâu cũng không có khả năng nhận biết từng người, theo sau Đoạn Tam bọn Lâm Hiên đi tới Nguyệt Lầu.
Bên ngoài lầu gác có một màn sáng màu lam nhạt. Đoạn Tam đưa tay lục trong người lấy ra một khối lệnh bài ném lên.
Màn sáng xanh lam chợt rẽ thành hai, hiện ra một lối đi.
Ba người nhanh chóng đi vào. Đoạn Tam đưa tay gõ cửa: "Lưu sư thúc, là ta."
Bên trong không có động tĩnh, ba người kiên nhẫn chờ ở bên ngoài. Sau một lúc một thanh âm già nua truyền ra.
"Vào đi!".
Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm khẽ liếc nhau, trên mặt đều lộ vẻ ngưng trọng, đối phương là Ngưng Đan Kỳ cao thủ. Mặc dù đã bày mưu tính kế nhưng phải vô cùng cẩn thận.
Hai người lặng lẽ đi theo Đoạn Tam tiến vào một gian phòng
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua. Trong này khá rộng lớn chừng hai trăm thước vuông, đồ đoàn bày biện khá tinh xảo nhưng trên bàn vẫn còn bừa bộn chén cơm, hiển nhiên lúc trước còn có người ăn uống. Xem ra Đoạn Tam nói không sai, Lưu trưởng lão quả thật ham thích ăn uống.
Một lão giả có khuôn mặt ngăm đen ngồi ở giữa phòng trên bồ đoàn nhắm mắt tĩnh tọa. Trong tay là một cây phất trần.
"Đệ tử tham kiến sư thúc."
Lưu Vũ Thuyền hờ hững mở mắt nhìn ra. Thấy Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm thì có chút kinh ngạc:
"Đoàn sư điệt. Hai người này là..."
"Vãn bối họ Điền, được lệnh của chưởng môn chân nhân đưa lễ vật tới sư thúc." Không đợi Đoạn Tam trả lời Điền Tiểu Kiếm đã mở miệng trước.
"Lễ vật?" Lưu Vũ Thuyền hơi giật mình: "Chưởng môn sư huynh sai ngươi mang cái gì cho ta?"
"Vãn bối cũng không rõ. Người nói là sư thúc thấy tự nhiên là biết."
Điền Tiểu Kiếm vừa nói vừa vỗ trên túi trữ vật, lấy một cái hộp gỗ dài hơn thước phát ra linh khí, nhìn có chút bất phàm.
Lưu Vũ Thuyền không nghi ngờ. Điền Tiểu Kiếm vận y phục Thiên Mục Phái lại là đo Đoàn Tam mang vào nên lão không thể ngờ là gian tế.
Không chút do dự lão vẫy tay một cái, một đạo bạch quang bắn ra đem hộp nhỏ kia thu về. Xem thoáng qua phất tay một cái, nắp hộp liền mở ra. Có điều bên trong rỗng tuếch khiến lão giả kinh hãi, lập tức ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Lão giả phản ứng rất nhanh chóng. Giơ tay lên liền đem chiếc hộp ném ra ngoài, đồng thời mở to miệng phun ra một kiện pháp bảo là một thanh Ngân đao.
Lão đang muốn quát hỏi thì cảm giác toàn thân mềm nhũn, pháp lực khổ tu mấy trăm năm lại không đề tụ khiến Ngân đao choang một tiếng rơi xuống đất, linh tính hoàn toàn biến mất.
Trong mắt Lưu Vũ Thuyền hiện vẻ hoảng sợ, đang muốn kêu to gọi trợ giúp thì Lâm Hiên vẻ mặt hờ hững nói:
"Các hạ không cần uổng phí sức lực, chung quanh lầu gác này đã bị ta hạ cấm chế, muốn chờ viện quân cứu ngươi, kiếp sau đi."
" Rốt cuộc các ngươi là cuồng đồ phương nào, lại còn có ngươi nữa Đoạn Tam. Dám khi sư diệt tổ phản bội sư môn." Vẻ mặt Lưu Vũ Thuyền đầy oán độc nhìn sang Đoạn Tam.
Chỉ thấy Điền Tiểu Kiếm cười hì hì nói: "Lưu trưởng lão không cần uổng phí linh lực làm gì. Điền mỗ cũng là tu tiên giả, sao lại không biết đại bộ phận độc dược đối với tu sĩ chúng ta không có tác dụng."
"Vậy ngươi dùng cái gì ám toán lão phu?"
"Là Nhuyễn Cốt Tán và La Liên Hương, chỉ sợ ngươi kiến thức nông cạn nên không biết." Điền Tiểu Kiếm châm chọc cười nói.
Đúng là hắn không có thổi phồng. trên mặt Lưu Vũ Thuyền tràn đầy vẻ ngỡ ngàng. Trái lại Lâm Hiên thầm rùng mình, ở trên đan thư nào đó từng đọc qua.
Hai vị này quả thật không tính là độc. Nhuyễn Cốt Tán mặc dù tên nghe có dọa người nhưng thực ra chỉ là một vị tài dược mà thôi, còn La Liên Hương chỉ là một thực vật vô hại.
Nhưng nếu Nhuyễn cốt tán cùng La Liên hương cùng xâm nhập vào kinh mạch, trong khoảng thời gian sẽ phong bế pháp thuật của tu sĩ. Đối với phàm nhân lại không gây ra tác dụng. Nghe nói trừ phi là Nguyên Anh kỳ lão quái còn cảnh giới thấp hơn. Trong một canh giờ chỉ có thể phát huy được một thành pháp lực mà thôi.
Hai tài liệu hợp lại công hiệu mặc dù có tác dụng ám toán thần kỳ thực ra rất khó đắc thủ.
Nhuyễn Cốt Tán thì rất dễ tìm nhưng La Liên Hương vô cùng hiếm lạ, muốn thu thập phải mất rất nhiều tâm sức.
Hơn nữa tới cảnh giới Trúc Cơ Kỳ thì tu sĩ có thể ích cốc. Tu sĩ ham ăn uống như Lưu Vũ Thuyền rất ít, muốn lừa gạt đối phương ăn Nhuyễn Cốt Tán không phải dễ dàng!
Lần này thành công cũng xem như là may mắn, trong chỗ tối lại được một đường sáng.
Đương nhiên Điền Tiểu Kiếm sẽ không có lòng tốt giải thích, đêm dài lắm mộng. Toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ, Điền Tiểu Kiếm mở miệng phun ra một đạo hắc quang.
Là một thanh bảo kiếm đen tuyền chỉ dài có một tấc, trong nháy mắt đã biến thành một thanh Cự kiếm cỡ mấy trượng, hung dữ nhằm đối phương chém xuống.
Cực phẩm Linh Khí!
Trên mặt Lâm Hiên có chút chút cổ quái. Với thân phận truyền nhân ma tôn Điền Tiểu Kiếm tự nhiên không hiếm bảo vật. Phi kiếm này còn cchứa một chút khí tức quỉ dị, hẳn là gia trì thêm thuộc tính đặc biệt, so với cực phẩm Linh Khí bình thường thì uy lực còn trên một bậc.
Sắc mặt Lưu Vũ Thuyền đại biến, vội đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Một tấm phù lục bay ra hóa thành một lồng sáng ngân sắc đem lão bao lại.
"Ồ?" Điền Tiểu Kiếm nhíu hai hàng mi, toàn thân tỏa ra khí tức tàn bạo: " Các hạ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đương nhiên cũng có chút thủ đoạn. Nhưng ngươi cho là tấm Sơ cấp Địa giai phù này có thể cứu ngươi một mạng sao?"
Địa Giai Phù cần da lông yêu thú làm tài liệu vô cùng quý hiếm. Điền Tiểu Kiếm khẳng định trên người đối phương rất có khả năng chỉ có một tấm này. Sắc mặt hắn trầm xuống, tay đưa vào trong ngực lấy ra một sấp phù lục khoảng hơn mười tấm.
Không hổ là Cực Ma Động thiếu chủ, quả nhiên bảo vật tinh thạch nhiều không kể, thấy thế Lưu Vũ Thuyền lộ vẻ kinh sợ vô cùng.
Trong tiếng cười lạnh Điền Tiểu Kiếm không coi tinh thạch ra gì đưa tay ném lên. Chỉ một thoáng sau không trung như bị xé ra, cơ man nào là thiểm điện lôi minh, quang hỏa chói mắt, băng phong cực hàn gầm rít lên.
Hơn chục đạo Nhân giai cao cấp pháp thuật gào thét mà tới khiến sắc mặt Lưu Vũ Thuyền trắng như tờ giấy.
Oanh!
Quang tráo hộ thân của Lưu Vũ Thuyền chấn động kịch liệt, lại thêm cả thanh Cự kiếm công kích, cuồng oanh loạn kích một hồi, lồng ngân quang như bóng nước vỡ ra.
Sau khi kỳ quang rực rỡ tan biến, trên mặt đất xuất hiện một xác ch.ết đen tuyền.
Điền Tiểu Kiếm vẫy tay đem túi trữ vật của đối phương bay trở về.
"Đại ca, bảo vật bên trong chúng ta một người một nửa."
Điền Tiểu Kiếm lộ ra khuôn mặt tươi cười, dường như khí tức tàn bạo vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lâm Hiên mỉm cười nói: "Ta sao không biết xấu hổ. Lần này là hiền đệ uy phong, bảo vật tự nhiên về ngươi."
"Tiểu đệ chỉ là bêu xấu trước mặt đại ca, huynh đệ chúng ta còn so đo làm chi?" Điền Tiểu Kiếm khoát tay chặn lại, hào phóng nói.
Lâm Hiên thầm cười lạnh nhưng bên ngoài có vẻ cảm động nói: "Nếu là như thế thì đa tạ ý tốt của hiền đệ, ngu huynh thực áy náy."
"Đại ca ngươi quá khách sáo rồi."
Điền Tiểu Kiếm đem bảo vật tinh thạch trong túi trữ vật chia hai phần. Quả nhiên xứng đáng là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, hai người thu hoạch được một khoản tinh thạch rất lớn.
"Tốt rồi. Hiện đã trừ Lưu trưởng lão, còn lại chỉ là những Trúc Cơ Kỳ tu sĩ. Hả ... Đoạn Tam.. Ngươi đang muốn làm gì?"
Đột nhiên Điền Tiểu Kiếm la hoảng. Cùng lúc đó Lâm Hiên cũng cảm giác được sau lưng có hàn khí. Hai người không kịp nghĩ ngợi, cùng một lúc động thủ.
Oanh một tiếng vang thật lớn. Sau lưng bọn họ là tấm thuẫn bài bằng thiết Mộc chế thành đã bị chém thành hai nửa. Trên không trung lơ lửng một cây Chiến Phủ to lớn phát ra linh lực không nhỏ. Là một kiện cực phẩm Linh Khí.
"Đoạn Tam, ngươi điên rồi sao?"
Không ngờ vừa công kích hai người lại là trung niên có công phu vỗ mông ngựa hạng nhất.
Lâm Hiên không nói nhưng rất nhanh vẻ mặt trở nên cổ quái. Điền Tiểu Kiếm thì ngơ ngác nhìn chằm vào Đoạn Tam.
Giờ phút này Đoạn Tam ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân khí thế bừng bừng nào còn chút a dua nịnh nọt, hắn lắc đầu than: "Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa."
Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm tức giận nhưng như là khó hiểu. Chẳng lẽ đối phương không phản bội Thiên Mục Sơn. Đây chỉ là thòng lọng bày ra cho bọn hắn chui vào?
Không đúng! Lưu trưởng lão đã bị sát diệt, tuyệt không phải là thế thân hoặc là khôi lỗi.
Thiên Mục Phái chỉ là bảy tám tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, tuyệt không thể hy sinh lớn như vậy để bố trí cạm bẫy.
" Rốt cuộc ngươi là người phương nào?" Ánh mắt Điền Tiểu Kiếm như xà độc nhìn qua Đoạn Tam.
"Được thiếu động chủ hỏi đến, thực là vinh hạnh a."
"Ở chỗ này ít lời ngon tiếng ngọt đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn lường gạt bổn công tử." Toàn thân Điền Tiểu Kiếm đã nổi sát khí. Hắn vẫy tay một cái. Hắc phi kiếm bay lên xoay quanh ở đỉnh đầu. Nhưng Đoạn Tam không hề sợ hãi, ngược lại vẻ mặt lộ chút nhạo báng.
"Ngươi đã không muốn nói, chớ trách bổn thiểu chủ lòng dạ độc ác." Điền Tiểu Kiếm nói tới đây, linh lực trong cơ thể lưu chuyển đang muốn khu động Linh Khí thì sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên vài cái ngồi bệt xuống. Hắc Phi kiếm tự nhiên rớt theo xuống.
Bên cạnh tình huống Lâm Hiên cũng tương tự, miễn cưỡng lắm nhưng đứng cũng không vững.
"Hắc hắc, Thiếu chủ, uổng cho ngươi tự phụ tâm trí kín đáo, thông tuệ tuyệt đỉnh lại nhìn không ra Đoàn mỗ. Thế nào? Thất Tuyệt Chu quả này mùi vị ra sao"
"Thất Tuyệt chu quả, khi nào ngươi ra tay đối phó chúng ta?" Điền Tiểu Kiếm khàn giọng nói.
Vẻ mặt Lâm Hiên cũng tỏ ra khó coi tới cực điểm. Là Linh Dược Sơn thiếu chủ, hiểu biết của hắn về thực vật vượt xa các tu sĩ khác.
Chu quả tuy không phải linh dược thánh vật nhưng là nguyên liệu luyện chế nhiều loại linh đan quan trọng.
Thất Tuyệt chu quả lại có chút khác biệt. Mỗi cây khi trưởng thành kết bảy bảy bốn mươi chín trái. Trong đó bốn mươi tám trái màu chu sa đều là linh dược luyện đan còn một trái màu đen chứa đựng kịch độc.
Trái này độc tính vô cùng cương mãnh bá đạo chuyên dùng hạ độc đối với tu sĩ.
Lúc này vẻ mặt Đoạn Tam đầy đắc ý nói: "Thiếu chủ, tiểu nhân cũng không có bản sự lớn như ngươi, dễ dàng có La Liên Hương là vật trân quý. Thất tuyệt Chu quả mùi vị cũng không tồi chứ. Ha ha!"
"Bớt đắc ý đi, rốt cuộc ngươi là môn phái nào, vì sao phải ám toán ta?"
"Không sai, bây giờ bọn ta đã là quỷ trong tay ngươi, ngươi còn sợ cái gì!"
Khóe miệng Lâm Hiên châm chọc nhưng Đoạn Tam vừa quay sang thì lập tức trở nên hoảng sợ.
Đoạn Tam im lặng một chút. Đêm dài lắm mộng đạo lý này không phải hắn không hiểu, nhưng có thể đem hai người có tu vị, thân phận vượt xa hắn ra đùa bỡn ở trong tay. Cảm giác này quả thực là cao hứng a, dù sao trúng độc Thất tuyệt chu quả rồi, bọn họ chắc chắn là phải ch.ết.
Nghĩ vậy hắn đắc ý nở nụ cười lạnh: "Thiếu chủ, kẻ hèn này không gạt ngươi, Đoạn Tam quả thật là danh tính thực của ta."
Lúc này hắc khí trên mặt Điền Tiểu Kiếm và Lâm Hiên lan tràn, dường như độc tính đã xâm nhập tủy cốt. Đoạn Tam càng thêm yên tâm nói: "Chỉ là ta không phải người trong Thiên Mục Sơn, mà là Bích Vân Sơn đệ tử."
"Cái gì?"
Điền Tiểu Kiếm nhịn không được thất thanh kinh hô: "Ngươi là người của tam đại chính phái?"
"Hắc hắc, ngươi thấy kỳ quái sao?"
"Các hạ gia nhập Thiên Mục Phái đã bao lâu?" Lâm Hiên im lặng một chút, đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
"Đã được hai mươi năm!"
"Hai mươi năm, chính đạo có mưu đồ với Thiên Mục Sơn từ lâu thế sao? So với mưu tính sâu xa của các ngươi, tu ma giả chúng ta thật hổ thẹn không bằng." Ngữ khí của Điền Tiểu Kiếm tràn đầy châm chọc.
"Thiếu động chủ cần gì quá khiêm tốn, chỉ là Ma tôn thật không không nhìn xa bằng thái thượng trưởng lão chúng ta."
Thấy Đoạn Tam không chút tức giận chút nào, vẫn là một bộ mặt vui vẻ chịu đựng. Điền Tiểu Kiếm ngược lại giận muốn tức ch.ết. Kẻ có da mặt dày như vậy thực sự hiếm thấy a.
Lâm Hiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đối phương: "Các hạ thân là cao đồ Bích Vân Sơn tiền đồ vô lượng, lại cam tâm tình nguyện ở nơi hẻo lánh ẩn phục hơn hai mươi năm. Không sợ cuộc sống cũng quá nhàm chán sao? "